Chương 4
Nhiều người thường có quan niệm sai lầm là chỉ có đàn ông mới có giới hạn trong chuyện ấy nhưng thực tế không phải. Phụ nữ cũng có giới hạn của riêng mình. Chỉ có điều nó không rõ ràng như của đàn ông mà thôi. Nghe nói, khi một người phụ nữ đến giới hạn thì họ sẽ tự động trở lên khô như ngói. Khi đó, đối phương khôn ngoan nhất là nên dừng lại, rút lui. Nếu không thì, đó chính là một cuộc tra tấn với thằng nhỏ tội nghiệp.
Ai đã từng cực kỳ khao khát một thứ gì đó đến mức gần như điên cuồng. Sau bao nhiêu nỗ lực, vất vả mới giành được thứ mình có, rồi đột nhiên lại phát hiện ra đó chỉ là một giấc mộng, một ảo giác. Người đó mới có thể hiểu được cảm giác của Tất Cường lúc này. Nỗi ám ảnh đeo đuổi hắn mấy năm qua tưởng như đã biến mất nay lại. Hắn cứ như vừa được nên thiên đường đã lập tức bị đá văng xuống địa ngục. Lúc này, hắn chỉ hận tại sao ông trời lại sinh ra hắn là một thằng đàn ông mà lại còn tạo ra cho hắn… Hắn không hiểu được kiếp trước hắn đã làm gì nên tội để kiếp này phải bị hành hạ đau đớn thế này.
Hắn phải làm một cái gì đó để có thể chấm dứt tình trạng này. Bất cứ cái gì, dù phi lý đến đâu đi chăng nữa.
“Hello. Xin hỏi anh muốn hỏi ai?”
“Hello. Tôi là Tất Cường. Tôi muốn được nói chuyện với anh Hellsing. Tôi là người anh ấy vừa gặp sáng nay.”
“Xin hỏi có phải anh đã quyết định gia nhập với chúng tôi?”
“Ơ… Tôi có một thắc mắc muốn hỏi trước. Tôi có một vài vấn đề cần có bác sĩ. Xin hỏi ở chỗ anh có bác sĩ giỏi không?”
“Chúng tôi có tất cả mọi thứ tốt nhất, có thể đáp ứng mọi yêu cầu của các thành viên trong tổ chức. Chỉ cần anh là một thành viên của chúng tôi, chúng tôi sẵn sàng hỗ trợ anh bất cứ điều gì dù phi lý đến đâu.”
Nói quá lời rồi. Hắn không biết tổ chức đó khủng đến mức nào nhưng chắc chắn không thể đáp ứng tất cả các yêu cầu của thành viên. Trừ khi họ là thần. Nhưng việc đó thì liên quan gì đến hắn chứ? Tất cả những gì hắn cần chỉ là một phương pháp giúp hắn có được ‘bản lĩnh đàn ông’, thế thôi. Hắn hỏi
“Tôi phải làm sao để gia nhập với các anh?”
“Anh chỉ cần đến nhà hàng Con Rùa Vàng tại số 15AXC, đường Ngô Quyền, Hà Nội và gặp người hướng dẫn tên Tùng. Anh ta sẽ hướng dẫn anh những bước phải làm tiếp theo.”
Số nhà kiểu quái gì thế này? Có lẽ đây là một cách lấy hên của lão chủ quán. Tất Cường bực bội nghĩ. Hắn liền đi đến nhà hàng Con Rùa Vàng.
Đó là một bình thường như bao nhà hàng khác, không có gì đặc biệt cả. Nếu không phải Tất Cường nhìn thấy bảng hiệu to tướng ghi rõ dòng chữ Con Rùa Vàng thì hắn sẽ tưởng mình đến nhầm chỗ. Hắn đi vào trong nhà hàng.
Một cô nhân viên lập tức đi đến niềm nở chào hỏi
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh không?”
“Tôi muốn tìm một người hướng dẫn tên là Tùng.”
Tất Cường hơi ngập ngừng một chút rồi nói. Cô nhân viên hơi khựng lại rồi tươi cười nói
“Vâng. Nếu thế thì mời anh đi đến văn phòng ở cuối dãy nhà bên phải. Anh Tùng ở căn phòng số 74.”
