Giai nhân bên dưới hắn kêu lên một tiếng đau đớn, tứ chi co lại ôm chặt lấy hắn, mày khẽ nhướng lên, Phương Kiếm Minh biết là nàng đau cho nên động tác cũng chậm lại, hắn có cảm giác như đang cưỡi trên một chú ngựa con rất khôn ngoan, chú ngựa nhẹ nhàng chở hắn đi, còn hắn thì cả tinh thần lẫn thể xác đều có cảm giác thoải mái không nói nên lời, cuối cùng Phương Kiếm Minh cảm thấy tiếp tục như thế thì hắn không chịu được nữa, cần phải phát tiết ra ngoài, Phương Kiếm Minh cảm thấy mình cần phải phát tiết ra ngoài, động tác của hắn chợt nhanh, mãnh liệt hẵng lên, không còn sợ giai nhân bên dưới của hắn đau, toàn lực làm cú nước rút, tựa như khi hắn tu luyện Thiên Thiền Đao, cả thể xác và tinh thần của hắn đều tập trung vào đó, giai nhân bên dưới hắn yêu kiều kêu lên từng tiếng, cũng hòa nhịp với hắn, tứ chi của nàng ôm chặt lấy hắn, Phương Kiếm Minh cảm nhận được là nàng đã không còn thống khổ nữa mà chỉ còn cảm giác sung sướng, Phương Kiếm Minh càng muốn trừng phạt nàng tốt hơn.
Những tiếng kêu yêu kiều của nàng liên tục rót vào tai hắn, tựa như đang cổ vũ hắn, yết hầu của Phương Kiếm Minh cố gắng rít lên một tiếng, tốc độ của hắn được đẩy lên đến mức cao nhất! Không biết là qua bao lâu, giai nhân bên dưới hắn thét lên một tiếng chói tai, tứ chi bấu chặt lấy hắn, sau đó cả thể xác và tinh thần đều thoải mái Phương Kiếm Minh đột nhiên trong lòng của hắn hết sức khổ sở, nhìn sang giai nhân bên cạnh một cái ... Thời gian lúc Phương Kiếm Minh toàn lực chạy nước rút dường như vẫn chầm chậm trôi qua như một dòng nước chảy xuôi, Phương Kiếm Minh không biết là đã qua bao lâu, hắn nhìn sang nữ nhân lúc nãy cùng hắn vui vẻ khoái lạc một phen, lúc nàng chạy nước rút thì nàng cũng hòa nhịp với hắn, sau đó mỉm cười thỏa mãn và thiếp đi, mà trên người của Phương Kiếm Minh còn có một loại dục vọng không có phát tiết hoàn toàn.
Phương Kiếm Minh từ trên người của nữ tử đứng dậy, nhìn quanh một cái, có duy nhất một bạch y nữ tử không có chơi đùa cùng với hắn, phi thân đến, 'Xuy', hắn xé toạc bạch y trên người của nàng, đặt nàng xuống đất, hắn không có vội vàng tiến vào trong cơ thể của nàng, hai tay hắn đặt lên song đỉnh ngọc phong của nàng. Nàng khẽ kêu lên một tiếng, Phương Kiếm Minh thuận lợi tiến nhập vào trong cơ thể nàng, hung hăng vận toàn lực, không cố kỵ cảm thụ của nàng, chỉ nghe nàng nhẹ rên liên tục, tứ chi thì ôm chặt lấy hắn, hắn cảm giác được nàng vừa đau khổ vừa vui sướng, không biết có chuyện gì xảy ra, hắn đột nhiên có cảm giác trong người có một cổ lệ khí bao liệt, cho nên không hề chần chừ, mãnh mẽ đâm xuống, nữ tử bên dưới hơi thở dồn dập, hòa nhịp với hắn, và vươn đôi môi nhỏ nhắn của mình lên tìm lấy miệng của hắn, Phương Kiếm Minh bị dục hỏa khống chế, cũng vội vàng hôn lại, dùng lưỡi của mình tách đôi hàm răng đăng khép chặt của nàng ra, hưởng thụ đôi môi mềm mại và ngọt ngào của nàng.
