Tư Mã Sĩ kêu lên một tiếng, thân hình giống như Thần Long Phi Thiên, gậy trúc bay xuyên qua dưới chân của hắn, hắn khom người một cái, tránh được đòn đánh từ gậy trúc của Hoa Tự Lưu, Tư Mã Sĩ liều mạng thúc dục nội lực không tiếc hao tổn, lách thân mình tránh chiêu, cho nên lâm vào thế sa cơ lỡ vận, mắt thấy Hoa Tự Lưu tiếp tục dùng gậy trúc đánh đến thì Tư Mã Sĩ vội vàng đưa tay sang bên hông, một tiếng nổ vang lên, gậy trúc đánh trúng vào tay của Tư Mã Sĩ đặt bên hông, Tư Mã Sĩ kêu lên đau đớn, văng ngược ra. Lăn mấy vòng trên cỏ, Hoa Tự Lưu muốn dùng gậy trúc tiếp tục tấn công thì Vũ Văn Kiên vượt lên xuất ra liên hoàn tam kiếm bức Hoa Tự Lưu lùi lại, rồi đỡ Tư Mã Sĩ dậy.
Hoa Tự Lưu thầm than đáng tiếc, gậy trúc trong tay lại vung lên, bổ ra một đạo kình phong về phía một gốc cây cổ thụ, cây cổ thụ vang lên hai tiếng "Răng Rắc" Rồi bị đứt thành hai đoạn, ngã ầm xuống.
Hoa Tự Lưu nói:" Vũ Văn Kiên, ngươi phá hư chuyện tốt của Hoa mỗ!" Vũ Văn Kiên dìu Tư Mã Sĩ, cười lạnh:" Ngươi nói ta là tà ma ngoại đạo, theo ta thấy thì ngươi mới chính là tà ma ngoại đạo, ngươi muốn dồn Tư Mã huynh vào chỗ chết hay sao!"
Hoa Tự Lưu thở dài:" Ai nói ta muốn lấy mạng của hắn, ta chỉ muốn bắt được hắn, buộc hắn nói ra là ai đã truyền võ công cho hắn, ta không ác độc đến mức đó!"
Vũ Văn Kiên hơi ngẩn người:" Có chuyện gì thì ngươi có thể hỏi Tư Mã huynh, nhất định phải bắt huynh ấy sao?"
Hoa Tự Lưu cười lạnh:" Ta không bắt được hắn thì liệu hắn có nói cho ta biết chân tướng sự việc!" Vũ Văn Kiên nói:" Ta không cần biết ngươi muốn hỏi Tư Mã huynh chuyện gì, hôm nay ta muốn xem ngươi làm sao có thể bắt được Tư Mã huynh!"
Đúng lúc này thì nghe được Tư Mã Sĩ há mồm ra phun ra một ngụm máu tươi, Hoa Tự Lưu nghe tiếng thì sắc mặt liền biến đổi, còn Vũ Văn Kiên thì kinh hoảng nói:" Tư Mã huynh, không có sao chứ?"
Tư Mã Sĩ cười ha hả:" Thật nhọc công Vũ Văn đệ, ta không có chuyện gì. Hoa Tự Lưu , không phải ngươi muốn bắt ta sao. Ta muốn coi coi ngươi làm sao bắt ta!" Hai tay của hắn bổ vào khoảng không, xuất ra một chưởng, Hoa Tự Lưu phi thân tránh chiêu, chưởng phong trúng vào một đại thụ, nổ vang một tiếng.
Sau tiếng vang, vẻ mặt của Tư Mã Sĩ trở nên dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Hoa Tự Lưu, từng bước từng bước đi đến chỗ đối phương, lúc này sắc trời đã dần dần tối, một vòng sáng yếu ớt từ phía chân trời chiếu lại, một cơn gió lạnh từ bên ngoài cánh rừng thổi vào, trong mơ hồ có thể nghe được tiếng sói tru.
Thì ra lúc trước, Tư Mã Sĩ và Phương Kiếm Minh giao đấu đã bị Phương Kiếm Minh dùng Thiên Thiền Đao đánh cho huyết khí sôi trào, đã bị thương nhẹ, chưa kịp vận lực thì đã bị Hoa Tự Lưu đánh thêm một gậy, đành phải cố gắng vận chân lực tiếp một gậy, tuy đẩy lui Hoa Tự Lưu nhưng mà cũng chịu tổn thương không nhỏ, cho nên vội vàng phi thân đào tẩu, suốt dọc đường không dám dừng lại, cũng may là có Vũ Văn Kiên đuổi theo Hoa Tự Lưu nếu không thì sợ rằng hắn đã bị Hoa Tự Lưu bắt, cho nên trong suốt đoạn đường hắn chỉ cắm đầu mà chạy, không dám suy nghĩ nhiều.
