Chương 6
Thứ hai, Tất Cường đi đến công ty mà hắn định xin vào để thi tuyển. Dù đã có một khoản tiền lớn nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì hắn vẫn quyết định đến đây xin việc. Dù sao thì tổ chức đó cũng chỉ hứa miệng với hắn thôi. Họ có giữ lời hay không thì chỉ có trời mới biết. Mà cho dù họ có giữ lời đi nữa thì họ cũng chỉ tài trợ cho hắn trong vòng mười năm thôi. Hết thời hạn đó mà hắn không đạt được yêu cầu của họ thì chỉ có nước chết đói.
Không hiểu vì lý do gì mà chiếc xe máy yêu quý của hắn lại bị ‘cảm’ vì vậy, Tất Cường chỉ còn cách đi xe buyt trong giờ cao điểm. Đường phố Hà Nội nhanh chóng chứng tỏ ‘khả năng’ của mình. Những con phố nhỏ như cái lỗ mũi, ngoằn ngèo như khúc ruột và đầy ặc những người và xe như rác trong bãi rác. Chiếc xe buýt ì ạch lê bước trong dòng sông tắc nghẽn đó. 
Tất Cường ngồi nhìn xung quanh để tìm ‘mồi’, giải trí một chút. Mắt hắn sáng lên khi phát hiện một cô bé khá dễ thương. Hắn lập tức đứng lên, tiến lại. 
Muộn mất rồi. Một gã hói đã đến trước hắn. Thằng già chết dẫm ấy vừa giả bộ đọc sách vừa đưa tay xuống dưới ‘quậy’. 
Khốn nạn. Dám ăn cơm hớt của ta. Tất Cường bực dọc. Hắn định tìm con mồi khác nhưng bất chợt hắn nhìn lên mặt cô gái. Một khuôn mặt xinh xắn, có phần dễ thương, trong sáng. Cô gái đang cắn chặt răng chịu đựng. Đôi mắt cô như sắp khóc đến nơi. Tất Cường đột nhiên đau xót. Hắn quyết định can thiệp.
Tất Cường tiến lại gần. Hắn lấy điện thoại ra và một kiểu rõ nét có đầy đủ điện và nước. Thằng già ấy vẫn chưa phát hiện ra mình bị chụp ảnh. Lão vẫn chăm chú vào công việc của mình. Tất Cường điên tiết. ‘Đã vậy ông sẽ cho mày biết tay.’ Hắn hằn học nghĩ. 
Hắn tiến lại đứng sát bên cạnh lão già. Lão già còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì…Một bàn tay nhanh, mạnh, chuẩn xác, chụp lấy vật nằm trong đũng quần lão và bóp mạnh. Lão kinh hoàng rú lên 
“Ặc ặc ặc…”
“La lên là ta dứt đứt đó.”
Một giọng nói lạnh lẽo từ gã thanh niên bên cạnh vang lên khiến lão già hoàn toàn chết khiếp. Lão muốn nói cái gì đó thì bàn tay đó lại bóp mạnh. Cơn đau kinh khủng khiến lão không ngậm mồm lại được. Những âm thanh như bị sặc nước bọt vang lên trầm đục trong cổ lão. Nước mắt nước mũi, lão chảy ra dòng dòng…
Những người xung quanh chứng kiến cảnh đó lập tức vã mồ hôi. Họ im lặng tránh xa cái gã biến thái kia. Một số gã còn khéo léo kiếm vật gì đó để lên trên nó. Nỗi khiếp sợ đầy thú tính lan ra khắp xe. 
Tất Cường im lặng. Hắn nhắm nghiền hai mắt ra vẻ hưởng thụ. Nếu chỉ nhìn bộ mặt hắn, thì bất cứ ai cũng tưởng hắn đang tận hưởng những cảm giác tuyệt diệu lắm. Họ không hề biết Tất Cường đang thấy ghê tởm như thế nào. Hắn thật sự rất muốn bóp nát cái vật trong tay ra nhưng lại không nỡ, Trong thâm tâm hắn cũng hơi ngán cái trò này. Hắn sợ lúc khác thì hắn có thể sẽ là nạn nhân của cái trò độc ác này. Do đó, hắn quyết định để lại chút đường lui.
Xe buýt dừng lại. Rốt cuộc cũng đến nơi. Tất Cường cùng vài người nữa lục đục xuống xe. Tất Cường đi vào khu tòa nhà văn phòng của công ty. Bất ngờ, môt tiếng nói nhỏ nhẹ làm hắn dừng bước
“Xin lỗi anh.”
