Sau đó, hai người bọn họ và chủ tớ Long Bích Vân đến nhà Sử Đan Phong, được vài ngày, đến này thứ tư thì nghe được tin là "Thiên Hà Bảo Lục" Xuất hiện, sau khi cùng phụ mẫu của Sử Đan Phong thương lượng, chuẩn bị lên đường, lúc này bởi vì Long Bích Vân vừa sai Long Nguyệt ra ngoài làm một việc cho nên bọn họn mới ở lại chờ nàng về, nào biết được, đêm hôm đó chính là đêm mà Kiếm Minh và tên dâm tặc kia đến Sử gia trang nháo sự một phen, khiến cho kế hoạch bị náo loạn, hơn nữa sáng ngày hôm sau Long Nguyệt vẫn chưa trở về, không còn cách nào khác hơn là phải hoãn thời gian lại thêm một ngày nữa, cũng may là bọn họ có ngựa tốt cho nên khi Phương Kiếm Minh vào trấn vào buổi sáng thì buổi chiều cùng ngày hôm đó họ cũng đến nơi, trên đường đi bọn họ gặp được vài người, ngoại trừ thiếu niên mang kiếm thì những người khác đều là những thiếu niên không hề có danh khí trong võ lâm, tuổi của họ đều là từ mười sáu đến ba mươi, dễ hòa đồng cho nên kết bạn cùng đi, cùng nhau vào trấn, đó cúng chính là chuyện xảy ra ngày đó trên trấn của Tiếu Lão đầu. Bọn họ muốn trọ trong trấn, nhưng tiếc là người thì nhiều cho nên khách điếm không có đủ phòng, đành phải phân ra tìm nơi ở trọ, do đó, Long Bích Vân cùng với Tư Mã Sĩ, Vũ Văn Kiên, và thiếu niên mang kiếm tạo thành một nhóm. Đêm đó khi Phương Kiếm Minh vừa từ khách điếm đi ra thì đụng phải tám người các nàng vừa dùng cơm từ tửu lâu về, đụng nhau ngay giữa ngã tư đường, cho nên không thể bỏ qua cho Phương Kiếm Minh được nhất là hai người Sử Đan Phong và Long Nguyệt.
Sau khi Tây Môn Tiên Sinh mang Phương Kiếm Minh đi thì nhóm người Long Bích Vân trở lại khách điếm một chuyến, chờ suốt ba ngày nhưng không có được tung tích của "Thiên Hà Bảo Lục", một người trong số đó bởi vì không hề biết được tí tin tức nào của "Thiên Hà Bảo Lục" nên sang ngày thứ hai là đã rời đi. Lúc này đột nhiên có một việc phát sinh, cũng không phải là đại sự gì, đó chính có vài vị muội tử của Tư Mã Sĩ biết hắn được ở nơi này cho nên tìm đến, khi đến nơi thì thấy được Long Bích Vân nên thầm nghĩ nàng chính là "Muội Tử" Mới của Tư Mã Sĩ, hơn nữa Long Bích Vân lại đẹp tựa thiên tiên, so với nàng thì các nàng chẳng khác nào là nha hoàng bên cạnh tiểu thư cả, không nói lời nào liền cùng Long Bích Vân giao thủ, nên xảy ra tình trạng náo loạn, Long Bích Vân cảm thấy phiền não, Tư Mã Sĩ cũng hiểu được cho nên cáo lỗi với Long Bích Vân và rời đi cùng với Vũ Văn Kiên.
Mấy ngày ở chung với Long Bích Vân, nếu nói là hắn không có cảm tình với nàng thì không thể nào được, nhưng mà hắn vốn không có ý định đeo đuổi Long Bích Vân bởi vì hắn nhận ra được võ công của nàng so ra còn cao hơn cả hắn, cho dù Long Bích Vân có nguyện ý cùng thân mật với hắn thì hắn cũng cảm thấy không thoải mái, mà Sử Đan Phong thì lại quá si tình, nói khó nghe một chút là tự mình đa tình mà còn không biết, cứ quyết tâm đeo đuổi Long Bích Vân, khi nghe được Long Bích Vân nói về chuyện đó thì không thể nào không thương tâm được cho nên sắc mặt của hắn chẳng khác nào là tro tàn, trong lòng cảm thấy đau khổ, Địch Hướng Thu là bạn tốt của Sử Đan Phong, cũng chỉ có thể thở dài nói:" Sử huynh, nếu như huynh sớm nghe ta khuyên bảo thì đã không có việc này, nàng chỉ đối với chúng ta như là ca ca mà thôi, điều này ta đã sớm nhận ra được, sao huynh lại không chịu nhận ra chứ!" Nghe Long Bích Vân muốn cùng bọn họ cáo biệt, hắn đặt thân thể của Sử Đan Phong lên vai, ôm quyền nói:" Long tiểu thư, đi đường cẩn thận, hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại."
