Long Nguyệt thần sắc bất định, vừa có chút thẹn thùng, lại có vẻ giận dữ, sau khi nghe được Phương Kiếm Minh nói thì trong lòng tự nhủ:" Long Nguyệt ơi Long Nguyệt, lúc này là lúc nào rồi, tiểu thư hiện đang trong tình trạng nguy cấp, ngươi còn so đo việc Phương tiểu tử vô lễ, thật là quá sai!" Sau khi tiếp lấy đao trong tay của Phương Kiếm Minh thì mày dựng thẳng:" Phương đại ca, có muội ở đây, cứ yên tâm đi!" Bất tri bất giác cách xưng hô của nàng với Phương Kiếm Minh cũng thay đổi.
Long Nguyệt thấy Phương Kiếm Minh ôm Long Bích Vân đi vào trong thì tay nắm chặt Thiên Thiền Đao, ngồi ở gian ngoài, đôi phượng nhãn nhìn chăm chăm vào cửa. Cửa đã được cài then, nếu không phải là người trong giang hồ thì không ai có đủ năng lực phá cửa mà vào. Khuôn mặt xinh xắn của nàng nghiêm lại, hai mắt hiện lên sát khí. Từ lúc nàng và tiểu thư xuất đạo đến nay, chưa từng gặp qua bất lợi nào, ai thấy hai nàng cũng đều cung kính, hôm nay tiểu thư lại bị đánh cho trọng thương, cũng không biết là Phương Kiếm Minh có trị thương cho nàng được hay không, tính mạng của nàng hiện nay như chỉ mành treo chuông, nếu không phải do "Thiên Hà Bảo Lục" thì chưa chắc tiểu thư đã bị tập kích đên nỗi bị thương nặng như thế.
Long Nguyệt ngồi đó mà suy nghĩ đủ chuyện, cũng có oán giận Phương Kiếm Minh, nếu như Phương Kiếm Minh chịu đi theo hai nàng đến "Từ Hàng Hiên", thì đừng nói là những kẻ lúc nãy, cho dù có là cửu đại môn phái cũng không dám làm như thế, "Từ Hàng Hiên" là nơi ra sao, cũng không phải mỗi người trong đó đều là siêu cấp cao thủ, mà chính là địa hình ở Từ Hành Hiên, cơ quan của Từ Hàng Hiên khiến cho kẻ khác phải khiếp sợ, cho dù là mười vạn đại quân cũng chưa chắc công phá nổi.
Sau khi Kỳ Lân Thử vào phòng thì không hề kêu lên một tiếng nào, chỉ yên lặng ngồi trên mặt đất, đôi tiểu nhãn phát ra một đạo bạch quang, lông mao trên cơ thể lay động, có vẻ dị thường, cái miệng nhỏ thình thoảng phun ra một ngọn lửa yếu ớt, mà ở giữa ngọn lửa lại có một tia nhỏ màu lam, trong miệng lộ ra một đôi răng nanh trông như nanh sói. Long Nguyệt lúc này thì đáng ngồi ngẩn ngơ, lòng đầy tâm sự mắt trông về phía cửa sổ, nên không có chú ý đến biến hóa của Kỳ Lân Thử, nên không cảm thấy kỳ quái.
Qua khoảng một khắc, thì bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, có tiếng người đánh nhau, có người mắng:" Con mẹ nó, đại hòa thượng, ngươi cản đường huynh đệ ta làm gì?" Một giọng nói khác cười lớn:" Các ngươi là ai đến đây làm gì?" Long Nguyệt nghe được thanh âm thì vui mừng, vừa định bước ra ngoài thì nghe được tiếng nói thông qua công phu 'truyền âm nhập mật' :" Không nên đi ra ngoài, tứ phía đều là địch nhân, nếu đi ra ngoài thì sẽ lập tức bị công kích!" Long Nguyệt nghe xong thì sắc mặt ngẩn ra, thì ra thanh âm đó chính là của lão bà bà tóc bạc mấy hôm trước trên đường cái đã bán cho Phương Kiếm Minh miếng ngọc bội kỳ lạ. Long Nguyệt nghe xong thì ngẩn người, kinh ngạc hỏi:" Bà bà, người ở nơi nào, sao con không thấy? Thì ra bà bà là một cao thủ tuyệt đỉnh!" Thanh âm của lão bà bà vui vẻ:" Ta ở một khách điếm cách các người vài dặm, nói nhỏ một chút nếu không sẽ có người khác lợi dụng 'Phân Âm Thuật', chắc cô cũng nhận ra được những kẻ bên ngoài đều là những đại ma đầu chứ!"
