Nói đến đây thì lão dừng lại, Phương Kiếm Minh đang nghe thế thì vội kêu lên:" Bất Hưu sư phụ, còn có lai lịch gì?" Bất Hưu cười nói:" Con không mệt sao?" Phương Kiếm Minh chớp chớp mắt nói:" Sao lại mệt, bí mật võ lâm, nghe thế thì làm sao mà mệt được, Bất Hưu sư phụ, người mau nói đi!"
Bất Hưu cười ha hả, nói:" Được rồi vi sư nói tiếp, chuyện này có liên quan đến một việc khác, có muốn nghe không?" Phương Kiếm Minh cười nói:" Không sao, không sao, Bất Hưu sư phụ, người cứ nói đi!" Con ngươi của Bất Hưu chuyển một còng rồi mới nói:" Tỉnh Thần Kinh còn có quan hệt với một thế giới khác. Vào thời bắc ngụy, có một cao tăng ấn độ, tên là Bạt Đà, từ Tây Vực bôn ba đến Lạc Dương, hắn là người thích yên tĩnh, thường đến Tung Sơn, hắn được Hiếu Văn đế tôn sùng, Hiếu Văn đế hạ chỉ, cho hắn ở lại trong trúc Thiếu Lâm Tự, đó cũng là tên trước kia của Thiếu Lâm Tự, sau đó Đạt ma lão tổ mới đến. Bạt Đà có một đệ tử, tên gọi là Vương Thông, từ nhỏ đã rất thông minh, Hiếu Văn đế đã gọi rất nhiều cao tăng đến, nhưng không làm khó được hắn, tu vi võ học của hắn cũng rất cao. Có một đêm, hắn thức giấc đi ngoài, trên đường đi gặp phải một người quái dị, lúc ấy trời tối đen, hắn còn nói người kia là quỷ vật, rồi muốn đánh nhau với người đó, nào ngờ 'võ công' của tên kia kinh khủng dị thường, một trảo bắt được hắn, sau đó bay ra khỏi Thiếu Lâm Tự tựa như thần tiên vậy, hắn còn chưa kịp la lên thì quái vật kia đã đưa hắn đến một rừng cây sau núi.
Quái vật đó đi vào rừng cây, thả hắn ra, nói tiếng người, bảo hắn không được la lớn, nếu không thì sẽ giết hắn, bẻ gãy gỗ hắn, Vương Thông sợ hãi, đương nhiên là không dám la lớn, cẩn thận hỏi hắn là ai, quái vật đó nói, hắn không phải là người của thế giới này, hắn bị kẻ thù truy đuổi, từ thế giới kia chạy đến đây, muốn ở nơi này tu dưỡng một thời gian, muốn Vương Thông giúp hắn trong khoảng thời gian này chuẩn bị thức ăn đồ uống, Vương Thông thấy hắn không khác gì mình lắm, có tứ chi, có mắt, có mũi ... Những gì con người có thì hắn cũng có nhưng điểm khác biệt duy nhất là đầu của hắn thì hình vuông trông có chút buồn cười, cũng rất khó coi.
Vương Thông thấy hắn không có ác ý thì cũng đáp ứng với hắn, đương nhiên là hắn sẽ không nói cho người khác, cho dù là sư phụ của hắn cũng thế, vì thế người kia ẩn ở phía sau Thiếu Lâm Tự, trừ Vương Thông ra thì không ai biết được phía sau Thiếu Lâm Tự có một người đến từ dị giới, cho dù là Bạt Đà cũng không phát giác ra, có khi hắn thấy Vương Thông lén lén lút lút ra sau núi, hắn lặng lẽ đi theo, quái nhân kia sớm biết phía sau Vương Thông có người đi theo cho nên tránh mặt, còn bảo Vương Thông không nên lên tiếng, Bạt Đà thấy Vương Thông ở rừng cây sau núi chơi một lúc lâu thì đi về, trong lòng không đoán ra được gì, ba ngày liên tiếp như thế, hắn cũng không quản nữa, chỉ cần Vương Thông không có chuyện gì thì hắn yên tâm rồi.