Lúc nãy hắn mặc dù chịu một gậy của Hoa Tự Lưu nhưng lại có thể thở ra một hơi, và phun ra một ngụm máu tươi, nội lực khôi phục lại, nghĩ đến tình trạng chật vật lúc trước cho nên căm hận, đánh một chưởng về phía Hoa Tự Lưu, hắn chỉ hận không thể một chưởng giết chết Hoa Tự Lưu để giải tỏa nỗi hận trong lòng.
Hoa Tự Lưu tuy bị mù, nhưng từ sát khí trên người của đối phương cũng có thể biết được Tư Mã Sĩ tức giận đến cỡ nào, Hoa Tự Lưu xoay người, dùng đôi mắt không còn của mình để đối diện với ánh mắt của Tư Mã Sĩ:" Tư Mã Sĩ, ta hỏi ngươi, công phu của ngươi là do ai truyền thụ?"
Tư Mã Sĩ cười lạnh:" Hoa Tự Lưu, vấn đề này thì ngươi nên đi đến Tình Nhân Sơn Trang để hỏi, ta tin rằng ngươi sẽ tìm được đáp án ở đó, nhưng ta nghĩ rằng hôm nay ngươi khó mà thoát khỏi nơi đây được, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Nói xong thì quay sang Vũ Văn Kiên nói:" Vũ Văn đệ, giúp ta một tay."
Vũ Văn Kiên hơi chần chừ, Tư Mã Sĩ cười nói:" Muốn thành đại sự thì không thể không độc ác, Vũ Văn đệ, bạch đà sơn trang của các người bị võ lâm kỳ thị là tà đạo, chẳng lẽ đệ không cảm thấy sỉ nhục sao?" Sắc mặt của Vũ Văn Kiên chuyển sang hung ác, cười lớn:" Đúng vậy, phụ thân đệ mấy năm nay sở dĩ không có rời núi chính là do bọn giang hồ tự nhận là chính đạo hiệp nghĩa này làm khó làm dễ, võ lâm vốn là nơi thị phi, quyền nằm trong tay kẻ mạnh, ha ha ..." Hắn quay đầu về phía Hoa Tự Lưu:" Họ Hoa kia, đêm đó ta bại trong tay ngươi, đêm nay ta phải đòi lại món nợ này, Sĩ huynh, lên!"
Từ "Lên" Vừa dứt thì thân hình của hai người liền chuyển, từ trên không trung đánh xuống như tia chớp, một tả một hữu, bên trái là Tư Mã Sĩ, hai bàn tay xuất ra chưởng lực như âm phong tấn công Hoa Tự Lưu, bên phải là Vũ Văn Kiên, một thanh trường kiếm phá không bay qua, đâm thẳng vào đại huyệt trên thân của Hoa Tự Lưu, kiếm phong mãnh liệt, kiếm khí dâng cao, hai người này liên thủ công kích, sợ rằng ngay cả cao thủ trên Thiên Bảng cũng phải động dung.
Khóe miệng của Hoa Tự Lưu xuất hiện một nụ cười nhạo, không hề sợ hãi:" Hoa mỗ dù có chết cũng phải kéo theo một người!" Vừa nói vừa xuất gậy trúc trong tay ra, đâm ra, chỉ trong chớp mắt đã có mấy trăm trúc ảnh phân ra hai hướng đánh về phía hai người. Chỉ nghe tiếng kình phong vang lên trong rừng, thân hình của Hoa Tự Lưu lay động, xoay chuyển xung quanh hai người, Vũ Văn Kiên thấy thế thì kêu lên thất thanh:" Đây là thân pháp gì?"