Phương Kiếm Minh có cảm giác đôi môi của nàng thật sự là hoàn mỹ, thể xác và tinh thần của hắn được khai phóng, tâm hồn của hắn thoáng mê đắm, tựa như là được bay lên tận trời xanh, cảm giác như linh hồn xuất khiếu, thoải mái không nói nên lời, cả hai người bọn họ toàn lực duy trì tốc độ, mạnh mẽ, không biết là trải qua bao lâu, thanh âm của nàng kêu lên tựa như vui mừng, toàn thân nàng vô lực, nằm trên bờ cát, cơ thể oánh nhuận của nàng thoát ra hương vị của nhục dục, Phương Kiếm Minh cũng quát to một tiếng, hắn có cảm giác là có gì đó từ trong cơ thể hắn thoát ra ngoài, mà hắn cũng không biết đó là gì, cả hai người đồng thời hô to lên một tiếng, lên đến cao trào, thể xác và linh hồn dung nhập làm một, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, đầu của Phương Kiếm Minh lệch sang một bên, chỉ cảm thấy vô cùng buồn ngủ, hắn nhìn thấy song đỉnh ngọc phong của nàng đang ngạo nghễ thì gục đầu xuống đó, hắn cũng muốn nhìn thấy khuôn mặt của đối phương nên ngước lên, vừa nhìn từ dưới lên thì trong lòng hắn cả kinh!
Trời! Long tỷ tỷ! Nàng là Long tỷ tỷ, chuyện gì thế này, sao lại là Long Tỷ tỷ mà không phải là ai khác? Ý nghĩ trong đầu của hắn chưa kịp dứt thì "ầm" hắn gục xuống.
Đêm nay Phương Kiếm Minh đã có một giấc mộng đẹp, không chỉ là một giấc mộng đẹp, mà là một giấc mộng tràn đầy sự ướt át, một giấc xuân mộng. Phương Kiếm Minh đã lớn như thế, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có một giấc mộng như thế.
Khi Phương Kiếm Minh tỉnh lại thì thấy cả người không thoải mái, mà không thoải mái ở chỗ nào thì hắn cũng không rõ, hình như vừa giao đấu với một võ lâm cao thủ, cho nên cả người ướt đẫm, mà ngay cả hạ thân cũng thế, Phương Kiếm Minh đột nhiên có cảm giác không đúng, mặt đỏ lên, trong lòng cảm thấy xấu hổ, đang muốn đứng dậy thì lại nghe được tiếng cửa vang lên, vội co người lại chui vào trong chăn. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy người vào chính là Long Bích Vân, trong lòng giật mình, ngạc nhiên nói:" Long tỷ tỷ, sao tỷ vào được, đệ nhớ tối qua đã cài then cẩn thận rồi mà?" Long Bích Vân trong tay bưng một chén cháo, nghe thế thì cười nói:" Cái gì mà hôm qua, ngươi đã ngủ được ba ngày bốn đêm rồi, hôm nay đã là ngày thứ tư chúng ta đến Hàng Châu rồi. Đêm đó, sau khi rời phòng, sáng hôm sau ta và nguyệt nhi đứng chờ một lúc lâu nhưng vẫn không thấy chàng ra mở cửa, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì cho nên mới phá cửa đi vào, không ngờ vừa vào phòng là đã có cảm giác buồn ngủ, chúng ta chưa từng gặp qua chuyện này bao giờ cho nên mới bất chấp lễ giáo tiến lại giường mà nhìn, và nhìn thấy vẻ mặt đang ngủ của chàng thật mà buồn cười, đang ngủ say sưa, nguyệt nhi thì muốn véo vành tai của chàng nhưng ta đã ngăn lại, ta không biết tại sao chàng lại ngủ như thế nhưng nghĩ hẵng là có nguyên nhân, cho nên mới cùng với nguyệt nhi ra ngoài, không ngờ chàng lại mê ngủ đến như thế, ngủ một lần đến ba bốn ngày, nếu không phải ta cản thì chắc nguyệt nhi đã dùng cái chiêng để gõ tỉnh chàng." Vừa nói vừa đi đến và đặt chén cháo trên bàn, cười nói:" Ta nghĩ chàng đã ngủ lâu như thế nên nhất định là đói bụng cho nên gọi tiểu nhị nấu một chén chè đâu đỏ, cũng rất ngon, hãy ăn khi còn nóng." Phương Kiếm Minh thấy nàng chuẩn bị đi đến gần giường thì hoảng sợ, vươn một tay từ trong chăn ra, cản lại:" Long tỷ tỷ, đừng lại gần, đệ sẽ tự đi đến đó, tỷ đặt chén lên bàn là được rồi!" Long Bích Vân nghe xong thì bật cười:" Phương lang, chàng và ta có quan hệ gì, còn sợ ta nhìn thấy thân thể của chàng sao? Hơn nữa, tuổi của ta lại lớn hơn, chàng còn lại e thẹn sao!" Phương Kiếm Minh vội nói:" Không phải thế, không phải, long tỷ tỷ, tỷ đặt chén lên bàn là được rồi, xem như là đệ van tỷ, chờ sau khi đệ rửa mặt xong mới vào có được không? Đúng rồi, tỷ có thể đi tìm A Mao vào Long Nguyệt muội muội mà trò chuyện, một lát nữa ta sẽ ra!" Vẻ mặt của hắn mang theo chút gì đó giống cầu khẩn, sợ Long Bích Vân sẽ tiến đến gần hắn. Long Bích Vân nhìn hắn một chút, đôi mắt đẹp của nàng xoay chuyên đột nhiên hé miệng cười, thần sắc cao thâm khó lường:" Tốt, ta sẽ đi gọi tiểu nhị chuẩn bị nước, chàng cũng nên 'tắm rửa'!" Nói xong thì đặt chén lên bàn và đi ra ngoài.
