Hôm sau, khi phương đông xuất lộ những tia sáng đầu tiên, Phương Dật dựa theo phương pháp Ngự Linh dạy hắn, suốt một đêm đều cố gắng cảm giác Linh lực trong cơ thể, nhưng không có thu hoạch gì!
Thở dài bất đắc dĩ, Phương Dật mở hai mắt ra, “Ngự Linh, vì sao cả một đem ta đều không thể cảm giác được Linh lực trong cơ thể?”
Một luồng bạch quang từ trong thân thể Phương Dật nhẹ nhàng bay ra, Ngự Linh mắt buồn ngủ mông lung ngáp một cái, nhàn nhạt nói: “Ta nghĩ là đêm qua ngươi cứ ngồi nghĩ muốn được Linh lực, nhớ kỹ, hãy dùng hồn lực mà cảm thụ! Hay là trước tiên nên cho ngươi kiến thức một chút Linh lực a!”
Nói xong, Ngự Linh đột nhiên nâng một tay lên, mạnh mẽ hạ xuống mặt đất, một đạo bạch quang hình bán nguyệt bắn rời khỏi tay, bắn thẳng đến mặt đất!
Oanh long long!
Sơn động trú chân của Phương Dật, dưới một kích của Ngự Linh bắt đầu sụp xuống, bị cắt ra! Trong nháy mắt, cát đá bắn lên, bụi đất bay tứ tung!
Qua một hồi lâu, trận bụi phô thiên cái địa kia mới chậm rãi tiêu tán. Sauk hi bụi mù tiêu tán, một cái hố ước chừng hơn hai mươi thước xuất hiện trên mặt đất.
Bên trong hố sâu, Ngự Linh cùng Phương Dật ở bên trong một cái lồng trắng nhàn nhạt, bình yên vô sự đứng trên đống đá vụn.
“Nhìn thấy không? Đây là uy lực của Linh lực!” Ngư Linh có chút đắc ý nói.
Phương Dật hoàn toàn ngây dại, hắn đã bao giờ thấy qua chiêu thức có uy lực như vậy đâu! Đã có thể so với bom của kiếp trước! Chẳng trách võ giả của thế giới này biến mất triệt để! Thử hỏi, thân thể người có thể kháng cự lại thuốc nổ hay đạn đạo oanh tạc?
“Di?” Phương Dật phát ra một thanh âm sợ hãi, ở bên trong đống đá vụn, hắn phát hiện mấy hòn đá màu xám đen, Phương Dật liền ngồi xổm xuống, nhặt lên một khối đá nắm trong tay, có một loại cảm giác trơn trơn!
“Than?” Song chưởng để ở trước ngực, không thèm để ý nói.
Không để ý tới Ngự Linh, Phương Dật lại dùng sức nhéo nhéo hòn đá, có chút mềm mềm! Phương Dật cưỡng chế cảm xúc mừng như điên trong lòng mình, cầm hòn đá đen đó dùng sức vẽ lên mặt đất, lập tức để lại một đạo màu vạch màu đen!
Phương Dật lập tức nhảy dựng lên, hưng phấn hô lớn “Kháo! Phát tài! Đây là than chì! Mau! Ngự Linh, đánh thêm vài cái nữa! Nói không chừng đây là quặng mỏ than chì a!”
Phương Dật thâm tri về họa đạo, tựa như một kẻ điên, không ngừng hối thúc Ngự Linh đối với đống đất đá nguyên thủy này tiến hành oanh tạc! Ngự Linh cũng không khách khí, tạo một tầng bạch quang chung quanh hai người, sau đó lập tức hóa thành cuồng nhân, bắt đầu điên cuồng oanh tạc xuống dưới đất, dù sao loại sự tình này cũng đơn giản và cũng thật… thú vị, Ngự Linh tự nhiên không cự tuyệt yêu cầu của Phương Dật!
Trong khảnh khắc, phạm vi vài dặm ( một dặm tương đương năm trăm thước ) đều tràn ngập bụi khói cùng đá vụn!
“Đủ rồi đủ rồi! Dừng lại a!” Phương Dật lúc này đang cười toe toét, dưới chân hắn, những hòn đá màu xám đen kia có nhiều lắm!
Ngự Linh mê mang nhìn vẻ mặt ngây ngô cười của Phương Dật, tuyệt không biết thiếu niên trước mặt này muốn làm gì, không phải chỉ là một loại than chì, cùng loại với than củi thôi sao?
Phương Dật nhìn những khối than chì dưới chân tựa như thấy hoàng kim vậy, lại lẩm bẩm: “Con mẹ nó! Phải từ Đông Hải Luyện Tông ngoại môn đưa đến Tây Vực Họa Tông, khoảng cách xa như vậy không có tiền làm sao đây? Ta chưa muốn phát sầu đâu! Không thể tưởng tượng được lại trùng hợp phát hiện quặng mỏ than chì như vậy! Ha ha ha! Ta sắp phát tài a!”
Phương Dật không ngừng đem những khối than chì bỏ vào lồng ngực, chỉ chốc lát, Phương Dật đã biến thành một hắc hài tử!
Ngự Linh nháy mắt nói: “Được rồi tiểu tử kia, thân thể ngươi có thể mang theo được bao nhiêu?”