Hắn quay lại. Chính là cô gái lúc nãy. Cô ta đi đến nói
“Vừa rồi xin cám ơn anh. May mà có anh giúp nếu không tôi thật chẳng biết làm sao.”
Một cô gái thông minh. Cô ta biết hắn làm vậy là để giúp cô. Tất Cường mỉm cười nói
“Không có gì. Chẳng qua lão đó làm tôi ngứa mắt quá mà thôi.”
Thế là hai người bắt chuyện với nhau. Cô gái tên là Xuân, hôm nay cũng đến đây phỏng vấn. Nhưng cô ta có cơ hội thành công cao hơn Tất Cường vì cô ta có bằng cấp đầy đủ và có một thời gian làm việc thực tế tại một công ty tương tự nhưng quy mô nhỏ hơn một chút. Hai người trò chuyện một lúc thì đến lượt Tất Cường vào phỏng vấn.
Tất Cường bước vào phòng và tái mặt. Trước bàn phỏng vấn có ba người đang ngồi thì hắn quen đến hai người. Người thứ nhất với cái đầu hói và gương mặt đáng ghét là lão già vừa bị hắn ‘trộm đào’. Người còn lại thì là một giai nhân cực kỳ xinh đẹp chính là Jane, cô bạn gái trước đây từng đi lại một thời gian với hắn. Lúc này đây, rốt cuộc hắn cũng hiểu được câu trái đất tròn là thế nào.
Tất Cường lúng túng ngồi vào ghế dưới ánh mắt tò mò, ngạc nhiên của Jane và ánh mắt thù địch của lão hói. Cuộc phỏng vấn bắt đầu với những câu hỏi xách mé không hề che dấu ý lăng mạ của lão hói.
“Anh năm nay đã hai sáu tuổi nhưng lại chưa từng đi làm ở đâu là vì sao vậy? 
“Trong hồ sơ của anh hình như thiếu mất bằng tốt nghiệp đại học rồi?”
“Anh tưởng công ty Phát Đạt chúng tôi là nơi đựng rác sao mà lại định vào đây làm?”
…
Những câu nói của lão làm Tất Cường nổi máu nóng. Hắn lấy điện thoại và nói
“Vừa nãy, tôi có chụp được mấy bức ảnh rất đẹp cảnh một con chim cánh cụt bị vặt lông trên xe buýt. Sếp có muốn xem không? Tôi gửi cho.”
Lão hói tức thì tái mét như chàm đổ. Gương mặt hắn méo xệch như một tác phẩm manga. Mồ hôi lấm tấm hiện ra trên gương mặt lão. Thật thà mà nói thì lão trông như sắp chết đến nơi vậy. Hai người còn lại đồng thời tỏ vẻ kinh ngạc. Chỉ có người đàn ông còn lại thì chỉ một chút sau có vẻ hiểu ra. Ông ta làm ra bộ mặt quái dị, giống như cười mà không phải cười, bảo Tất Cường
“Hôm nay, chúng tôi chỉ hỏi anh đến thế thôi. Anh cứ về trước. Khi nào có kết quả thì chúng tôi sẽ thông báo lại cho anh.”
Tất Cường mỉm cười, đi ra. Hắn không về ngay mà đợi ở phòng ngoài. Một lúc sau, từ trong phòng phỏng vấn vọng ra những âm thanh uất nghẹn. Tiếp đó, một anh chàng khá đẹp trai đi ra. Gương mặt anh ta tái mét như chàm đổ. Tiếp đó lại một người, một người nữa đi ra. Tất cả bọn họ đều có sắc mặt kinh hoàng pha lẫn sự uất ức. Không cần là thiên tài để đoán ra được nguyên nhân tại sao. Dõ dàng, gã hói đã trút giận lên đầu những con người tội nghiệp đó. Dựa vào sắc mặt của họ thì có thể nói rằng lão ta đã đi quá xa rồi. 
Tất Cường ngồi một chỗ thưởng thức màn hài kịch đó. Cho đến khi có một người vỗ nhẹ vào vai hắn. Tất Cường quay lại. Đó là một trong những anh chàng vừa phỏng vấn khi nãy. Anh ta hỏi
“Xin chào. Tôi là Hoàng. Lão ấy đối xử với anh như thế nào vậy?”
Tất Cường mỉm cười
“Tôi cần ngồi thêm một chút để có thể bình tĩnh lại.”
Anh kia gật đầu
“Lão già khủng khiếp. Không hiểu lão ấy suy nghĩ gì trong đầu mà lại nói năng như vậy.”