Long Bích Vân cười nói:" Nhất định, đầu xuân năm sau, Địch huynh đến kinh thành tham gia võ lâm đại hội một chuyến, lúc đó muội và Phương Lang cũng đến kinh thành một chuyến, gặp lại nhau cũng là chuyện dễ dàng."
Địch Hướng Thu nghe được bốn chữ "Muội Cùng Phương Lang" Thì trong lòng thở dài, xem ra thiếu niên tên Phương Kiếm Minh này quả nhiên chính là vị hôn phu của Long Bích Vân! Hắn quay đầu sang nói với thiếu niên mang kiếm:" Chung lão đệ, đệ định đi chung đường với chúng ta hay là lại tiếp tục độc hành?"
Thiếu niên mang kiếm mỉm cười:" Hai người xem ra là đi về, thật không may là đệ còn có một vài chuyện cần phải làm, cần phải đi về phía đông, nên chắc sẽ chia tay tại đây, dù sao thì sang năm kinh thành cũng có đại hội luận võ, đến lúc đó đệ cũng đến xem một chuyến, tin rằng lúc đó chúng ta sẽ gặp lại!"
Địch Hướng Thu cáo từ với hắn một tiếng rồi ôm Sử Đan Phong và Sử Đan Mạn đi xuống thạch bích, Sử Đan Mạn trước khi đi vẫn còn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Long Bích Vân, trong đáy lòng thì cũng có chút oán trách Long Bích Vân là tại sao không coi trọng ca ca của nàng mà lại coi trọng Phương Kiếm Minh, một thiếu niên bị bọn họ coi là "Dâm Tặc".
Long Bích Vân cảm thấy có lỗi khi nhìn họ rời đi, cho đến khi thân ảnh của họ biến mất trên thạch bích, lúc này mới quay sang thiếu niên mang kiếm, hỏi:" Chung huynh định đi đâu?" Thiếu niên mang kiếm cười đôn hậu:" Long tỷ tỷ, phụ thân của đệ muốn đệ đến Giang Nam một chuyến, sợ rằng không thể đồng hành cùng các người!" Long Bích Vân nghe khẩu khí của hắn có chút ngây thơ nên cười nói:" Chung huynh, trên đường cẩn thận!"
Thiếu niên mang kiếm cười ha hả:" Long tỷ tỷ, đệ thấy vị đại ca này rất tốt, võ công lại cao, tỷ lại coi trọng huynh ấy, khi các người thành hôn thì đừng quên gửi thiệp mừng cho đệ đó!" Nói xong hắn cũng không quản đến nét mặt đang thẹn thùng của Long Bích Vân và nụ cười khổ trên mặt của Phương Kiếm Minh, quay sang chỗ bốn người Tiếu lão đầu ôm quyền hét lớn:" Bốn vị tiền bối, Chung Đào xin phép đi trước!" Sau đó hắn xoay người phi thân hạ xuống thạch bích. Thiếu niên mang kiếm này vô cùng đôn hậu, đối xử với người khác rất thân thiện cho nên Phương Kiếm Minh cũng cảm thấy có hảo cảm với thiếu niên này.
Thiếu niên mang kiếm đã đi xuống rồi mà nét mặt của Long Bích Vân vẫn chưa hết ửng hồng, chỉ thấy bốn người Tiếu Lão đầu đang ở một bên thấp giọng nói cuyện với nhau, Phương Kiếm Minh đứng ở đó, sắc mặt chợt kinh chợt hỉ, thần sắc không cố định, Kỳ Lân Thử chạy đến bên cạnh Phương Kiếm Minh kêu chi chi tra tra loạn lên, thấy Phương Kiếm Minh không để ý đến nó nên chuyển ánh mắt sang phía hai người Long Bích Vân và Long Nguyệt, hai gò má của nó phồng lên, thổi phù phù, Long Bích Vân thấy thế thì bật cười, trông kiều mỵ vô cùng, hai mắt của Kỳ Lân Thử mở to, nhìn nàng một cách đắm đuối, Long Nguyệt đứng một bên thấy thế thì hừ một tiếng :" Sắc Thử"
Qua một hồi, sắc tời cũng đã dần ảm đạm, Long Bích Vân thấy Phương Kiếm Minh vẫn đang đứng yên tại chỗ nên quan tâm hỏi:" Phương Lang, chàng ... " Cả người của Phương Kiếm Minh run lên, kinh hãi nói:" Cô còn gọi ta là Phương Lang!" Long Bích Vân cười nói:" Phương Lang, muội không gọi chàng như thế, vậy ..."
