Nhưng, trong tao ngộ đêm nay của Chu Tiếu Bạch và Dư Nhất Bình, không ai có thể nhìn ra được kỳ hoặc ở bên trong đó, cho dù có là một cao thủ âm thần vận dụng nội công lên đến cực điểm, hai tai dựng thẳng, cũng không nhận ra được. Bọn họ thấy hai "Đại cao thủ" đều bị đánh đến nỗi hoảng sợ mà chạy mất. Chu Tiếu Bạch và Dư Nhất Bình vừa rời đi thì bọn họ cũng lặng lẽ nối gót, không dám trêu chọc bọn người Phương Kiếm Minh nữa.
Đám người Tửu Nhục Tăng lại càng không biết là có chuyện gì, chỉ thấy Chu Tiếu Bạch và Dư Nhất Bình vội vã chạy đi, trong lòng đoán là đã gặp phải cao thủ có cấp bậc cao hơn, nên hoảng sợ chạy mất, bốn người bọn họ đi đến trước của nói một tiếng đã bình an, Long Nguyệt liền cám ơn! Rồi bốn người rời đi. Long Nguyệt sau khi xuất ra chiêu kiếm kia thì cả hai từ cám ơn cũng phải cố hết sức để nói, đem kiếm đặt lên bàn, cả người đổ đầy mồ hôi, vô cùng mệt mỏi ngã xuống ghế, cả người vô lực, bộ ngực phập phồng, hình dáng lúc này của nàng khiến cho người khác có cảm giác thương tiếc. Bên tai của nàng vang lên tiếng của lão bà bà tóc bạc, cười nói:" Ha ha, hai tiểu tử kia đã bị lão bà này đuổi đi. Lão bà này đã nhiều năm không có phát công, uy lực đã yếu bớt, lần này để cho bọn chúng chạy mất, lần sau nhất định sẽ không đơn giản như thế. Nha đầu, nhìn ngươi cả người đầy mồ hôi, thật sự là khiến cho người khác đau lòng. Mệt mỏi lắm sao, lão sẽ giúp một tay, một lát nữa thôi là ngươi lại tràn đầy sức sống!"
Lời vừa dứt thì Long Nguyệt cảm thấy có một cổ nhiệt lực đang truyền vào từ phía sau, luồng nhiệt kia rất là ấm áp, đi đến chỗ nào là chỗ đó có cảm giác thoải mái, tựa như là có một cao thủ xoa bóp đang xoa vậy, chỉ một lát sau, nhiệt lực đi quanh thân thể nàng, truyền khắp các huyệt đạo, hai mắt của Long Nguyệt mở to, trông rất lanh lợi, có thần, không còn vẻ mệt nhọc. Long Nguyệt thử vận nội lực thì cảm thấy nội lực so với trước kia đã tăng gấp đôi, hơn nữa vết thương lúc trước bị một tên hắc y nhân đánh trúng đã khỏi hẳn, trong lòng mừng rỡ. Nàng thông minh lanh lợi, vội đứng dậy, vén áo thi lễ, yêu kiều nói:" Bà bà, đa tạ người, vãn thối thi lễ! Cũng thay mặt cho tiểu thư thi lễ!" Lão bà bà tóc bạc cười nói:" Được rồi, được rồi, náo loạn cả đêm, lão bà này cũng cần phải ngủ một chút, có cơ hội sẽ gặp lại!" Long Nguyệt vốn định hỏi xem lão là ai nhưng nghe xong những lời này cũng đành phải thôi.
Kỳ Lân Thử thấy nguy cơ đã qua, ngẩng cái đầu nhỏ lên há mồm ngáp một cái thật dài, nằm xuống ghế ngủ. Long Nguyệt thấy bộ dáng của nó thì ôm lấy nó, hờn dỗi:" Chỉ có ngươi là suốt ngày nhàn nhã, lại còn ngủ nhiều hơn cả bản cô nương, cẩn thận ta đánh mông ngươi!"
Kỳ Lân Thử nhẹ kêu lên chi chi, thân thể mềm nhũn, hai mắt nửa mở nửa khép, trông cực kỳ mệt mỏi, chui vào lòng của Long Nguyệt nhắm mắt lại, mặc cho Long Nguyệt nói gì cũng không quan tâm chỉ tập trung mà ngủ. Long Nguyệt nhẹ đánh vào mông của nó một cái, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, có chút thẹn thùng, sau đó ôm nó vào ngực, ngồi xuống ghế, cúi đầu ngồi xuống suy nghĩ, chỉ một lúc sau thì hai mắt hợp lại, ngửa người dựa vào sau ghế, ngồi ngủ thiếp đi.
