Cơ Du Hưng ra lệnh một tiếng, Cơ gia binh sĩ như tựa như ngựa hoang được thoát cương vậy, phóng thẳng tới đỉnh núi Thanh Nham sơn.
Cơ Trường Khiếu lần trước đoạt giải nhất gương mẫu dẫn đầu đoàn tàu, thân mình linh hoạt có thể so với khỉ vượn, bàn chân nhẹ nhàng đạp lên trên những thanh nham thạch nhô ra, có thể dựa vào đó nhảy lên cả trượng, sau đó hai tay bấu vào một khối nham thạch khác, dùng sức mạnh kéo toàn bộ thân thể lên cao một trượng nữa, chỉ trong chốc lát đã bỏ rơi mọi người lại phía sau rồi.
Cơ Trường Sinh, Cơ Trường Nhạc, Cơ Nguyệt tình ba người tuy rằng không có lực linh hoạt như Cơ Trường Khiếu nhưng cũng là cao thủ trong lớp thanh niên đồng lứa ở Cơ gia, vận chuyển nguyên lực tới khắp tứ chi, Cơ Trường Sinh, Cơ Trường Nhạc, Cơ Nguyệt Tình ba người tay chân linh hoạt bấu víu vào thanh nham, chỉ dựa vào một tay cũng có đủ lực chống đỡ toàn bộ thân thể, vững vàng ở phía sau Cơ trường Khiếu.
Ở phía sau Cơ Trường Sinh, Cơ Trường Khiếu, Cơ Nguyệt Tình lúc này còn lại phần lớn là con cháu các chi thứ của Cơ gia, những người này phần lớn đều chỉ là tu luyện nguyên lực vận chuyển tới da thịt, gân mạch, lục phủ ngũ tạng, nhưng tất cả đều cao lớn tráng kiện, thắt lưng rộng, cánh tay dài, dưới tác dụng của nguyên lực vận chuyển trong cơ thể cũng đuổi theo rất nhanh.
Nhưng so sánh với Cơ trường Khiếu, Cơ Trường Sinh, Cơ Trường Nhạc, Cơ Nguyệt Tình bốn người mà nói, bọn họ hành động vẫn thở dốc có chút không xong, trán đã đầy mồ hôi, đây là đặc thù của việc nguyên lực không đủ.
Hiển nhiên, trong đám đệ tử cùng lứa của Cơ gia thì đệ tử trực hệ chỉnh thể thực lực rõ ràng lợi hại hơn các chi thứ rất nhiều.
Năm nay vừa mới mười lăm, lần đầu tiên tham gia trắc luyện, Cơ Tiểu Liên cũng biểu hiện không tầm thường, nàng một mạch leo lên trên còn cười “khanh khách” không ngừng, tựa hồ cảm thấy trên đỉnh đầu nàng một đám người đang lắc lư cái mông là một chuyện rất thú vị vậy.
Mặc dù vậy, nàng cũng không ở phía sau mọi người nhiều lắm, lần đầu tiên tham gia trắc luyện nàng vừa cười “ khanh khách” vừa bám theo sát phía sau Cơ Nguyệt Tình, hai người cũng chỉ cách nhau vài chục trượng mà thôi.
Tất cả cơ gia binh sĩ đều vắt chân lên cổ liều mạng phóng lên đỉnh núi thanh nham, vì có thể ngồi ở trong Tàng Kinh Lâu ba ngày bằng với việc bọn họ phải khổ tu nhiều năm, bọn họ giờ phút này lòng nhiệt tình đã bị châm lên toàn bộ, phía sau tiếp phía trước liên tục hướng thẳng lên đỉnh núi.
Ở giữa đám người này, người bị tụt lại phía xa xa lại là Cơ trường Không, có vẻ có chút chướng mắt. So sánh với tốc độ như tia chớp của Cơ Trường Khiếu, tốc độ của hắn có thể dùng hai chữ “ rùa bò” để hình dung!
Ở một chỗ dốc hiểm trở, hai tay Cơ Trường Không bám nhanh vào một khối nham thạch, hai tay bởi vì dùng lực mạnh mẽ mà gân xanh nổi lên, trước tiên hắn ổn định lại thân mình, lúc này mới nhấc chân đặt lên một khối thanh nham thạch khác, sau đó hít sâu một hơi, cẩn thận cử động thân mình, đưa trọng tâm của thân thể tiến tới đặt lên trên bàn chân đang đặt lên khối thanh nham thạch, hai tay tiếp tục chọn một khối nham thạch khác mượn lực chống đỡ.
… Cơ Trường Không liền thông qua loại phương thức cẩn thận ổn thỏa này mà từng bước từng bước di chuyển một, thong thả hướng tới đỉnh thanh nham sơn “ bò” đi.
Cơ gia binh sĩ một người kém nhất cũng đã hơn hắn mấy chục trượng rồi.
Trong khi Cơ Trường Không còn đang hoạt động thân mình như một con ốc sên thì Cơ Trường Khiếu nhanh nhất đã sắp tới đỉnh rồi.
Chân núi, Niếp Viễn Sơn, Cơ Du Hưng, Cơ Du Thắng, Cơ Uyển Vân ngẩng đầu nhìn theo hướng đám cơ gia binh sĩ.
