Chương 11
Chẳng lẽ mình đã đạt đến cấp E, đã chính thức bước chân vào thế giới tu tiên giả? Tất Cường ngơ ngác tự hỏi. Không thể trách hắn đột nhiên trở lên ngớ ngẩn như vậy. Tuy nói một tu tiên giả thăng từ cấp F lên cấp E đơn giản như một đứa trẻ sơ sinh cai sữa và tập ăn dặm vậy. Nhưng vấn đề ở đây là thời gian và độ lớn của đứa bé đó. Vài tháng tu luyện không phải là quá nhanh. Trên thế giới có những người bẩm sinh vừa mới đẻ đã có thể cảm linh. Đó là hiện tượng bình thường. Chỉ có điều bình thường với người bình thường. Có lẽ mọi người đã quên Tất Cường là kẻ như thế nào.
Hắn là kẻ đã liên tục thất bại trong cuộc sống. Học hành be bét, không vào được một trường đại học hay cao đẳng nào. Học nghề thì cũng chẳng đâu vào đâu. Bằng cấp thì có nhưng không thể xin được một công việc ra hồn nào. Thậm chí ngay cả cái chuyện mà mọi người đàn ông đều biết thì hắn cũng kém cỏi… Từ lâu, Tất Cường luôn đánh giá bản thân rất thấp. Hắn luôn cho rằng hắn kém cỏi hơn những người xung quanh. Nếu muốn xếp ngang bằng với họ thì hắn phải nỗ lực hơn gấp nhiều lần hay nói cách khác là cần cù bù thông minh, dùng số lượng để bù đắp cho chất lượng….
Nhưng thực tế trước mắt này lại chứng minh điều đó là sai lầm. Hắn không phải là một thằng tầm thường kém cỏi, mà là một kẻ được xếp vào hạng xuất xắc, loại giỏi trong số những người tu tiên. Hắn không dám tin tưởng vào điều đó thì cũng chẳng có gì là lạ.
Tất Cường ngẫm nghĩ một lúc rồi kiểm tra lại cơ thể mình. Hắn đem những thông tin thu được về tu tiên giả cấp E so sánh với những biểu hiện của cơ thể. Hắn nhanh chóng thấp vọng. Ngoài trừ hiện tượng Cảm Linh ra thì tất cả các biểu hiện của hắn đều không phải là biểu hiện của một tu tiên giả chính thức. Nói cách khác, khả năng Cảm Linh xuất hiện ở hắn chỉ chứng tỏ hắn có khả năng đặc biệt khác thường chứ không phải là biểu hiện hắn đã lên cấp E.
Tất Cường thở dài tiếc nuối một chút rồi trở lại như thường. Hắn nhận thấy như vậy mới là hợp lý. Nếu như có thể dễ dàng tăng từ cấp F lên cấp E thì cái tổ chức kia đâu phải đặt ra thời hạn tài trợ dài đến mười năm. Đả thông tư tưởng xong, Tất Cường lại ngồi xuống, tiếp tục tu luyện như cũ.
Thời gian trôi qua nhanh như tên bắn. Chỉ chớp mắt đã ba tháng nữa trôi qua. Vào buổi trưa một ngày chủ nhật đẹp trời, Tất Cường đang nằm trên một chiếc giường sang trọng. Một tay hắn vòng ra ôm lấy một thân thể tuyệt đẹp đang say ngủ. Một tay khác không ngừng nắm bóp một bên ngực nàng. Cả hai đều đang khỏa thân và sự lộn xộn của giường chiếu đã cho thấy họ vừa làm chuyện gì với nhau. Kana rõ ràng quá mệt nên dù thỉnh thoảng hơi rên nhẹ một cái, giãy giãy một chút thì chỉ chép miệng, nhắm mắt say ngủ.
Tất Cường thì vẫn mở mắt thao láo nhìn giai nhân. Hắn bỗng nhiên thở ra một hơi thật dài, não nề. Tiếng thở dài làm Kana tỉnh giấc. Nàng nhỏm người lên, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn hắn
“Có chuyện gì mà anh có vẻ chán nản vậy?”
Tất Cường mỉm cười, cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng. Hắn xiết chặt thân thể mềm mại của nàng vào mình, đồng thời một tay bóp nhẹ bộ mông gợi cảm của Kana rồi nói
“Không sao đâu. Chỉ là anh gặp chút rắc rối trong công việc thôi.”
