Người đàn ông trung niên nhìn nó mà cười. Ông ta chờ cho nó hơi bình tĩnh lại mới nói
“Thế nào? Đúng vật mà anh muốn có chứ?”
Tất Cường giật mình, tỉnh lại. Nó xấu hổ nhìn ông ta, nó lắp bắp
“Xin lỗi. À à…Đúng. Đúng là nó. Ừm tôi… ừm… cám ơn.”
Ông ta chỉ nhìn nó, cười cười. Cảm giác xấu hổ nhanh chóng được thay bằng cảm giác tức giận và liều lĩnh, nó cho cái hộp vào túi và nói
“Việc đã xong. Bây giờ tôi có chút việc bận. Chào ông.”
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn nó và nói
“Anh phải đi ngay sao? Nhưng chúng ta còn chưa bàn đến việc, anh sẽ làm thuê cho chúng tôi mà.”
Nó hơi khựng người lại. Thực tế, nó đã quên béng mất điều đó. Nó vội chống chế:
“Tôi cần suy nghĩ thêm về việc đó.”
Ông ta tỏ vẻ thất vọng nói:
“Thật vậy sao? Vậy nếu anh đồng ý thì liên hệ ngay với chúng tôi nhé. Ài thật đáng tiếc. Chúng tôi đã định tặng anh một vật phẩm cấp S làm quà mừng hợp tác. Vậy mà…”
“Hả. Ông nói các ông muốn tặng tôi một vật phẩm cấp S?”
Nó giật bắn mình, hỏi lại. Người đàn ông vẫn giữ vẻ thất vọng, nói
“Đúng vậy. Nhưng đó chỉ là khi anh chấp nhận làm việc cho chúng tôi thôi. Mà vậy này lại không giữ lâu được nên anh quyết định nhanh chóng một chút nhé. Nếu anh suy nghĩ lâu quá thì chúng tôi sẽ phải trao nó cho người khác đấy.”
Không hiểu ông ta nói thật hay đang thả mồi câu cá, nhưng hiệu quả của nó thì không cần phải nghi ngờ. Tất Cường không kịp suy nghĩ, liền chộp lấy tay ông ta
“Tôi đồng ý.”
“Hả?”
Ông ta ra vẻ không hiểu, hỏi lại. Tất Cường sốt ruột nói
“Tôi đồng ý làm việc cho các ông. Ngay từ bây giờ cũng được. Còn cái vật phẩm đặc thù cấp S của tôi đâu.”
Ông ta tươi cười nói
“Nếu anh đã chấp nhận làm việc cho chúng tôi thì đương nhiên nó sẽ là của anh. Nhưng trước hết tôi nghĩ anh nên đem cái huân chương kia đi trả nhiệm vụ đi đã. Chúng tôi cũng cần chuẩn bị một chút để tiến hành nghi lễ chính thức kết nạp anh vào tổ chức. Vật phẩm đó sẽ được trao cho anh ngay sau nghi lễ kết thúc, ngoài ra còn nhiều tặng phẩm khác nữa.”
Còn nữa? Hai tai Tất Cường trở lên ù đặc. Chỉ một vật phẩm cấp S cũng đủ để hắn bán mạng, nếu còn thêm vài tặng phẩm nữa thì dù phải chơi lại game ba, bốn lần, hắn cũng dám theo. Hắn mơ hồ đứng lên đi ra khỏi phòng.
Tít tít tít… Âm thanh báo có tin nhắn liên tục vang lên. Thằng Chiến đang nhắn tin cho hắn. Tất Cường mở hộp thư ra.
‘Thế nào rồi? Thành công chứ hả?’
‘Ok. Đến chỗ trả nhiệm vụ chờ đi. Tao đến ngay đây.’
Tất Cường nhắn lại cho nó. Tất Cường móc túi lấy ra một lá bùa dịch chuyển, dán lên mình. ‘Bụp’. Hắn biến mất trong một làn khói.