Nói xong, Ngự Linh một tay vung lên trên không, một đống lớn than chì dưới đất kia chậm rãi trôi nổi trên không trung, toàn bộ hướng tới thân thể Ngự Linh bay tới! Càng quỷ dị hơn lá, những hòn đá đó không có trực tiếp đụng vào Ngự Linh, mà là trực tiếp chui vào trong thân thể Ngự Linh, sau đó như biến mất vậy!
“Than chì của tiểu gia đâu?” Phương Dật hai mắt đỏ bừng bừng nhìn Ngự Linh, than chì này là lợi thế dùng để làm giàu của Phương Dật a!
“Đều ở trong hư cảnh của bổn đại gia, như vậy sẽ tiện mang theo hơn, dù sao tiểu tử ngươi thoạt nhìn cũng không có pháp bảo trữ vật!” Ngự Linh hung hăng giáo huấn Phương Dật một phen.
Khi Linh lực của ngươi đạt đến Tôn cấp, có thể ở bên trong thế giới nội tâm của mình khai phá một mảnh nội thiên địa, đây là hư cảnh, là nơi trữ vật tuyệt hảo nhất! Mà hồn lực đạt đến Tôn cấp, đã có thể tự do khống chế hư cảnh của mình, đương nhiên, khống chế hư cảnh không cần Linh lực!
Kỳ thật, trên Thần Châu đại địa, cấp bậc phân chia là có căn cứ cả: Tượng cấp tượng trưng cho ngưng tụ được bạch quang thực chất, hồn lực có thể cảm nhận được hết thảy biến hóa chung quanh, Sĩ cấp là một quá độ kì, sau khi đạt đến Sĩ cấp, cường độ thân thể, tốc độ ngưng tụ Linh lực đều gia tăng, phạm vi cảm giác hồn lực cũng theo đó mà mở rộng. Đến Thánh cấp, đó mới chân chính biến hóa, thân thể cường hóa đến mức những vũ khí sắc bén bình thường không thể phá vỡ được thân thể, hồn lực được đề cao vô hạn, có thể ngưng tụ ra hình ảnh vô hình, thậm chí có thể lợi dụng hồn lực phá hủy ý thức người khác, Tôn cấp là khai phá hư cảnh, Linh cấp là thần thông tối cao, lấy Linh lực khai sơn đoạn hải, lấy hồn lực thao túng quân đội, cơ hồ là không gì làm không được!
Những thứ này Phương Dật đều có nghe qua ở Luyện Tông, chỉ là chưa có chân chính gặp qua thôi!
“Ta bây giờ là cấp bậc gì? Đến bao giờ mới có thể tạo được hư cảnh?” Phương Dật có chút nóng vội nói.
“Hồn lực thánh cấp, Linh lực… chưa khống chế được!” Ngự Linh căn cứ theo Hồn lực lúc Phương Dật thức tỉnh, cùng với việc tu luyện đêm qua của Phương Dật, rất nhanh đoán được thực lực của Phương Dật, “Người ta đều là Linh lực tăng lên trước, sau đó mới đến hồn lực, ngươi thì lại tương phản!”
Nếu đối phương không triển lộ thực lực, cho dù là cường giả Linh cấp Hồn lực, cũng vô pháp cảm giác được thực lực của đối phương!
“Vậy còn ngươi?”
“Bổn đại gia ta là Linh cấp Hồn lực! Về phần Linh lực, hay nhất là không đề cập đến, bổn đại gia vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đâu!”
Phương Dật cũng không truy vấn, lúc này Ngự Linh muốn nói hẳn sẽ nói, hai người liền đưa lưng về phía thái dương, hướng phương tây mà đi.
Trên đường, Phương Dật tìm một cây đại thụ, lợi dụng Linh lực của Ngự Linh cùng với đầu óc của mình, đem than chì và đại thụ toàn bộ dựa theo bộ dáng bút máy trước kia, tước thành hình trụ, cuối cùng đem Linh lực bám lên trên than chì, cắm vào bên trong cái xác, có Linh lực giúp đỡ, một cây bút máy cứ đơn giản như vậy mà thành!
Không thể không nói, trình độ khống chế Linh lực của Ngự Linh tuyệt hảo, cơ hồ là cùng một lúc làm mười cây bút máy, hơn nữa tốc độ phi thường nhanh, chỉ mất có nửa ngày đã làm ra trên vạn cái bút máy! Phương Dật gọi nó là “Bút chì”!
Ở trên Thần Châu đại địa, nơi chỉ có văn chương này, bút máy chính là một cái cơ hội phát tài thật lớn, bởi vì bốn loại văn hóa Cầm Kỳ Thư Họa tại thế giới này thay thế được tứ thư ngũ kinh của Hoa Hạ cổ đại!
Đi tiếp nữa ngày, trong tầm mắt hai người rốt cục xuất hiện một tòa thành trì!
Không lâu sau, hai người đã tiến đến trước cổng thành, “Bắc Hải Thành”, ba chữ to lẳng lặng nằm ở trên cánh cửa thành cao lớn.
Bắc Hải Thánh, ở trong cảnh nội Từ Châu tại Đại Hán đế quốc, là quận thành quận Bắc Hải, sự phồn vinh của nó không phải Liên Thành phụ cận Luyện Tông ngoại môn có thể sánh được!