Chương 8
Ba ngày ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua. Tất Cường rời khỏi bàn làm việc. Hắn lờ đờ đi vào giường, gục xuống, lăn ra ngủ. Hắn đã hoàn toàn kiệt sức.
Mấy ngày hôm qua hắn liên tục tìm kiếm, tra từng thông tin một. Tất cả đều vô dụng. Tất cả các thông tin liên quan đến phương pháp chữa trị vấn đề của hắn, hắn đều xem qua vài lượt. Hắn hi vọng tìm thấy một thứ gì đó có ích cho bản thân. Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Tất cả các phương pháp đó đều không phải là thứ một kẻ thậm chí chưa bước chân vào tu tiên giới như hắn có thể thực hiện.
Tất Cường chán nản và mệt mỏi. Hắn làm một giấc ngon lành đến tận trưa hôm sau. Tất Cường vươn vai, làm vài động tác thể dục cho giãn gân cốt. Tiếp đó, hắn ra ngoài ăn trưa và đi bách bộ một lúc cho khuây khỏa. Vừa đi, hắn vừa suy ngẫm về những điều thu được trong ba ngày qua. Các thông tin mà hắn thu thập được vẫn còn rất mơ hồ nhưng cũng giúp hắn hiểu rõ hơn tình trạng của bản thân.
Cơ thể của hắn không có vấn đề gì lớn mà là hoàn toàn bình thường và khỏe mạnh. Hiện tượng song tim là một vấn đề nguy hiểm đối với những tu tiên giả nhưng không phải là tất cả. Nó chỉ có thể thực sự trở thành mối đại họa cho người tu tiên khi họ đạt đến cấp B trở lên. Đối với những người tu tiên ở cấp độ thấp như hắn thì cơ bản không có vấn đề gì lớn. Hắn đã quá lo xa vô ích.
Tất Cường bật cười cái thói thần hồn nát thần tính của mình. Hắn mất toi ba ngày ba đêm không ăn không ngủ chỉ vì cái hắt hơi của một con hổ con. Có lẽ trong tương lai, con hổ ấy sẽ ăn thịt hắn nhưng đó là chuyện của tương lai, không phải bây giờ. Hắn không nên mất ăn mất ngủ vì nó. Tất Cường tự nhủ. Hắn quyết tâm từ nay phải sửa đổi bản thân, không để tình hình mấy ngày qua lặp lại.
Trút bỏ được gánh nặng lòng, đầu óc Tất Cường trở lên thoải mái và bắt đầu suy nghĩ viển vông. Hình ảnh một người con gái lại từ từ hiện ra trong đầu hắn, Kana. Hắn không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra. Hắn không phải là trai tân để mà khắc khoải mối tình đầu. Hắn cũng không phải chưa từng bị thất tình để mà đau đớn, tương tư. Những lần bị đá trước đó, hắn chỉ hơi đau khổ một vài ngày, rồi lập tức bị cơn xấu hổ vì sự kém cỏi bản thân nhấn chìm. Vậy tại sao bây giờ hắn lại như vậy? Đó tuyệt đối không phải là ước muốn chiếm hữu hay dục vọng của đàn ông. Hắn đã từng nếm qua khát vọng đó rồi. Hắn biết chúng không giống nhau.
Tất Cường tìm một chỗ ngồi suy ngẫm. Hắn muốn hiểu rõ bản thân mình một chút. Hắn muốn biết thứ tình cảm mà hắn giành cho cô gái ấy là gì? Hắn thực sự rất khó chịu nếu không thể làm rõ được. Nhưng đáng tiếc, trái tim mỗi người lại là ‘kẻ phản bội’ lớn nhất của trí óc của họ. Con người có thể khống chế được mặt trời nhưng không bao giờ có thể hiểu được chính con tim của mình. Tất Cường cũng không ngoại lệ.
Bỗng nhiên, hắn đứng dậy, đi về nhà. Mười phút sau, Tất Cường ăn mặc gọn gàng đi ra khỏi nhà. Hắn đi đến trước ngôi nhà của Kana thì ngừng lại. Hắn đứng nhìn cánh cổng ngôi nhà một lúc rồi tiến lại bấm chuông.