Tất Cường liền đi theo hướng dẫn của cô ta. Hắn đi đến một căn phòng có đề biển số 74. Hắn gõ cửa
“Mời vào.”
Một giọng đàn ông trung niên từ trong phòng vọng ra. Tất Cường đẩy cửa bước vào. Trong phòn là một người đàn ông đang làm việc trên một cái bàn văn phòng:
“Xin chào. Xin lỗi tôi là Tất Cường. Có người bảo tôi đến tìm người hướng dẫn tên Tùng.”
Người đàn ông nghe vậy vội vàng đứng lên. Ông ta bắt tay hắn thật chặt vừa nói niềm nở
“Thật vinh hạnh cho tôi vì được gặp mặt anh. Tôi là người được tổ chức trao cho nhiệm vụ dẫn anh đến trụ sở của tổ chức. Mời anh theo tôi.”
Nói xong, anh ta dẫn Tất Cường khỏi nhà hàng. Họ phóng xe đến một tòa cao ốc nằm ở khu trung tâm thành phố. Đến nơi, người đàn ông dẫn hắn đi vào trong tòa cao ốc rồi chỉ vào một thang máy và nói
“Tiếp theo tôi không được phép đi đến. Anh chỉ việc đi vào cái thang máy kia, nó sẽ tự đưa anh đi đến nơi cần đến. Xin chào. Hẹn gặp lại.”
Tất Cường đi vào thang máy. Chiếc thang máy không cần hắn điều khiển tự động hoạt động, dường như là đi xuống dưới. Một lúc sau, chiếc thang máy dừng lại, tự động mở cửa ra. Tất Cường nhíu mày lại, bất ngờ với cảnh tượng xung quanh.
Đó là một hành lang bình thường như những hành lang ở tại các văn phòng khác. Nhưng nó lại được trang trí bởi những bức tranh quái đản và những bộ giáp, vũ khí thời trung cổ… khá kỳ quặc.
Tất Cường đi đến bàn tiếp tân, nói
“Tôi là Tất Cường. Tôi đến đây theo đề nghị của ông Hellsing. Xin hỏi tôi phải làm gì tiếp theo.”
Cô tiếp tân mỉm cười bảo
“Mời anh đi đến phòng số 2. Ở đấy sẽ có người giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho anh hiểu.”
Tất Cường bước vào căn phòng. Trong phòng, một người đàn ông đang ngồi sẵn ở đó. Thấy hắn bước vào, ông ta mỉm cười, nói
“Xin chào, mời anh ngồi. Tôi là Thanh, người có trách nhiệm giải thích mọi việc cho anh.”
Tất Cường ngồi xuống và lắng nghe. Ông ta nói rất dài nhưng tóm lại thì có một vài điều đáng chú ý là
• Thứ nhất: Trên đời thực sự tồn tại người ngoài hành tinh
• Thứ hai: Người ngoài hành tinh sử dụng những thiết bị sử dụng năng lượng đặc biệt gọi là năng lượng đen, một loại năng lượng mà người trái đất còn chưa biết đến. Năng lượng này tồn tại trong toàn vũ trụ với số lượng chiếm 75% tổng khối lượng vũ trụ. Nhưng nó lại không liên kết với nhau thành các vật chất mà tồn tại dưới một hình thức quá nhỏ để bất cứ một công cụ nào có thể tìm thấy hay chứa đựng được chúng.
• Thứ ba: Họ tìm ra cách thu thập năng lượng đen này bằng cách sử dụng con người như một công cụ thu thập chúng. Những người này có khả năng cảm nhận và tập trung chúng lại trong cơ thể họ và làm giàu chúng đến một mức độ khiến cho các thiết bị có thể sử dụng được. Đồng thời, chỉ có họ mới có thể điều khiển được các thiết bị cao cấp trong số đó. Những người bình thường chỉ có thể sử dụng những thiết bị cấp thấp mà thôi.
• Thứ tư: Những người có khả năng đó thông qua luyện tập và các phương pháp cụ thể sẽ trở lên giống như các tu tiên giả trong tiểu thuyết tiên hiệp có sức mạnh và tuổi thọ vô cùng to lớn. Việc nạp năng lượng cho các thiết bị chỉ làm chậm quá trình tu luyện của họ mà thôi, không có bất kỳ hậu quả nào cả.