Long Nguyệt nghe xong thì le lưỡi, thấp giọng nói:" Bà bà, người là thần tiên sao, sao ở xa như thế mà vẫn nghe được giọng nói của con, cũng có thể biết rõ mọi việc ở khách điếm này, cho dù là tiểu thư cũng không làm được như thế!" Lão bà bà cười nói:" Đây chính là 'Thiên Lý Truyền Âm', so với 'Truyền Âm Nhập Mật' thì còn khó luyện hơn, ta không phải là thần tiên, nhưng xem ra cũng không kém mấy, nếu có người phá cửa xông vào thì không nên sử dụng Thiên Thiền Đao, sử dụng bảo kiếm đi, ta sẽ dạy cách đối địch. Di, kỳ lạ, sao trong phòng của ngươi lại có quái vật gì vậy, nó hắn trong tâm trạng rất là bực tức!" Long Nguyệt nhìn quanh, đột nhiên ánh mắt hướng về phía Kỳ Lân Thử, lúc này Kỳ Lân Thử làm sao biết là Long Nguyệt đang nói chuyện với một cao thủ siêu cấp, cái miệng nhỏ cũng không có mở ra, nhảy lên một cái ghế, phồng má, nhìn chằm chằm ra cửa, khôi phục lại trạng thái như bình thường.
Long Nguyệt cười hi hi:" À ... Bà bà nói chính là Kỳ Lân Thử sao?" "Kỳ Lân Thử?" Long Nguyệt nghe được thanh âm của lão bà bà, biết là không biết Kỳ Lân Thử là giống gì nên cười và giải thích:" Là một động vật rất giống tùng thử, tiểu thư nói là một thượng cổ dị thú, nhưng hôm nay không còn dị năng gì, chỉ là sủng vật mà thôi!" " À, thì ra là thế, cơn giận của nó cũng không phải là nhỏ, kỳ lạ thật!" Long Nguyệt ngưng thần lắng nghe, chỉ nghe được đại hòa thượng quát lớn:" Lão vạn, lão Trương, lão Mạc, các ngươi mau chui ra đây, một mình ta không phải là đối thủ của bọn họ, không thể để bọn họ đi vào được!" Sau khi hắn nói xong thì có ba tiếng cười vang lên, kình phong vang dội, Long Nguyệt ở trong phòng không nhìn thấy được tình hình bên ngoài chỉ nghe được tiếng chưởng phong, đao phong, quyền phong, thối phong và cước bộ di động, vang lên không ngừng, so với lúc trước còn vang dội hơn nhiều.
Long Nguyệt nghe được thế thì kinh tâm động phách, có một người tức giận quát lên:" Mẹ nó, bốn người các ngươi là ai?" Chỉ nghe tiếng đại hòa thượng cười ha hả:" Các ngươi chưa từng nghe qua ngoại hiệu 'Tửu Nhục Tăng' sao?" Người kia nghe thế thì hét lớn:" Thì ra là một đại hòa thượng, ba người kia là ai? Sao lại lợi hại vậy!" Tửu Nhục Tăng cười nói:" Vị mang đao này chính là lão đệ 'Diêm Vương Đao' Mạc Bất Đồng, hán tử cao gầy kia là 'Truy Phong Sát Nhân Thối' Trương Sát Nhân, còn tên mặt đầy ria mép kia chính là 'Sát Nhân Bất Trường Mệnh' Mạc Trường Mệnh, danh tiếng hiển hách trong hắc đạo, các người xem võ công của hai huynh đệ kia kìa, quả thật là không tệ!" Hai huynh đệ kia nghe xong thì sửng sốt, đột nhiên đồng thanh hô lên:" Thì ra các ngươi chính là bọn người đó!" Sau đó quát:" Huynh đệ chúng ta chúng ta chính là 'Xuyên Đông Song Ma', nơi này ngoại trừ Mạc Trường Mệnh ra, ba người các ngươi không có tư cách đứng đây, mau cút đi, nếu không huynh đệ ta phải đại khai sát giới!" Tửu Nhục Tăng cười ha hả:" Ta tưởng các ngươi là ai, thì ra là hai lão già đó, bốn người chúng ta không tránh xa, để xem xem ngươi có bản lãnh gì?"
