Đột nhiên, Phương Dật linh cơ vừa động, cảm thấy mừng thầm: “Luyện Tông hẳn còn có loại linh đan có thể sinh ra linh nguyên đi!”
Ngay lúc Phương Dật đang “có ý” với Luyện Tông đan dược phòng, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm Vũ San: “Ca ca! Ta biết là ngươi sẽ ở đây mà!”
Ý đồ Phương Dật vừa lướt qua, lập tức biến mất, mặt mang vẻ cười rất bình thường: “Thuận lợi tiến vào Luyện Tâm Đảo ha?”
“Ân!” Dương Vũ San dùng sức gật gật đầu, “Chỉ là, ca ca ngươi thì sao?”
Phương Dật nhún vai, đáp với vẻ không quan tâm: “Không có linh lực thì sao? Ngươi yên tâm, ca ca chịu được loại đả kích cỡ này!”
Lưỡng thế làm người, hơn nữa đều là cuộc sống gian khổ, nếu tâm trí không đủ kiên định, chỉ sợ Phương Dật đã sớm chọn tự sát!
Thấy Phương Dật không có ý giận, Dương Vũ San thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta đi về thôi!” Phương Dật đứng lên, vỗ vỗ phủi đi đám bụi trên mông.
Hai người sóng vai hướng tới rừng trúc đi tới, còn chưa tiến vào rừng trúc, liền gặp ba bóng người chắn trước mặt Phương Dật cùng Vũ San, đúng là Ngô Phàm và hai kẻ hầu!
Ngô Phàm vẻ mặt giận dữ trừng mắt với Phương Dật, hiển nhiên, Ngô Phàm đến để tầm cừu!
Phương Dật biểu tình không thay đổi nhìn Ngô Phàm, trầm giọng nói: “Ngươi theo dõi Vũ San?”
“Ta cùng với Vũ San đều là người thông qua trắc thí, tự nhiên sẽ cùng nhau rời khỏi đại điện!” Ngô Phàm đắc ý nói, xem ra, tư chất của Ngô Phàm này cũng không tệ.
Nói xong, ba người Ngô Phàm triển khai vây Phương Dật lại.
Phương Dật chậm rãi lui về phía sau, mà ba người Ngô Phàm không ngừng tiến lên phía trước, không bao lâu sau, Phương Dật cùng với Vũ San liền bị bức đến vách núi đen.
Vũ San có chút lo lắng kéo kéo ống tay áo Phương Dật, Phương Dật đưa tay sờ sờ đầu Vũ San, ôn nhu nói: “Vũ San, ngươi tránh ra đi, ta có biện pháp!”
Dương Vũ San chần chờ nhìn Phương Dật, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, lui ra bên cạnh.
“Sao ngươi lại đến đây?” Phương Dật đột nhiên kinh ngạc hô to lên, nói xong, Phương Dật liền lao đến hướng Ngô Phàm, mà ba người Ngô Phàm đang quay đầu nhìn về phía sau, nhưng không phát hiện một bóng người!
Bị lừa!
Khi Ngô Phàm phản ứng lại, thân thể ma ốm của Phương Dật còn chưa lao ra khỏi vòng vây, không nói nhảm, Ngô Phàm xông lên đánh ra một quyền, nặng nề nện vào trên ngực Phương Dật!
Phương Dật kêu lên một tiếng đau đớn, hướng phía sau lui lại, không may lại xảo hợp, trong lúc Phương Dật lui về phía sau, có một khối đá nhỏ nổi lên, tảng đá tuy nhỏ, nhưng đối với Phương Dật lúc này mà nói, lại là trí mạng!
Khoảng cách với vách núi đen vốn không lớn, cái vấp này làm Phương Dật lui về sau mấy bước, đột nhiên, dưới chân Phương Dật không còn gì, cả người lập tức mất đi cân bằng, giống như một mảnh lá rụng hướng đến bên dưới vách núi đen mà rơi xuống, trong nháy mắt rơi xuống đó, Phương Dật nhìn thấy vài tên hắc y nhân đang phóng nhanh về hướng này, nhưng vô dụng, khoảng cách quá xa!