“Sao anh không bỏ cái công việc tự do ấy đi. Sắp tới công ty em sẽ có một đợt tuyển nhân viên mới đấy. Em sẽ giới thiệu cho anh vào làm.”
Kana nũng nịu giụ đầu vào ngực hắn vừa dấm dẳng nói. Tất Cường cảm thấy ấm áp trong lòng. Hắn xiết chặt nàng thêm nữa rồi mới cười nói
“Việc ấy để từ từ hãy tính. Sắp tới anh định đi học một thời gian để nâng cao trình độ đã.”
Kana còn định nói gì đó nhưng không kịp. Tất Cường đã bịt chặt miệng nàng bằng một nụ hôn nồng thắm rồi vuốt nhẹ tóc nàng, tiếp
“Anh có một số ước mơ còn dang dở. Năm nay là cơ hội cuối cùng của anh. Anh muốn thử sức mình thêm một lần nữa. Vì vậy, anh xin em hãy đứng bên cạnh và cổ vũ cho anh. Nhất định anh sẽ thành công.”
“Hừ…Lại cái ước mơ ấy. Anh đã nói về nó bao nhiêu lần rồi nhưng chẳng bao giờ chịu nói rõ ràng cả. Anh định làm em tò mò đến chết mới cam à?”
“Hi hi…Bí mật tạo ra sức quyến rũ. Anh sẽ nói cho em biết khi có kết quả chính xác. Bất kể thành công hay thất bại.”
“Hừ…Em mặc kệ, không thèm quan tâm đến nữa. Và anh đừng nói đến hai chữ thất bại khi còn chưa hết cơ hội chứ. Đến Hitller còn thi trượt đại học nữa là…”
Tất Cường mỉm cười, vỗ về nàng. Kana chỉ ứ hự mất tiếng rồi rúc đầu vào ngực hắn ngủ tiếp.
Tất Cường đã nói láo. Hắn không còn làm việc tại công ty vận chuyển đó lâu rồi nhưng đúng là hắn đang gặp rắc rối thật. Rắc rối của hắn liên quan đến việc tu luyện.
Chuyện là thế này. Từ sau lần đám mây năng lượng trong cơ thể Tất Cường bỗng dưng biến mất, hắn đã ra sức tu luyện trở lại. Ban đầu, mọi chuyện diễn ra vô cùng tốt đẹp. Đám mây năng lượng nhanh chóng hình thành trở lại. Không chỉ vậy, Tất Cường sung sướng phát hiện ra một điều nằm ngoài mong đợi. Đó là đám mây mới không chỉ hình thành nhanh hơn trước rất nhiều mà còn ẩn chứa bên trong một nguồn năng lượng tinh thuần và mạnh mẽ hơn trước. Tất Cường đoán đó là dấu hiệu của việc hắn sắp đột phá bình cảnh, trở thành tu tiên giả cấp E.
Nhưng không ngờ, lịch sử lại lặp lại. Khoảng gần hai tháng sau, đám mây năng lượng lại đột nhiên biến mất như muối bỏ vào biển. Tất Cường vô cùng thất vọng. Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc. Hắn lại bắt đầu lại từ đầu. Lần này, hắn cẩn thận hơn rất nhiều nhưng ngày hôm qua thì việc kinh khủng đó lại xảy ra. Đám mây lại một lần nữa biến mất.
Đến đây, Tất Cường không thể bình tĩnh được nữa. Hắn gửi mail đến tổ chức kia, kể rõ tình hình tu luyện và yêu cầu giúp đỡ. Nhưng hắn không ngờ, tổ chức đó sau khi biết tin chỉ gửi cho hắn một cái hẹn. Họ hẹn hắn, sáng thứ hai đến gặp họ. Tất Cường nghe vậy thì bắt đầu lo ngại.
Mấy tháng qua, hắn sống, tập luyện và vui chơi hoàn toàn dựa trên số tiền hỗ trợ của tổ chức đó. Hắn lo sợ khả năng tổ chức tuyên bố hắn không thể đạt tới được đẳng cấp yêu cầu của họ. Nếu vậy hắn sẽ phải trở lại cuộc sống túng quẫn trước kia. Hơn nữa, chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn người đó trở mặt đòi lại số tiền mà chúng đã đưa cho hắn. Khi đó, hắn phải làm sao để trả lại số tiền đó, và nếu hắn bị bọn xã hội đen để ý đến thì cuộc đời hắn sẽ ra sao. Tất Cường rùng mình, sợ hãi.