• Thứ năm: Những người có khả năng này trong vũ trụ thì rất nhiều nhưng ở trái đất lại rất hiếm và thường không để lộ ra ngoài. Nên họ luôn dùng nhiều cách khác nhau để tìm kiếm những người có tiềm năng để đào tạo thêm.
• Thứ sáu: Tất Cường là một trong những người có năng lực đó. Nếu hắn đồng ý gia nhập với họ thì họ sẵn sàng giúp đỡ hắn giải quyết mọi vấn đề rắc rối. Không chỉ vậy, nếu hắn đạt các thành tựu cao hơn trong luyện tập thì hắn có khả năng có được những thứ mà hắn thậm chí còn chưa bao giờ tưởng tượng ra như bay vào vũ trụ, săn quái vật, chinh phục các người đẹp của các hành tinh khác…
Tất Cường hỏi lại một vài thắc mắc rồi nói
“Ông bảo giống như các tu tiên giả. Vậy thì có phải mọi loại tật nan y đều có thể chữa trị không?”
Ông Thanh cười nói
“Bất cứ bệnh nào chúng tôi cũng có thể chữa được. Tất nhiên là trừ khi anh đã tuổi già sức yếu thì lại là chuyện khác. Còn những căn bệnh lặt vặt có liên quan đến các đặc điểm cơ thể người thì không đáng nhắc đến. Bởi vì chỉ cần anh tu luyện được một loại công pháp bất kỳ thì bất cứ khuyết tật gì cũng không cần chữa cũng tự động được chỉnh sửa lại.”
Tất Cường thỏa mãn với câu trả lời này. Nhưng hắn vẫn muốn biết cụ thể việc hắn cần làm. Ông Thanh lại giải thích một hồi. Ông ta nói khá dài nhưng tóm lược là tổ chức này hoạt động như một tổ chức cho vay nặng lãi và môi giới việc làm.
Họ tìm, đào tạo và giúp đỡ những người lần đầu tiếp xúc với cái gọi là năng lượng đen này. Sau đó, khi những người này đã đạt đến được một trình độ nhất định thì tổ chức giới thiệu cho họ những việc làm thích hợp tại các tổ chức trong vũ trụ và nhận lấy một tỷ lệ phần trăm nhất định tiền lương của họ trong một khoảng thời gian nhất định. Thường thì số tiền này lớn hơn gấp nhiều lần so với số tiền họ bỏ ra ban đầu.
Tất Cường lại hỏi
“Thế nếu như tôi nhận tiền của các ông mà lại không thể đạt tới trình độ đủ để có thể nhận được những công việc đó thì sao.”
Ông Thanh nói
“Không sao cả. Đối với chúng tôi đó chỉ là một khoản đầu tư thất bại. Nhưng đối với cậu thì đó thực sự là một cơn ác mộng đó.”
“Ông nói thế nghĩa là sao?”
“Ha ha ha… Rất đơn giản thôi. Nếu cậu không đạt được những yêu cầu nhỏ nhất để có thể kiếm được việc làm thì cậu cũng sẽ giống như chúng tôi. Cậu sẽ phải ngồi chết dí tại đây, sống lăn lộn với những kẻ phàm nhân và an phận với bốn bức tường xung quanh. Trong khi đó, những người khác thì bay cao bay xa với những ước mơ, những cuộc phiêu lưu, với những thứ mà cậu không bao giờ có thể tưởng tượng ra được. Không chỉ vậy, cậu sẽ bị coi thường, bị khinh miệt, bị thương hại như những kẻ ăn bám, lũ sâu mọt của cuộc đời.”
Càng nói, giọng ông ta càng cao, càng sắc. Tất Cường nghe thấy sự đau đớn, phẫn nộ, tủi hổ trong từng câu từng chữ mà ông ta thốt ra. Hắn cũng mơ hồ cảm thấy được những hình ảnh đó. Hắn có thể hiểu những người bị gạt ra ngoài lề xã hội, bị đánh giá là vô dụng cảm thấy thế nào. Hiện tại, hắn chính là một trong số họ.