Qua một tháng, Vương Thông phát hiện điều kỳ quái, người này chỉ ngủ có ba ngày trong một tháng, thời gian còn lại thì tu luyện một loại 'võ công', ban ngày tu luyện dưới ánh mặt trời, ban đêm thì dưới ánh trăng, Vương Thông hỏi hắn tu luyện loại thần công gì, người kia nói không phải là thần công gì, mà là việc hằng ngày bộ tộc hắn phải làm, tu luyện thời gian càng dài thì thực lực càng mạnh, có thể thoải mái phi hành, ẩn hình tuyệt tích, có rất nhiều điều thần kỳ, có điểm tốt chính là học tập ngôn ngữ khác rất nhanh, đây cũng chính là lý do tại sao hắn lại nghe được Vương Thông nói, và cũng có thể nói được. Vương Thông nghe xong thì rất hâm mộ, nên muốn hắn chỉ điểm một chút, người kia cũng là người biết tri ân, mặc dù không có đem tâm pháp nói cho Vương Thông, nhưng đem tâm pháp cải biến một chút, rồi truyền lại cho Vương Thông. Vương Thông vốn rất thông minh, trở về tự tìm hiểu, khi về già thì hắn quyết ra một quyển kinh thư, gọi là 'Tỉnh Thần Kinh'. Sau đó, người dị giới kia rời khỏi thế giới này, không biết tung tích.
Đó cũng chính là lai lịch ẩn bên trong của 'Tỉnh Thần Kinh', do phương pháp tu luyện của Tỉnh Thần Kinh có nhiều điểm khác với lẽ thường, cho nên đa số đệ tử Thiếu Lâm Tự coi là dị loại, hơn nữa tư chất của bọn họ cũng không phải là cao, qua hơn mười năm, ngoại trừ Vương Thông luyện thành công ra thì không có ai học được, cho đến những năm đầu tùy triều, có một cao tăng thấy 'Tỉnh Thần Kinh' chưa có người nào luyện thành được thì giận dữ, kêu người chế tạo một miếng ngói, giấu trên một phòng ở Thiếu Lâm Tự, cũng dặn chúng tăng nhân:" Tỉnh thần xuất thế, thiên hạ giai kinh", rồi sau đó rời khỏi Thiếu Lâm Tự, không biết tung tích, hắn vừa đi không lâu thì lão trọc thiên trí đến Thiếu Lâm Tự xuất gia, chúng tăng đương nhiên là không có rãnh mà nói ra chuyện này, do đó thiên trí cũng không biết chuyện này. Cao tăng kia đã ghi lại nguyên nhân hắn muốn giấu 'Tỉnh Thần Kinh' ở trang cuối của 'Tỉnh Thần Kinh'. 'Tỉnh Thần Kinh' này cùng với 'Thụy Giác Kinh' của vi sư hoàn toàn nằm trên hai lộ tuyến trái ngược nhau, nhưng theo vi sư thì diệu dụng trong đó không phải là ít, võ học chi đạo, làm sao có thể nói rõ là ai đúng ai sai được!
Ta biết được lai lịch của Tỉnh Thần Kinh thì đặt nó lại trong hộp, vừa mới đặt vào thì nghe được thanh âm của một võ lâm cao thủ đến gần, trong lòng ta cảm thấy kinh ngạc, nơi này là trọng địa của thiếu lâm, ai có gan lớn như thế. Ta triển khai đại thần thông, ẩn mình, một lát sau, có một người dùng vải đen che mặt thi triển khinh công, lặng lẽ đi đến, ta đứng ở phía trước hắn mà hắn còn không phát hiện, hà hà, ta vận 'thiên nhãn thông' nhìn xuyên qua miếng vải đen, nhìn rõ được tướng mạo của hắn, thì một hán tử, hán tử kia có cõ công không thấp, so với năm cao tăng bên ngoài cao hơn một bậc, khó trách ngũ tăng không phát hiện ra hắn tiến vào, ta thấy hán tử kia lấy 'Tỉnh Thần Kinh' cất vào trong lòng rồi lặng lẽ rời khỏi tàng kinh các, ta vẫn đi theo sau hắn, buồn cười là hắn không có phát giác.
