Nhớ người
Hà Nội bây giờ trời vào thu
Chiều ánh hoàng hôn lẫn sương mù
Sáng kia một buổi trời mưa lụt
Tôi tiễn chân người xa với thu.
Từ ấy đến nay sầu lại sầu
Người xa vời vợi, hồn ta đau
Ngửa mặt nhìn trời than với gió
Gió ơi, thấy bóng em tôi đâu?
Nhớ nhung ngùn ngụt cả trời cao
Càng xa càng nhớ những hôm nào
Em, tôi một nơi, hồn một chốn
Tình nồng hơn cả giấc chiêm bao.
Gởi gió, nhắn mây đến bên em
Tình anh gửi đến trước bên rèm
Chờ người một khi rời lại phố
Đoàn viên tình cũ lại lên men.
Bỗng đâu trời xanh như thêm xanh
Cánh bay chấp chới lượn vòng quanh
Nét cười, duyên cũ đang mời gọi
...
Tỉnh mộng không thấy em về anh.
Last edited by Nấm; 17-06-2011 at 07:26 AM.
|