Tất Cường gật đầu tán thành. Thực thà mà nói thì hiện tại Tất Cường đang định đi câu một cô nào đó. Hắn vốn định chờ Jane hoặc Xuân nhưng xem ra hiện tại đó là việc khó khăn. Hắn đành từ bỏ dự định đó và rủ
“Hay bây giờ chúng ta đi uống rượu đi. Làm vài ly là nhẹ người ngay ấy mà.”
Hoàng bật cười, tán thành. Hai thằng cùng đi ra một quán bia ven đường và nhậu đến gần trưa. Lúc này, gã Hoàng mới lấy cớ bận chút việc rồi chia tay. Tất Cường muốn đợi Jean nhưng một chuyện bất ngờ đã diễn ra.
Khi đang ngồi trong quán bia, vô tình Tất Cường nhìn thấy cô gái mà hắn đã có quan hệ vào hôm thứ bảy, Kana, đi qua. Kana không đi một mình. Cô ấy đi với một người đàn ông đẹp trai, quý phái và thành đạt. Một cơn phẫn nộ vô cớ bùng lên trong lòng Tất Cường. Hắn biết Kana không là gì của hắn. Hắn cũng biết cô ấy đã có chồng và người đàn ông ấy rất có thể là chồng cô ây. Nhưng không hiểu sao, hắn lại cảm thấy tức tối và đau đớn.
Tất Cường nhắm nghiền cả hai mắt lại. Hắn cố hít thật sâu để bình tĩnh lại nhưng vô dụng. Hắn cắn chặt răng lại thật chặt rồi đi ra khỏi quán. Dù vậy, hắn vẫn phải đứng tại trước cửa quán một lúc rồi mới có thể rời đi.
Nóng. Nóng quá. Ngột ngạt quá. Bức bối quá. Khó chịu quá. Những cảm giác kỳ quái bám lấy Tất Cường. Từ khi nhìn thấy Kana trong quán rượu, không hiểu sao hắn cứ luôn bị như vậy. Tất Cường bực bội nằm phịch xuống giường, bắt đầu tu luyện theo công pháp dưỡng tâm mà hắn học được từ tổ chức kia. Công pháp dưỡng tâm là một trong những công pháp quan trọng nhất đối với tu tiên giả. Tác dụng chính của nó là giúp người tu luyện bình ổn được những xúc động tình cảm và tăng cường sức mạnh của thần thức. Từ đó, người tu tiên có thể sử dụng sức mạnh ý chí như một bộ phận thân thể mình. 
Một lúc lâu sau, Tất Cường bình tĩnh trở lại. Hắn không khỏi khâm phục tác dụng của loại công pháp này. Nên biết ý chí và tình cảm của con người là những thứ khó điều khiển nhất. Một con người chỉ thực sự được coi là trưởng thành khi họ đã có thể khống chế những cảm xúc bồng bột nhất thời của bản thân. Điều này lại càng quan trọng với các tu tiên giả. Bởi lẽ, tu tiên giả là những người tích lũy một lượng năng lượng rất lớn trong cơ thể nên mức độ gặp tai biến nguy hiểm của họ là rất cao. 
Cơ thể các tu tiên giả tương tự như những kho chứa xăng dầu khổng lồ. Những xúc động, tình cảm… như những ngọn lửa đặt ngay bên cạnh đó. Chỉ cần một chút sơ sẩy rất nhỏ thôi thì mọi chuyện sẽ trở thành giống như một đốm lửa rơi vào bồn xăng vậy. Uỳnh một tiếng. Xong. Khi đó ta có thể coi các công pháp dưỡng tâm như những hệ thống phòng cháy chữa cháy, là những con đê phòng chống bão lũ vậy. Có thể nói là cực kỳ quan trọng.
Tất Cường bắt đầu tu luyện công pháp ‘Tình Thánh’. Nhưng ngay lập tức tác dụng của công pháp dưỡng tâm kia sụp đổ. Hình ảnh Kana lại ập về như một cơn bão tố. Những âm thanh rên rỉ của nàng trong đêm đó liên tục gào thét trong đầu hắn. Mùi cơ thể, độ mịn của da, sự mềm mại của tóc, ướt át của môi,… đua nhau xuất hiện. Cùng lúc đó, đám mây mơ hồ kia cũng loạn động. Nó liên tục giãn ra co lại một cách điên loạn, không tài nào khống chế được. Tất Cường cả kinh vội chấm dứt hành công, mà mồ hôi vả ra như tắm.