Long Nguyệt chìm vào giấc ngủ, lúc này nàng đang có một giấc mộng. Trong mộng, nàng thấy mình và một nam tử bái đường thành thân, trên đầu của nàng đội khăn hồng, không nhìn thấy được hình dáng của tân lang, trong lòng có một chút cảm giác ngượng ngùng và ngọt ngào, trong tiếng cười nói rộn rã, nàng được người dìu vào trong động phòng, không biết là qua bao lâu, thì nghe được có tiếng người bước vào phòng, biết chắc chính là tân lang vào để mở khăn hồng, trong lòng của nàng lập tức khẩn trương hắn lên, đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy tân lan tieiesn đến, trong lòng nàng nổi giận, giơ một tay nhấc khăn hồng lên, nhìn xung quanh, chỉ thấy có một nam tử ăn mặc chỉnh tề đang ngồi trên một cái ngủ, và ngủ thiếp đi, nhìn kỹ lại, nam tử này chính là Phương Kiếm Minh! Long Nguyệt vội kinh hô, cầm chiếc khăn hồng trong tay ném đi.
Một lúc sau, không có động phòng, không có khăn hồng trùm đầu, Phương Kiếm Minh cũng không thấy, vừa mở mắt ra thì đã thấy anh mặt trời từ bên ngoài của sổ len vào, cả phòng sáng hẳn, thì ra chỉ là "Hoàng Lương Nhất Mộng" (1) mà thôi, Long Nguyệt có cảm giác mất hứng, quyệt cái miệng nhỏ nhắn, thì cảm thấy có vật gì đó từ trên người mình trượt xuống, vội giơ tay bắt lại, cúi đầu nhìn xuống thì đó là một kiện trường sam, chính là y phục trên người của Phương Kiếm Minh, không biết là hắn đã choàng lên người nàng lúc nào nữa, chỉ ngửi được một mùi nam nhân từ trên trường sam, khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Nguyệt ửng đỏ, nghĩ đến việc đêm qua mơ thấy bái đường thành thân với Phương Kiếm Minh thì trong lòng lại càng cảm thấy xấu hổ, tay trái nắm chặt trường sam, trong lòng có cảm giác ngọt ngào khác thường, không thể diễn tả bằng lời, âm thầm hi vọng giấc mộng này vĩnh viễn tiếp tục không bao giờ tỉnh lại!
"Két..." Một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng được mở ra, Phương Kiếm Minh hai tay đang bưng một cái mâm, từng bước đi đến, hắn không thấy Long Nguyệt đã tỉnh lại, vẫn tưởng là nàng còn đang ngủ, dọn chén dĩa lên bàn, nhẹ nhàng bước lại gần nhìn thoáng qua, thấp giọng cười nói:" Vẫn còn đang ngủ! Xem ra bữa cơm này ta phải ăn một mình rồi!" Lời vừa dứt thì trong lòng của Long Nguyệt đột nhiên động đậy, chỉ thấy Kỳ Lân Thử từ bên hông của Long Nguyệt nhảy ra, kêu lên chi chi, nhìn về phía Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh ôm lấy nó, dùng một tay gõ đầu nó, tiểu tử thúi, có phải là ngửi được mùi thức ăn mới chạy đến đây phải không, ta biết ngươi nhất định sẽ thế mà!" Quả nhiên không ngoài dự đoán, Kỳ Lân Thử tránh khỏi tay của pk, nhảy lên trên bàn, nhìn chăm chăm vào thức ăn trên bàn, cái miệng nhỏ chóp chép. Long Nguyệt bật cười thành tiếng:" Phương đại ca, quả nhiên là hiểu nó!" Vừa nói vừa nắm lấy trường sam, đứng dậy. Phương Kiếm Minh thấy nàng đã tỉnh lại nên vui vẻ nói:" Long Nguyệt muội muội, muội cũng tỉnh rồi!" Long Nguyệt nhìn hắn một chút, thấy hắn y phục chỉnh tề, đưa trường sam cho hắn, hờn dỗi nói:" Bộ ngươi không có chân sao, chỉ là ở cách vách thôi sao không sang bên đó lấy cho ta áo choàng chứ?"