Phương Kiếm Minh giống như là bị sét đánh vậy, xoay người phóng đi, trong miệng thì hô lớn:" Ta không phải là Phương Lang của cô, Long cô nương, xin cô thương xót mà bỏ qua cho tiểu tử này đi! Bốn vị tiền bối, tiểu tử xin phép đi trước, các người bảo trọng, thời gian còn nhiều, chúng ta nhất định sẽ gặp lại!" Hắn mang theo Kỳ Lân Thử bay ra khỏi thạch bích như một tia chớp, thân hình trầm xuống.
Tây Môn Tiên Sinh cười ha hả nói:" Tiểu tử thúi, trong ngôi miếu đổ nát ta có để cho ngươi vài món đồ tốt, đừng quên lấy đó, sang xuân năm sau chúng ta sẽ gặp lại ở kinh thành. Thật đúng là, có vợ rồi thì ngay cả sư phụ cũng không cần!"
Long Bích Vân không ngờ rằng Phương Kiếm Minh nói là đi, cho nên không kịp cáo từ với bốn lão, vội vàng mang theo Long Nguyệt đuổi theo.
Hoa Tự Lưu đuổi theo Tư Mã Sĩ phía trước, phía sau hắn thì Vũ Văn Kiên lại đuổi theo, ba người giống như là tia chớp rời khỏi thạch bích, trên đường gặp không ít người trong võ lâm, thấy ba người bọn họ từ trên thạch bích triển khai khinh công chạy vội, không coi thạch bích ra gì nên trong lòng cực kỳ hoảng sợ, tuy nói nơi đây cũng có thể lên xuống được nhưng nếu không có thân võ công cao tuyệt thì làm sao có thể dễ dàng như thế chứ, đột nhiên một người lớn tiếng:" Hoa Tự Lưu, manh hiệp Hoa Tự Lưu, ta đã từng thấy hắn, ý, hắn đuổi theo người kia để làm gì, chẳng lẽ người đó là kẻ xấu! Ai da, tại sao lại có người đuổi theo phía sau nữa, đây là chuyện gì, chẳng lẽ bọn họ không muốn có được Thiên Hà Bảo lục sao?"
Tiếp theo có người nói:" Người phía sau ta đã từng nhìn thấy, không phải chính là Vũ Văn công tử đó sao?"
Có người nghe xong kinh ngạc nói:" Chính là Vũ Văn công tử?"
Người kia nói:" Đúng vậy, Chính là thiếu trang chủ Vũ Văn Kiên của Bạch Đà sơn trang, một trong võ lâm Thập Đại Công Tử!"
"Oh, thì ra là bọn họ, hèn gì có bản lĩnh lớn như thế!"
Ba người bọn họ đều nghe được những lời mà những người này nói, nhưng tựa như là gió thổi qua tai, chỉ chú ý đến việc khiển khai kinh công, nhắm về phía trước mà chạy, chỉ sau một lúc là đã rởi khỏi thạch bích, chạy vào trong thạch lâm. Tư Mã Sĩ cũng không thèm nhìn phương hướng, xoay người chạy về phía tây, Hoa Tự Lưu quát:" Tư Mã Sĩ, ngươi còn muốn chạy đi đâu!" Hắn đuổi theo sát, mà ở phía sau thì Vũ Văn Kiên cũng đuổi sát hắn, trong chốc lát, cả ba người lại xuyên qua thạch lâm, ba người lại tiếp tục di chạy hơn hai mươi dặm, Tư Mã Sĩ không dám dừng lại, cũng không biết vì sao, khi thấy phía trước có một rừng cây thì trong lòng Tư Mã Sĩ cảm thấy vui vẻ, không chút do dự mà dấn thân lao vào.
Hai mắt của Hoa Tự Lưu tuy mù nhưng mà trời cao đã phú cho hắn một cái mũi thần kỳ, lại tu luyện một môn võ công thần kỳ, cho nên từ hô hấp của Tư Mã Sĩ đã nhận ra được, xoay mình hét lớn một tiếng, nắm lấy gậy trúc trong tay, bổ ra một gậy, mang thoe một cổ nội gia chân lực, phá không bay đi, đánh thẳng vào đại huyệt trên lưng của đối phương, Vũ Văn Kiên thấy thế thì kêu lên:" Sĩ huynh, cẩn thận gậy trúc của hắn! Hoa Tự Lưu, có bản lãnh thì nói chuyện rõ ràng!" Hoa Tự Lưu cười lạnh:" Đối với bọn tà ma ngoại đạo thì không cần phải nói nhiều."