‘Bụp’. Tất Cường hiện ra trong một ngôi làng xập xệ. Những ngôi nhà ở đây làm hắn nhớ đến quang cảnh nông thôn Việt Nam những năm 1950. Khắp nơi là những túp nhà tranh, vách đất, mái rơm nhỏ như cái lỗ mũi lại còn nghiêng vẹo đổ nát như hàng hoang. Đây chính là làng Ánh Trăng Bạc. Làng của người sói bạc, người phát ra nhiệm vụ ‘thu hồi huân chương sói bạc’. Bên cạnh nó là thằng Chiến, một gã nhân loại đẹp trai trong bộ đồ hiệp sĩ cũng vừa hiện ra. Nó vồn vã hỏi
“Đâu? Đưa tao xem cái nào?”
Tất Cường đưa cái Huân chương cho nó.
“Oa! Đẹp quá!”
Vừa nhìn thấy chiếc huân chương thằng Chiến rên lên hâm mộ
“Tuyệt thật! Đây là lần đầu tiên tao nhìn thấy trang bị Thánh cấp đấy! Đáng tiếc là vật phẩm nhiệm vụ, không xài được. Nếu không thì giữ mà dùng cũng không phải là ý kiến tồi.”
Tất Cường nhìn nó cười đểu
“Tao còn có một thứ đáng sợ hơn nữa kìa.”
“Hử?”
Thằng Chiến hỏi một cách vô thức, mắt vẫn không dời cái huân chương. Tất Cường cười cười nói
“Tao sắp nhận được một vật phẩm cấp S.”
“Thế hả!”
Thằng Chiến lúc đầu chưa kịp tiếp thu thông tin nên chỉ phản ứng hời hợt nhưng
“Mày vừa nói cái gì?”
Nó giật bắn mình, rống lên kinh ngạc, hỏi lại
“Mày bảo là mày sắp nhận được vật phẩm gì? Mày khoác lác cũng có mức độ thôi. Làm sao thế được.”
Tất Cường vừa cười vừa kể lại đề nghị của hội Vampire chúa. Chiến vừa nghe vừa há hốc mồm, rồi nó bất ngờ tự tát vào mặt mình bốn cái vừa rên
“Trời ơi! Sao hôm qua tao không tự đem thằng Đại Thiên đi nộp cho bọn chúng mà để mày đưa đi chứ? Trời ơi là trời.”
Trông thằng bạn dằn vặt, Tất Cường vừa thấy tội nghiệp vừa thấy buồn cười nhưng chủ yếu vẫn là đắc ý. Hắn cười hề hề, bảo
“Bù lại phần thưởng của nhiệm vụ lần này tao nhường cho mày hết đấy.”
Thằng Chiến gào lên
“Khốn nạn! Mày tốt quá nhỉ! Mày cho tao phần thưởng của nhiệm vụ cấp A còn mày thì giữ vật phẩm đặc thù cấp S mà coi được à?”
Tất Cường liền giở trò
“Mày chê thì tao lấy hết cả vậy. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ của tao mà.”
“Tao bảo không lấy bao giờ?”
Thằng Chiến gầm lên. Sau đó, nó vừa rên rỉ ỉ ôi vừa hộ tống Tất Cường đi đến chỗ lão tộc trưởng tộc người sói bạc. Lão tộc trưởng đang đứng thẫn thờ nơi cửa một cái miếu. Tất Cường đi đến nói
“Cụ ơi, cho hỏi cụ có phải là người phát ra nhiệm vụ ‘thu hồi huân chương sói bạc’ không?”
Ông cụ quay người lại hỏi nó
“Thưa ngài, ngài hỏi vậy chẳng lẽ…”
Ông ta không dám nói hết câu vì sợ câu hỏi sẽ làm ông nảy sinh hi vọng để rồi lại phải thất vọng. Thằng Chiến cười cười đưa chiếc hộp gỗ cho ông cụ. Ông ta run rẩy đón lấy và mở nó ra. Khi luồng ánh sáng chói mắt đập vào mắt ông ta thì ông ta bỗng ào khóc.