Tư Mã Sĩ cười lạnh, song chưởng xoay chuyển, hai mắt xuất ra bạch quang, trong lòng bàn tay xuất hiện ra một khô lâu dữ tợn, một phách không chưởng bay về phía Hoa Tự Lưu trên không trung, lúc này Hoa Tự Lưu đang bị thanh trường kiếm của Vũ Văn Kiên bám lấy gắt gao, thấy thế liền hét lên một tiếng, chuyển thân một cái, mấy trăm trúc ảnh liền chuyển thành một cổ trúc khí cường đại, mang theo cuồng phong chuyển đến, đâm đến đầu vai của Vũ Văn Kiên, Vũ Văn Kiên nhanh chóng xuất ra tám kiếm, nhưng mũi kiếm lại bị lướt qua, khiến cho máu tươi chảy ròng ròng, một tiếng nổ vang lên, kình phong tứ phương bị kích động, trong vòng năm trượng, hoa cỏ cây cối gãy đổ vô số, bóng người bay tán loạn, Hoa Tự Lưu và Tư Mã Sĩ đồng thời phi thân lên cao hơn bảy trượng, vượt qua không ít cổ thụ, hai người đồng thời ra tay, một người một trúc đánh ra, đây chính là trúc pháp lợi hại nhất của Hoa Tự Lưu "Trúc Ảnh Thâm Tình", chỉ thấy trúc ảnh mãnh liệt hiện lên, tựa như là một thiếu nữ xinh xắn, vóc dáng tuyệt vời, đang nhẹ nhàng xoay tròn vóc dáng kiêu người của mình, một cảm giác ham muốn mãnh liệt ẩn chứa bên trong chiêu thức của Hoa Tự Lưu được xuất ra, trong phút chốc Hoa Tự Lưu tựa hồ như là một nam nhân đa tình, hắn muốn dùng tình cảm của mình bao lấy trái tim của thiếu nữ, mà thiếu nữ này chỉ có một, là người duy nhất, đa tình chứ không phải lạm tình. Nhưng mà người hắn yêu đang ở phương trời nào, không ai biết được, có lẽ hắn đã giấu kín trong tận nội tâm của mình!
Song chưởng của Tư Mã Sĩ xuất ra, khô lâu trong lòng bàn tay đột nhiên phát ra bạch quang chói mắt, song chưởng nhẹ nhàng vung lên, một mũi nhọn bạch sắc mang theo lực đạo mười vạn cân nghênh đón "Trúc Ảnh Thâm Tình" của Hoa Tự Lưu. Chiêu thức này chính là hắn lĩnh ngộ được từ trong "Bạch Cốt Địa Ngục Lục", có tên là "Truy Hồn Đa Tình", vây lấy thân thể hắn, khô lâu như ẩn như hiện, khô lâu tuy đáng sợ nhưng mà nó cũng có vẻ đẹp riêng của nó, thử tưởng tượng, một tuyệt thế mỹ nhân, đang dùng ánh mắt câu hồn của nàng nhìn ngươi, khiến cho ngươi không nhịn được phải động tâm, mỹ nhân mặc dù đã không còn, hóa thành bạch cốt, nhưng mà vẻ đẹp của nàng liệu ngươi có thể quên được không?
Vũ Văn Kiên định xuất kiếm nhưng mà thân thể đột nhiên bị kiềm hãm, hắn giật mình phát giác ra phía trước có hai cảm giác ngăn cản hắn, một cái là một tình cảm chân thành, vì một nữ tử mà có thể không màng tử vong, khiến cho người khác phải thương thâm, một cái là một cảm giác ham muốn mãnh liệt, muốn bắt hết nữ tử trong thiên hạ làm tù binh, hoàn toàn nghe thoe lệnh của nó, khiến cho kẻ khác cảm thấy e ngại nhưng mà cũng không thể nào cưỡng lại được sự hấp dẫn của nó.
Đây cũng bất quá là cảm giác mà thôi, Vũ Văn Kiên hơi ngây người, đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm của Tư Mã Sĩ, hai hàng lông mài nhíu chặt, văng ra ngoài xa, thân thể va đập vào khiến cho ba cây đại thụ ngã xuống. Thân hình của Hoa Tự Lưu lộn một vòng, rồi từ từ hạ xuống, truy không có chật vật như Tư Mã Sĩ nhưng mà hai dòng máu tươi từ trong miệng của hắn liên tục trào ra, hai mắt của hắn trong khoảnh khắc tựa như là sáng lên, chứng kiến được một thứ gì đó rất đẹp, một cảm giác vui vẻ chợt hiện lên trên khóe mắt, hắn đang cười nhạo ai sao?
Vũ Văn Kiên nhìn thấy vẻ mặt này của Hoa Tự Lưu không biết là có chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong lòng đột nhiên có một cảm giác bi thương, tựa như là khi bé bị chuyện gì đó oan uổng, nhưng phụ thân vẫn muốn đánh mình, trong lòng có cảm giác không cam tâm, khó hiểu, cùng với vô lực, thoáng chốc hắn trở nên ngây người, trường kiếm trong tay đã đưa đến cách ngực của Hoa Tự Lưu ba tấc, nhưng không có đâm xuống. Tư Mã Sĩ từ trên mặt đất bật dậy, kêu lên:" Vũ Văn đệ, giết hắn! Nếu không nhẫn tâm thì làm sao làm được chuyện lớn?"