Tất Cường quyết định gặp Kana. Hắn đã quyết định như vậy sau khi không thể hiểu được suy nghĩ của bản thân. Hắn không muốn giữ sự khó chịu đó trong lòng. Hắn tin chỉ cần gặp lại Kana thì hắn sẽ có câu trả lời chính xác.
Tất Cường bấm chuông và chờ. Hắn chờ một lúc không có ai ra mở cửa lại bấm chuông thêm một lần nữa. Hắn đứng như vậy một lúc khá lâu mới nhận ra một điều đáng buồn. Bây giờ là đầu giờ chiều của thứ năm. Vào giờ này, một người bình thường sẽ đang bận rộn với công việc của họ. Chỉ có những kẻ vô công rồi nghề như hắn mới có thời gian mà lo lắng mấy chuyện vô bổ như thế này.
Tất Cường cười đau khổ. Hắn thực sự bị tổn thương vì điều đó. Nhưng không vì vậy mà hắn định đầu hàng. Hắn đi đến một quán nước gần đó và chờ đợi.
Hôm nay, Kana về hơi muộn. Cô có vẻ mệt mỏi và khó chịu. Xem ra hôm nay không phải là một ngày vui vẻ đối với cô. Cô chán chường nhìn căn nhà một vòng rồi ngao ngán ngồi xuống ghế. Cô duỗi dài cơ thể mượt mà của mình cho đỡ mỏi rồi lại thở dài. Đôi mắt cô nhìn lên trên một cách vô định trống rỗng.
Bỗng tiếng chuông cửa giòn tan vang lên. Kana vội chỉnh lại quần áo, đầu tóc rồi ra cửa, hỏi
“Xin hỏi ai đấy ạ?”
“À. Tôi là Tất Cường. Tôi đã từng gặp cô trước đây. Khi cô đến một quán bia cùng với một cô bạn vào hôm chủ nhật.”
“Là anh à? Sao anh không bảo anh là kẻ đã lợi dụng tôi và hiện lại muốn thêm lần nữa?”
“Không. Tôi không có ý đó.”
“Ồ. Anh không muốn tôi nữa thì đến đây làm gì? Tôi đã trả tiền vận chuyển cho công ty anh rồi mà.”
“Không phải việc đó. Nhưng cô có thể cho tôi vào nhà được không? Tôi có chút quà muốn tặng cô.”
“Chỉ một chút quà mà muốn vào nhà tôi sao? Anh nghĩ tôi là loại gái đứng đường hay gái nhà hàng?”
“Không. Thật sự tôi không có ý đó. Tôi chỉ… Ừm. Nói thế nào nhỉ. Thôi tôi cứ nói hết ra vậy. Từ sau lần đó, hình ảnh của cô luôn quấy rầy tôi. Tôi không hiểu tại sao lại thế và cũng không hiểu tình cảm tôi giành cho cô là như thế nào. Tôi muốn gặp cô một lần để xác định chính xác tình cảm của mình.”
“À. Ý anh định nói là anh đã yêu tôi ngay sau lần đó. Tình yêu đó sâu lặng đến mức anh không thể tập trung vào công việc nên anh đến để bày tỏ cùng tôi chứ gì?”
“Không phải. Tôi không có ý đó.”
“Vậy thì lạ đấy. Cách nói của anh làm tôi nghĩ như vậy.”
“Tôi không có ý gì đâu. Chẳng qua tôi không thể biết chính xác tình cảm của mình đối với cô nên mới đến đây để gặp cô thôi. Tôi chắc rằng khi giáp mặt với cô, tôi có thể hiểu được tình cảm của bản thân hơn.”
“Nếu anh yêu tôi thì sao?”
“Khi đó tôi sẽ tỏ tình với cô.”
“Hắc hắc… quả nhiên là vậy.”
“Nhưng hiện giờ tôi vẫn chưa thể khẳng định tôi đã yêu cô hay không.”
“Tốt hơn hết đừng nên làm rõ. Khi hiểu rõ rồi anh có thể sẽ bị thất bại, bị đùa dỡn, bị bỏ rơi… Cứ để như bây giờ có lẽ sẽ tốt hơn. Anh sẽ có thể nuôi dưỡng những ước mơ trong tim.”
