- Đã nói là không xí xớn cơ mà.
- Dạ, vâng ạ.
----------------------------
Từ hôm Phong tỏ tình với nó đến giờ thì ngoài cái câu "anh yêu em" nhạt toẹt ra thì chẳng có thêm hành động nào để chứng minh cho nó thấy là Phong yêu nó cả (người ta nói chân thành thế mà kêu nhạt toẹt!!!). Như kiểu "em muốn tránh thì anh chiều luôn" ấy, tức nổ! Thế này mà gọi là yêu ah? Ối giời! Nghĩ giề thế này hả Zin? Cứ như mày nhận lời rồi í, mới chia tay gần 2 tháng mà đã tăm tia. Hỏng! (thế bao lâu mới được yêu hả Zin???). Ơ..mà nếu nói vậy thì như thế nào mới gọi là yêu nhỉ? Như nó và Vũ chăng? Uh, đúng là 2 đứa nó (đã từng) yêu nhau mà. Mỗi lần nghĩ đến Vũ, nó vẫn cảm thây buồn. Dù gì 2 đứa cũng yêu nhau gần 2 năm, lâu đấy chứ, đủ để có vô khối kỷ niệm... Đến bây giờ nó dám khẳng định, Vũ yêu nó, ngay cả khi nó làm đau lòng anh thì anh cũng vẫn dịu dàng với nó, và luôn luôn mong cho nó hạnh phúc, thậm chí ngay cả khi người mang lại hạnh phúc đến cho nó không phải là anh... Thế nên khi nó nói không thể quay lại, khi Phong kéo nó đi, Vũ cũng chỉ cười buồn mà không níu kéo khiến nó hụt hẫng kinh khủng. Lúc ấy, nếu như Vũ chịu giữ tay nó lại, nói một câu, uh, chỉ cần nói một câu "Em đừng đi!!" thôi, có lẽ nó sẽ không do dự gì gạt tay Phong ra mà ở lại cũng nên. Như vậy có phải là nó còn yêu Vũ không nhỉ? Nó cũng không biết... Nó vốn là một đứa dứt khoát, còn Vũ lại là người thiếu quyết đoán điển hình. Chính vì cái sự không biết đấu tranh của anh làm nó thấy nản (nhưng cũng không trách Vũ được, có lẽ công việc sau này của Vũ không cần lắm đến sự quyết đoán, Vũ học Mỹ thuật, còn nó học Luật, vì thế nó luôn dứt khoát chăng?). Nó tự hỏi nếu không xuất hiện con bé An thì nó và Vũ sẽ ra sao? Tình hình là nghĩ nhiều chỉ làm tăng stress lại không vui, thế nên nó quyết định...không nghĩ nữa. Cày game sướng hơn!!!
Đang chơi " vào gu" thì có tiếng gõ cửa. Giờ này chắc chỉ có lão Zun thôi. Không buồn rời mắt khỏi trò Army of two, nó nói vọng ra:
- Anh vào đi.
Người vừa gõ cửa bước vào. Nó không quay lại mà vừa tiếp tục lái quả Hoover chiến đấu vừa nói:
- Tí anh về phòng rồi "cày đôi" vời em nhá. Mà thôi, về bê luôn máy anh sang đây cho tiện. Cái thằng đang đánh phối hợp với em như kiểu gà công nghiệp í, bảo nó che cho em bắn mà cứ chạy lung tung cả lên, mà hình như nó còn chẳng biết nhảy dù co-op là gì nữa thì phải.
Nó vẫn nói liến thoắng mà không biết đến nụ cười của người đằng sau nó. Quái! Lão Zun hôm nay ăn nhầm cái gì mà ít nói thế nhở? Mọi hôm sang là bắn liên thanh cơ mà. Tò mò nên nó dừng chơi, quay lại để rồi giật mình khi thấy người trong phòng mình không phải lão già Zun, mà là Phong!!!
- Úi! Là anh à? Thế mà chẳng mở mồm nói câu nào làm em cứ tưởng lão Zun hôm nay bị ngộ độc, suýt nữa thì rụng cả tim.
- Thì anh đang chờ nó rụng để nhặt đây.
- Xì, mơ đi nhá...oái! đừng động vào đống máy bay đấy.
Giời ah, thốt ra cái câu ngu si gì thế này? Anh chàng lại đánh đồng mình vào loại keo kiệt bủn xỉn thì nhục. Nhưng mà ai bảo cứ táy máy cạnh cái tủ bày đống mô hình máy bay của nó cơ, cả một gia tài đấy ạ.
- Mai em có rỗi không?
- Nếu lũ quỷ kia không gọi thì chắc là rỗi. Sao ạ?
- Vậy mai đi cùng đội tình nguyện bọn anh nhá.
- Đi đâu hả anh?
- Đến làng S.O.S
- Được ạ_ nó hào hứng.
Nó đi là vì nó thích thôi, chắc Phong không biết hội chúng nó vẫn thường xuyên đến đấy, chứ nó đi không phải vì muốn đi cùng Phong.
Nó quay ra tắt máy vì tính, không chơi điện tử nữa mà làm một việc "hoành tráng" hơn là...học bài. Thế nên nó "xua" Phong về.
- Thôi anh ra khỏi phòng đi, em học.
- Anh mang sách sang học cùng em nhé!
- Huh???
- Mình cùng khoa mà, em có gì cần hỏi anh sẽ giúp.
- Vậy cũng được.
Bây giờ nó mới thấy nó sai lầm thế nào khi để Phong sang học cùng nó. Anh chàng bảo sang giúp nó??? Có mà giúp nó nổ đầu thì có.
..................
- Zin này!
- Dạ..
- Anh vừa mới phát hiện em không bấm lỗ tai.
- Em không thích, nhưng thôi anh học đi.
..................
- Zin!!! Mắt của em màu nâu, giống màu mắt anh.
- Grừ......
..................
- Ôi, Zin! Em cứ đáng yêu như thế thì làm sao anh tập trung học được...
- Thế thì anh về phòng anh mà học.
- Không, anh muốn học cùng em mà.
- Vậy thì anh ngồi yên đi cho em học nữa. Em chỉ học được vào ban đêm thôi.
- Anh biết rùi...
..................
Chap 6
- Zin!!!!
- ANH VỀ PHÒNG NGAY CHO EM!!!
Nó gào lên. Đến hết chịu nổi anh chàng này. Bó tay! Nhưng nhìn cái dáng tiu nghỉu bước ra khỏi phòng nó lại thấy tội tội, còn nếu để Phong ở đây thì có đến sáng mai nó cũng không học xong mất.