Phương Kiếm Minh cười hắc hắc, tiếp nhận trường sam phủ lên người, nói:" Lúc đó ta cũng không biết mà, khi từ trong gian phòng trong ra thì thấy muội và A Mao đã ngon giấc nồng, sợ muội cảm thấy lạnh cho nên mới cởi trường sam ra khoác lên người muội, muội không nên trách ta mới đúng chứ!" Long Nguyệt yêu kiều hừ lên một tiếng, chu miệng nói:" Cần cần ngươi quan tâm chứ, ta cũng không phải là tiểu thư nhà ta!"
Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói:" Nguyệt Nhi, ta đối với hai người đều giống nhau mà, sao muội lại không vui?" Long Nguyệt thấy bộ dáng ngốc ngốc của hắn thì không nhịn được liếc đôi phượng nhãn nhìn hắn một cái kiều mị, nhỏ giọng nói:" Hừ, chỉ thích làm người tốt." Phương Kiếm Minh gượng cười, đi đến, nhìn sang bên hông của nàng, quan tâm hỏi:" Long Nguyệt muội muội, một kiếm tối qua có nghiêm trọng không?" Long Nguyệt nghe xong thì trong lòng cảm thấy ấm áp, đôi môi chợt mở, dịu dàng nói:" Bây giờ mới quan tâm đến thương thế của nhân gia sao, thật đáng buồn mà, đêm qua nhân gia phải liều mạng ngăn cản cường địch cho ngươi!" Phương Kiếm Minh cả kinh, vội la lên:" Tối qua có cường địch sao? Ài. Hèn gì khi ta vừa mở cửa bước ra thì khách trọ trong khách điếm đều nhìn ta với vẻ e dè, tiểu thì lúc đứng gần ta thì lại có vẻ khẩn trương, cẩn thận nhìn ta, tựa như ta là một đại ma đầu giết người không gớm tay vậy, cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra thế?" Long Nguyệt nói:" Gấp gấp gì chứ, vết thương hôm qua của ta đã ổn rồi, không cần phải lo lắng, chuyện tối qua sẽ kể sau. Thương thế của tiểu thư thế nào rồi?"
Phương Kiếm Minh nói:" Cũng may là được chữa trị kịp thời, hơn nữa nội lực của long tỷ tỷ vốn thâm hậu. Ta nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi nửa tháng thôi là sẽ khôi phục lại, nhưng trong thời gian này không thể động thủ với người khác, nếu không thì thường thế sẽ trở nên nghiêm trọng hơn!" Long Nguyệt nghe xong thì mới yên lòng, nàng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội kêu lên:" Ta phải đi rửa mặt một cái, thật là khó chịu quá!" Nói xong thì xoay người chạy ra cửa.
Long Nguyệt rửa mặt xong thì từ phòng bên cạnh đi qua, thấy Phương Kiếm Minh đã chuẩn bị cho nàng một chén cơm thì trong lòng cảm thấy ấm áp, nũng nịu cười nói:" Thì ra ngươi cũng biết lấy lòng nhân gia, bổn tiểu thư nể tình ngươi, sau này sẽ không làm khó ngươi nữa!" Phương Kiếm Minh cảm thấy vui vẻ, cười nói:" Long Nguyệt muội muội, là chính muội nói đó!" Long Nguyệt hừ một tiếng:" Bổn tiểu thư là ai, nói lời mà không giữ lời sao, ngươi cũng đừng gọi là ta Long Nguyệt muội muội gì só nữa, nghe mệt quá, ngươi đã từng gọi ta là "Nguyệt Nhi" thì cũng giống như tiểu thư gọi như thế luôn đi!" Phương Kiếm Minh kinh ngạc:" Thật vậy sao, ta đã từng kêu muội như thế à? Cũng may là lúc đó muội không nổi giận, nếu không thì ta tiêu rồi!" Long Nguyệt chu miệng không nói, đặt mông ngồi xuống ghế, không có chút hình tượng thục nữ nào hết, trong lòng thầm nghĩ:" Tối hôm qua ngươi còn ôm lấy nhân gia nữa, thế mà giờ lại nói những lời này, đúng là "Quý Nhân Đa Vong Sự"!" Cúi đầu xuống ăn cơm, không thèm liếc mắt nhìn Phương Kiếm Minh một cái nào nữa!
=========================================
= Chú Thích:
= (1) Hoàng Lương Nhất Mộng: Giấc Mộng Nam Kha - chỉ đời người như giấc mơ, phú quý quyền thế đều là hư ảo.
=========================================