“Đúng! Đúng là nó rồi! Tổ tiên ơi, rốt cuộc ‘Thánh vật’ của bộ tộc đã thu hồi được rồi.”
Nhìn cảnh một ông lão tóc bạc, da mồi khóc lóc như một đứa trẻ. Hai thằng kia đều cứng đờ cả người. Chúng đứng chết trân nhìn ông già cung kính bái lạy chiếc huân chương, như người ta bái lạy một vị thần.
Một lúc lâu sau, ông cụ bình tĩnh lại, hướng tới Tất Cường nói
“Thưa ngài Sói vàng cao quý và vị nhân loại tốt bụng này. Cầu cho Nữ thần Mặt trăng hiền dịu mãi mãi soi sáng mỗi bước chân của các ngài. Vô cùng cảm tạ các ngài đã giúp chúng tôi thu hồi lại Thánh vật. Đáng lẽ bộ tộc sói bạc chúng tôi phải trao cho các ngài những gì quý giá nhất để đền đáp một phần công sức các ngài đã bỏ ra. Nhưng như các ngài thấy đấy. Bộ tộc tôi nghèo khổ quá chẳng có gì đáng giá cả. Chúng tôi chỉ có một tấm lòng thành tâm xin thỉnh nguyện tổ tiên bảo vệ cho các ngài mong các ngài nhận cho.”
“Ping Pong. Người chơi Tất Cường được tộc trưởng tộc người sói bạc tặng ‘lời chúc phúc của tiền nhân’ có nhận hay không?”
Tất Cường và Chiến liếc mắt nhìn nhau. Chúng đều hiểu được phần thưởng của đứa kia cũng giống với mình nên cùng gật đầu
“Đồng ý.”
Ông già tộc trưởng liền quay người đi vào trong miếu. Một lúc sau, từ trong miếu mùi hương trầm ngào ngạt bay ra. Tiếp đó, một cột sáng chói lòa từ trong miếu bay thẳng lên trời. Những NPC người sói bạc trong làng vừa thấy cột sáng thì cùng tru lên như chó sói và quỳ xuống hướng chiếc miếu lạy như tế sao.
“Ping Pong. Chúc mừng người chơi Tất Cường nhận được ‘lời chúc phúc của tiền nhân’ của bộ tộc người sói bạc.”
“Ping Pong. Chúc mừng người chơi Tất Cường nhận được một vật phẩm đặc trưng cấp B.”
Hai tiếng thông báo của hệ thống lần lượt vang lên. Tất Cường nhìn Chiến hỏi
“Tao được một cái cấp B. Mày được bao nhiêu?”
Chiến thở dài
“Cũng chỉ một cấp B. Ít hơn nhiều so với hi vọng của tao. Có lẽ là do cách làm của bọn mình khiến nhiệm vụ không đạt đủ độ khó để nhận vật phẩm cấp cao hơn.”
“Mày định làm gì với vật phẩm này.”
Chiến cười nhăn
“Tao đã có dự định rồi. Nếu chỉ của tao thì không đủ nhưng nếu cộng thêm cả vật phẩm của mày thì đủ đấy. Giờ đi đến ‘cửa hàng đen’ với tao nào.”
Nhìn thằng Chiến lao đi. Tất Cường mỉm cười liếc nhìn qua kỹ năng mới nhận được rồi đi theo.
“Skill ‘lời chúc phúc của tiền nhân’: Điểm may mắn tăng thêm 5 điểm và tăng thêm 1 điểm nữa cho mỗi 5 cấp tiếp theo. Có 1 lần sử dụng sức mạnh của tổ tiên bộ tộc người sói bạc để cứu mạng (dùng xong skill này tự động biến mất, những điểm may mắn đã tăng vẫn giữ nguyên).”