Sau khi đi theo độ hơn mười dặm thì ta đột nhiên nhớ đến một việc, 'Tỉnh Thần Kinh' bị trộm tốt xấu gì ta cũng phải báo cho năm cao tăng kia một tiếng, lúc đầu khi ta ở Thiếu Lâm Tự thì bọn họ cũng giúp đỡ ta không ít, mặc dù ta hận cái lão trọc thiên trí kia nhưng mà cũng có kính nể hắn, lập tức xuất ra một đạo kình khí, đánh đổ một kệ kinh thư trong tàng kinh các cách xa hơn mười dặm, kinh động ngũ tăng, bọn họ tiến vào thì phát hiện ra Tỉnh Thần Kinh đã mất, sau đó thì hỗn loạn hẳn lên.
Ta đi theo sau hán tử kia, chẳng mấy chốc nữa là sẽ đến đại đô, thì ta mơ hồ có cảm giác là ở phía trước có mai phục, ta liền vận 'thiên nhĩ thông' điều tra thì phát hiện ra phía trước, cách hơn ba mươi dặm, có mấy ngàn người mai phục, trong lòng ta ngạc nhiên, xông về phía trước, bắt lấy đầu vai của hán tử kia, cười nói:" Này, ngươi còn muốn đi đâu nữa?" Hán tử kia không nghĩ là phía sau có người, bị dọa run người, liền xuất ra một chưởng, không ngờ là có gần trăm năm công lực, ta trở mình một cái thì hắn cũng tranh thủ thoát đi, hắn thấy đánh trúng ta thì xoay người lại cười ha hả, nhưng tiếng cười chưa dứt thì đã cứng đờ ra, kinh ngạc, hét lên một tiếng, cả người run run, quát:" Ngươi không phải là người, ngươi là thần tiên sao?" Ta cười thầm trong bụng, bảo hắn bỏ 'Tỉnh Thần Kinh' lại. Hắn nghe xong thì tháo khăn che mặt xuống, cười lấy lòng:" Thần tiên tiền bối, 'Tỉnh Thần Kinh' này chẳng qua là phàm vật, thần tiên tiền bối lấy đi thì cũng vô dụng, sao không thành toàn cho tại hạ, sau này bổn giáo nhất định sẽ cung phụng thần tiên tiền bối trong đại điện, tuyệt đối không nuốt lời!" Ta nghe xong, thì suy nghĩ, đúng lúc đó không ngờ tên kia đột nhiên đánh ra một chưởng, chưởng phong quỷ dị vô cùng, hai chân của ta vội giật về sau, lần này tiểu tử kia thi triển toàn lực, chạy ra xa hươn mười trượng, ta muốn dò xét võ công của hắn, cho nên theo sát phía sau, giữ nguyên khoảng cách năm trượng.
Một lát sau, hán tử kia phải thi triển ra toàn bộ sở học, nhưng lại vô dụng đối với ta, đối với ta mà nói thì nó chẳng khác gì gãi ngứa cả, cuối cùng hán tử kia thấy không thoát được ta thì tặng cho ta không ít 'Phích Lịch Đạn', chính là hỏa khí của Lôi gia ở Giang Nam, đối với người khác mà nói thì 'Phích Lịch Đạn' là thứ vô cùng kinh khủng, nhưng đối với ta mà nói thì là đồ bỏ đi, hán tử kia sử dụng hết 'Phích Lịch Đạn' thấy ta không có việc gì thì xem ta như thần tiên thật sự, sợ đến nỗi mặt không còn chút máu.
Lúc này, ta thấy hắn đột nhiên phi thân xuống một cái hố, từ bốn phía truyền đến tiếng quát:" Kỳ chủ mười hai kỳ nghe lệnh, bổn giáo chủ ra lệnh, các ngươi lập tức vây khốn người này, nếu không thì các ngươi tự chặt đầu của mình cho ta!" Theo giọng nói của hắn, có vô số người từ dưới đất chui lên, mấy ngàn người từ bốn phương tám hướng xông đến, lúc trước ta không có vượt qua hán tử kia là muốn xem những người này là ai, tại sao lại nấp ở đây, hà hà, đã có trò hay để xem!"