Phương Kiếm Minh thấy nàng đi ra ngoài thì mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi, tim của hắn như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, nếu lúc nãy Long Bích Vân kiên quyết đi vào thì hắn cũng không còn cách nào khac nữa, và nếu Long Bích Vân phá hiện ra được thì chắc hắn xấu hổ đến mức độn thổ luôn!
Phương Kiếm Minh ngồi ở trong thùng nước, hưởng thụ cảm giác thoải mái của nước nóng, hắn đã hung hăng mà chà sạch thân thể rồi, hắn vừa định đứng dậy, đột nhiên nghe được có tiếng người đi vào, vội nắm chặt thành của thùng nước, thầm vận công lực, trầm giọng hỏi:" Ai đó?" Người vừa bước vào bật cười, yêu kiều nói:" Phương lang, là ta, hôm nay có chuyện gì thế, nghi thần giả quỷ!" Phương Kiếm Minh nghe được là nàng, hai mắt xoay vòng, lo lắng hỏi:" Long tỷ tỷ, sao tỷ lại vào được, mau rời khỏi nơi này đi, đệ đang tắm mà!" Long Bích Vân đứng ở bên ngoài cười nói:" Chàng cứ việc tắm, không cần phải lo lắng đâu, ta sẽ không nhìn lén, ta chỉ mua cho chàng một bộ y phục, giờ đặt lên bàn, sau khi tắm cũng cần phải thay đổi trang phục!" Phương Kiếm Minh lúc này mới an tâm:" À, thì ra là vậy, long tỷ tỷ, thật là phiền tỷ quá!" Hắn lại ngưng thần nghe ngóng, biết rằng Long Bích Vân vẫn còn ở gian phòng bên ngoài, nên hỏi:" Long tỷ tỷ, sao tỷ vẫn còn ở trong phòng?" Long Bích Vân cười nói:" Ta thấy chén cháo đậu đỏ trên bàn đã nguội nên định lấy đi hâm nóng!"
Phương Kiếm Minh cười khổ trong lòng, miệng nói:" Long tỷ tỷ, tỷ đối xử tốt với đệ như thế đệ không biết làm sao cảm tạ đây!" Long Bích Vân cười nói:" Chàng là Phương lang của ta, ta không đối xử tốt với chàng thì đối xử tốt với ai đây, được rồi, ta đi ra ngoài nếu không, không biết chàng sẽ biến thành dạng gì nữa." Vừa nói, vừa bước ra khỏi phòng, Phương Kiếm Minh nghe được tiếng bước chân xa dần, thì trong lòng thở dài, thầm nghĩ:" Xem ra nàng thật sự xem ta như là vị hôn phu rồi, sự việc ngày càng lún sâu, sau này làm sao đối mặt với Y Di tỷ!" Trong lòng vừa suy nghĩ vừa đứng dậy bước ra khỏi thùng nước.
Sau khi tắm, cảm giác thật là sảng khoái, mặc dù trong lúc tắm không ít lần bị Long Bích Vân dọa cho hết hồn, nhưng mà tóm lại mọi việc vẫn tốt đẹp, Phương Kiếm Minh cảm thấy cả người thư thản, đi ra gian phòng bên ngoài thì thấy trên bàn có một bộ y phục mới, hắn hơi ngẩn một chút. Thì ra là do Long Bích Vân không chỉ mua y phục bên ngoài mà cả y phục bên trong cũng chuẩn bị chu đáo, không thiếu món nào. Phương Kiếm Minh mặc vào, cảm thấy rất là vừa người.