Vừa mới dứt lời, thì nghe được có người lạnh giọng nói:" Tửu Nhục Tăng, dài dòng với bọn chúng làm gì, họ mạc kia đã lâu không giết người rồi, hôm nay mượn bọn họ khai thang (1)!" "Khẩu khí thật là lớn! Người khác thì sợ Mạc Trường Danh, huynh đệ ta thì không sợ ngươi đâu!" Bọn họ tuy nói chuyện nhưng vẫn động thủ không ngừng, vừa động thủ vừa đấu khẩu cùng một chỗ. Long Nguyệt ở trong phòng nghe được thì khiếp vía, nếu như là lúc bình thường, Long Bích Vân không có bị thương thì hai tên "Xuyên Đông Song Ma" kia đã sơm bị Long Bích Vân đánh đi, hôm nay Long Nguyệt ở trong phòng nghe được khẩu khí của "Xuyên Đông Song Ma", mặc dù có bốn cao thủ kia ngăn cản nhưng mà cuối cùng là có thể ngăn cản được bọn họ thì không biết có bao nhiêu người, hơn nữa trong lão bà bà còn nói là bên ngoài còn có mười mấy đại ma đầu ẩn nấp, mà đó mới chính là những cao thủ chân chính. Long Nguyệt đối với lời nói sẽ dạy nàng cách ứng phó có chút hoài nghi, dù sao thì lão bà bà kia cũng đang ở cách xa vài dặm, nếu như có gì sai lầm thì đến giải quyết cũng đã muộn, trong lòng Long Nguyệt vô cùng khẩn trương, nghe được tiếng đánh nhau bên ngoài tất nhiên là phải khiếp vía rồi.
Tiếng đánh nhau ở bên ngoài vang lên trong chốc lát rồi đột nhiên ngừng, hơn nữa lại không còn chút động tĩnh nào, có vẻ khác thường, không hề có một tiếng nói chuyện nào. Long Nguyệt cảm thấy kỳ lạ trong lòng, nhưng nàng nhớ rõ lời nói của lão bà bà cho nên nắm chặt bảo kiếm đã rút ra khỏi võ, nhìm chằm chằm vào cửa.
Qua một lúc thì nghe được tiếng cười truyền đến, người đó chậm rãi nói:" Sáu người các ngươi đã không còn nhỏ nữa rồi, ở đây ồn ào gì thế, cút hết cho ta!" Thanh âm của Tửu Nhục Tăng có vẻ sợ hãi:" Ngươi là người đó?" Người kia cười âm hiểm, thanh âm lại vang lên bên trong biệt viện, nhưng lại không biết xuất phát từ đâu:" Lão phu 'Quyền Cương Ma Quân' Chu Tiếu Bạch!" " Còn có lão phu, ' Bách Bộ Thần Chưởng' Dư Nhất Bình!"
Lời này vừa nói ra thì Long Nguyệt có cảm giác như sét đánh bên tai, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ:" Xong hết rồi, xong hết rồi, nghe tiểu thư nói 'Quyền Cương Ma Quân' Chu Tiếu Bạch. Võ công cái thế, tất nhiên là người trên nhị bảng, chỉ một mình lão thôi, mười người như mình đánh cũng không lại! Xem ra hôm nay phải bỏ mạng rồi." Sáu người ở bên ngoài nghe xong thì cũng không biết là trong lòng bọn họ nghĩ gì, chỉ nghe Tửu Nhục Tăng nói:" Cái gì mà 'Quyền Cương Ma Quân', sái gia chưa từng nghe qua, các người ..." Mạc Trường Đao trầm giọng ngắt lời hắn:" Chu Tiếu Bạch chính là cao thủ trên Địa Bảng năm xưa, chính là lão tổ tông của Hắc Đạo, Tửu Nhục Tăng, cẩn thận lời nói một chút!" Tửu Nhục Tăng nghe xong, cả giận nói:" Cần gì biết hắn là cao thủ trên Địa Bảng hay không, lão Mạc, lại lịch của họ ra sao, ngươi biết không?" Mạc Trường Mệnh nói:" Ta nghe bằng hữu nói hình như lão đã gia nhập Ma Môn, làm hộ pháp cho Ma Môn!"
========================================
= Chú thích:
= (1) Khai Thang : Mổ bụng, Phanh ngực.
========================================