“Nguyên lai, nhóm hắc y nhân này vẫn giám thị ta!” Phương Dật không cam lòng nghĩ, hết thảy đã muộn, lúc này, đã không ai có thể cứu Phương Dật!
“A!” Tiếng kêu thảm của Phương Dật lập tức sinh ra từng đợt hồi âm ở bốn phía vách núi đen!
“Ca!” Trơ mắt nhìn Phương Dật rớt xuống vách núi đen, Vũ San lấy khí lực toàn thân, thê lương kêu lên, mà ba người Ngô Phàm sớm đã bị biến cố này làm sợ đến choáng váng!
Phương Dật đang rơi xuống thật nhanh, dưới luồng khí lưu mãnh liệt áp bách, có một loại cảm giác không cam lòng, trong lòng hắn lại kêu to: “Ta không thể chết được! Ta muốn báo thù!”
Đột nhiên lúc này, trong óc Phương Dật lại mơ mơ hồ hồ chiếu ra vài cái hình ảnh: Vũ San đang ngồi trên đất khóc thương tâm, mà ba người Ngô Phàm lại ngây ra như phỗng đứng im tại chỗ!
Phương Dật biết, loại cảm giác này, gọi là Hồn Lực!
Ở khoảnh khắc sinh tử này, cường đại tinh thần lực lưỡng thế làm người của Phương Dật rốt cục thức tỉnh! Đồng dạng, đó cũng là nguyên nhân vì sao tên hắc y nhân kia không thể hủy diệt trí nhớ Phương Dật, bởi vì hồn lực che dấu của Phương Dật, xa xa vượt qua tưởng tượng của hắc y nhân!
“Hồn lực thật mạnh!” Trong đầu Phương Dật, đột nhiên vang lên một cái giọng nam, trong thanh âm mang theo một chút khiếp sợ!
Không đợi Phương Dật trả lời, thanh âm lại vang lên: “Là một nam tử? Quên đi, nếu đại gia ta thức tỉnh lại nhờ vào sự kích thích của hồn lực ngươi, vậy không thể để cho ngươi chết được!”
Thanh âm vừa mới biến mất, dưới thân Phương Dật đột nhiên xuất hiện một tầng bạch quang sáng ngời, nâng đỡ cả người hắn, lập tức hắn cảm giác được sự đau bụng đến quặn lại dưới sự áp bức của tốc độ đã giảm bớt, luồng khí lưu đang áp bách thân thể hắn cũng dần dần tản ra!
Áp lực bên ngoài giảm đi, Phương Dật đang trong tình thế hẳn phải chết, mà sau khi thanh âm thần bí kia xuất hiện, lại chuyển ngược!
Phương Dật vẫn ngoan ngoãn nằm ở trên bạch quang, cử động một chút cũng không dám, có trời mới biết đám bạch quang này lúc nào sẽ đột nhiên biến mất? Dưới sự trợ giúp của bạch quang, rốt cục Phương Dật cũng bình an hạ xuống mặt đất!
Dưới chân Phương Dật đầy những loại cây cối xanh biếc, rất nhiều hoa dại không biết tên sum xuê nở rợ, cảnh sắc thật động lòng.
Phảng phất như hư thoát, khi Phương Dật đặt mông an vị trên mặt đất, loại cảm giác chắc tử mà sống lại làm cho Phương Dật mừng rỡ như điên.
Lúc này, một gã tiểu sinh anh tuấn, bạch y phiêu phiêu, mày như lợi kiến, mục quang ảm đạm, tựa như thuấn di(*), đột nhiên xuất hiện trước mặt Phương Dật, trên mặt của hắn thủy chung lộ một ra tia cười như không cười, đôi mắt kia giống như có thể nhìn thấu nội tâm người khác!
Nhìn chằm chằm người trẻ tuổi không rõ lai lịch trước mặt, Phương Dật âm thầm đề cao cảnh giác.