“Tôi hiểu. Tôi cũng từng ao ước thời gian có thể quay trở lại để tôi không bao giờ phạm phải những sai lầm ngớ ngẩn đó. Tôi cũng đã bao lần từng thề sẽ không tiếp cận với một ai nữa. Tôi cũng từng ao ước mình có thể tiếp tục đi tiếp một mình. Nhưng tôi đã không thể làm được. Tôi không thể chịu đựng được những cảm xúc dâng lên trong chính trái tim mình. Tôi đã thất bại.”
“Vậy anh đừng tìm cách làm cho tôi thất bại nữa.”
“Xin lỗi. Tôi làm không được. Tôi không thể không gặp cô. Tôi muốn biết rõ tình cảm của mình.”
Im lặng. Cả hai người cùng chìm trong im lặng. Không ai nói một câu nào. Họ không còn gì để nói.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ xuất hiện. Kana đã mở cửa và ra gặp mặt Tất Cường. Hắn sững sờ trước vẻ đẹp u nhã của nàng. Một vẻ đẹp tuyệt diệu không thể miêu tả thành lời. Hắn im lặng ngắm nhìn nàng mà quên đi thời gian.
“Anh bảo có quà cho tôi.”
Kana im lặng một lúc rồi lên tiếng. Tất Cường giật mình. Hắn vội đưa ra gói quà vừa mua
“Có mấy cái bánh gato của cửa hàng gần đây. Mời cô nếm thử xem thế nào?”
“A. Bánh tự làm đây mà. Tôi rất thích bánh của cửa hàng này.”
Nàng đón lấy hộp bánh rồi kêu lên phấn khích. Sau đó nàng cười tươi với hắn và mời
“Mời anh vào. Chúng ta có thể cùng ăn.”
Tất Cường hơi bất ngờ vì sự dễ thương của Kana. Hắn những tưởng cô gái sẽ đuổi hắn đi ngay khi gặp mặt. Dù sao cô ấy cũng đã có chồng và những câu nói vừa rồi của hắn rất xứng đáng được tặng một cú tát cực mạnh. Nhưng cũng thật khó tin là cô ấy lại có thể mời hắn vào nhà. Khả năng duy nhất là hôm nay chồng cô ấy đi vắng, công tác chẳng hạn. Nếu như vậy thì hắn đúng là một kẻ may mắn. Hắn sung sướng theo Kana vào nhà.
Vào đến nơi, Tất Cường chứng kiến một cảnh tuyệt đẹp. Kana cười nói tự nhiên như thiên thần. Cô đi lại lấy mấy cái khay thìa dĩa để mời hắn cùng ăn. Cảnh tượng êm đềm, thư thái nhẹ nhàng mà chỉ có tại các bộ phim về những gia đình hạnh phúc. Tất Cường chỉ có thể đờ người ra nhìn.
Kana ngồi xuống ghế và bắt đầu ăn bánh. Cô vừa ăn vừa khen ngon vừa luôn miệng mời hắn. Tất Cường mỉm cười, một nụ cười vô cùng thư thái. Hắn không còn bất cứ lo sợ hay hối hận nào. Tất cả mệt mỏi, thắc mắc, băn khoăn dường như đã bị ngăn lại phía bên ngoài ngôi nhà. Hắn chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu đến vậy.
Kana đột nhiên ngừng lại. Cô im lặng nhìn nụ cười của hắn. Đôi mắt đẹp tuyệt trần đột nhiên ứa nước. Hai dòng lệ lăn dài trên đôi má xinh xắn của cô. Cô bật khóc. Tất Cường lập tức trở lên lúng túng. Hắn không biết phải làm sao cho đúng. Hắn muốn lau nước mắt cho Kana nhưng lại không có bất cứ một chiếc khăn nào.
Đột nhiên, không hề suy tính trước, Tất Cường vùng lên, ôm chầm lấy Kana, để cô úp mặt vào ngực hắn. Kana gục đầu xuống ngực người đàn ông xa lạ đó và ào khóc tức tưởi. Cô vừa khóc vừa xin lỗi hắn vừa nói nguyên do tại sao.
Kana là một cô gái có cuộc sống bề ngoài rất tuyệt diệu. Cô được sinh ra trong gia đình khá giả, hạnh phúc. Cô là người thông minh, học giỏi, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng. Cô là một người cán bộ có năng lực, địa vị, thực quyền và được mọi người kính trọng. Cô có một người chồng đẹp trai, giàu có, thành đạt, ga lăng,… Nhưng cuộc sống của cô lại không êm đềm như vẻ bề ngoài.