Tất Cường nhìn Kana đang thiu thiu ngủ, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Trước đây, hắn sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện dù điên rồ đến đâu chỉ để có được bản lĩnh của một người đàn ông. Nay khi ước mơ đã thành hiện thực hắn lại không cảm thấy thỏa mãn. Như vậy thì có vẻ hơi tham lam quá đáng rồi.
Tất Cường suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định. Hiện tại hắn đã nhận của tổ chức kia mười ngàn đô la. Đây là một số tiền lớn nhưng không phải là không thể trả được. Dù cho bọn họ có lấy lãi cao đi nữa, thì số tiền này cũng không thể gây nguy hiểm cho hắn. Như vậy, hắn không cần phải lo lắng quá mức về nó. Ngày mai, hắn sẽ đến gặp chúng để kiểm tra lại cơ thể và việc tu luyện sau đó nếu có vấn đề thì chấm dứt hợp tác và trả lại tiền cho chúng. Sau đó, hắn lại trở lại với công việc cũ đồng thời cố gắng học tập để tìm được công việc mới tốt hơn.
Xác định xong tư tưởng, Tất Cường mỉm cười nhẹ nhõm. Hắn xoay mình ôm lấy Kana rồi chìm vào giấc ngủ ngon lành.
“Kana, tý nữa chúng ta đi xem phim nhé.”
Khi hai người tỉnh dậy, Tất Cường thủ thỉ vào tai Kana.Kana chớp chớp đôi mắt đẹp rồi cười cười nói
“Chúng ta sống với nhau đã ba tháng rồi mà đây là lần đầu tiên anh rủ em đi xem phim đấy.”
Tất Cường cũng bật cười. Họ quen nhau được hơn năm tháng và sống với nhau như vợ chồng cũng từng ấy thời gian. Nhưng, cả hai gần như không có thời gian dành cho nhau. Tất Cường giành hầu hết thời gian trong ngày để tu luyện còn Kana thì luôn bị công việc cuốn lấy. Việc này không hề thay đổi kể cả trong những ngày nghỉ. Thỉnh thoảng, Tất Cường không còn hứng thú với việc tu luyện thì hắn cũng chỉ đến nhà Kana, cùng nàng đi chợ, chuẩn bị bữa cơm, trò chuyện linh tinh và tất nhiên cả làm tình với nhau. Cuộc sống của họ là bình thường trong cái thời buổi chán ngắt này.
Hai người đèo nhau đến rạp chiếu phim. Vì hôm nay là chủ nhật nên rạp nào cũng chật cứng những người là người. Tất Cường phải xếp hàng cả tiếng đồng hồ mới mua được một đôi vé. Họ lại phải thêm một lúc nữa mới vào được vị trí ngồi. Thêm một quãng thời gian nhàm chán nữa trôi qua thì, bộ phim mới được bắt đầu.
Đó là một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng. Nó nói về chuyện gì đó giống như là một câu chuyện về một người vợ bị chồng bỏ rơi. Cô ấy đã rất đau khổ và cô đơn trong một khoảng thời gian dài. Nhưng rồi một người đàn ông tốt bụng đã đến với cô ấy. Tình yêu và niềm hạnh phúc trở lại với người thiếu phụ. Nhưng các định kiến xã hội không buông tha cô. Những người bạn trước đây quay lưng lại với cô. Những người hàng xóm quay sang dè bỉu cô. Đồng nghiệp thường buông ra những câu chọc ghẹo… Người phụ nữ rất đau khổ. Bà ta đã gần như gục ngã, không thể chịu đựng được nữa. Nhưng tình yêu và sự quan tâm, ân cần của người đàn ông kia đã trở thành chỗ dựa, cứu cánh cho bà. Hai người cùng dựa vào nhau để chống chọi lại tất cả. Bộ phim kết thúc rất có hậu với một đám cười và một cuộc sống hạnh phúc của đôi vợ chồng trung niên đó.