Mắt thấy tôn tử Cơ Trường Khiếu đã sắp tới đỉnh núi, Cơ Du Hưng khóe miệng gợn lên một tia vui mừng, lại nhìn Cơ Trường Không như ốc sên đang chậm rãi bò lên, thấy hắn mới di chuyển có vài chục trượng như thế mà mồ hôi đã đầm đìa, tới bây giờ cũng còn cách bọn họ không xa, Cơ Du Hưng nhíu nhíu mày, hắn tựa hồ cảm thấy Cơ Trường Không đang làm trò cười trước mặt Niếp Viễn Sơn, cố ý làm cho Cơ gia mất mặt mũi.
Trầm ngâm một chút, Cơ Du Hưng có chút không kiên nhẫn được nói:
- Trường Không, thật sự không được rồi, sớm xuống đi, ngươi từ nhỏ thân thể yếu đuối, loại trắc nghiệm có cường độ như thế này không phải ngươi có thể tham gia!
- Con không sao, dù sao có Niếp thúc ở bên cạnh đang nhìn.
Phía trên cách đó không xa, Cơ Trường Không bớt chút thời giờ đáp lại một câu, không quản tới thân thể mồ hôi đang chảy như nước, tiếp tục sử dụng tay chân, gian nan chèo từng chút một lên trên.
- Thực không giống nam nhân Cơ gia chúng ta chút nào!
Cơ Hạo Quảng nhỏ giọng nói thầm một câu, lẩm bẩm:
- Nam nhân của Cơ gia thân thể tráng kiện, thân cao to lớn, mỗi một người đều là một hán tử. Hắn lại “cố tình” gầy trơ cả xương, không sạch sẽ, lại còn cứ ba ngày một bệnh nhẹ, bảy ngày một bệnh nặng, thật không biết có phải là do Hạo Thiên nhặt được nơi nào đó ném tới Cơ gia chúng ta nữa…
- Hạo Quảng!
Cơ Du Thắng quát một tiếng, nói:
- Ngươi nói cái gì thế? Trường Không là Hạo Thiên tự tay giao cho ta, hắn có phải tôn tử ta hay không, chẳng lẽ ta còn không phân được rõ?
- Tam gia, xin ngài bớt giận, ta chỉ thuận miệng nói đùa như vậy thôi.
Vừa thấy Cơ Du Thắng nổi giận, Cơ Hạo Quảng trong lòng cả kinh, cười vội nói, chẳng qua nhìn hắn như vậy, tựa hồ cũng không phải đặc biệt e ngại Cơ Du Thắng.
- Ai còn dám nói huyên thuyên như vậy nữa, ta sẽ không bỏ qua cho hắn!
Cơ Du Thắng hừ lạnh một tiếng, hai tròng mắt âm u nhìn trừng trừng vào người Cơ Hạo Quảng, lại thuận thế quét ra xa liếc mắt nhìn La thị, Triệu thị một cái.
Thanh nham thành thành chủ Niếp Viễn Sơn ở bên cạnh không khỏi nhíu mày tựa hồ rất không vui trước một câu này của Cơ Hạo Quảng, chẳng qua cảm thấy đây là việc của nhà của Cơ gia, hắn thật ra không có tiện xen vào.
- Gia gia, con tới rồi!
Đúng lúc này, trên đỉnh núi Thanh Nham Sơn truyền tới tiếng hét lớn của Cơ Trường Khiếu, lúc Cơ Trường Sinh Cơ Trường Nhạc bọn họ vừa mới đi được hai phần ba thì Cơ Trường Khiếu đã muốn tới đỉnh rồi.
Cơ Du Hưng nghe vậy, cười rung cả râu, vui mừng gật đầu nói:
- Trường Khiếu đứa nhỏ này ba năm không có lười biếng, thân thủ lần này so với ba năm trước thì linh hoạt hơn rất nhiều, tốc độ lên tới đỉnh cũng nhanh gần gấp đôi lần trước.
- Đúng vậy, để có thể cùng nữ oa của Cưu gia kia ganh đua, Trường Khiếu tu luyện cũng đến nỗi mất ăn mất ngủ!
Cơ Hạo Hoành cười nói, đứa con có thành tựu, người làm cha như hắn đương nhiên cảm thấy cao hứng.
Thấy hai phụ tử Cơ Trường Khiếu tựa hồ rất là vừa lòng, Niếp Viễn Sơn khóe miệng có chút khinh thường lãnh đạm nói:
- Nửa tháng trước, ta ở Âm sơn Cưu gia làm khách, gặp được nha đầu Cưu Lăng Tuyết kia, nếu ánh mắt của ta không nhầm thì, nha đầu Cưu lăng Tuyết kia, hẳn là đã đột phá cảnh giới Tam Tài Thiên rồi!
Cơ Du Hưng, Cơ Hạo Hoành hai phụ tử, vừa nghe Niếp Viễn Sơn nói như vậy, nụ cười đột nhiên cứng lại, sắc mặt giống như ăn phải ruồi bọ vậy, tự nhiên trở lên khó coi, trong mắt không dấu nổi vẻ kinh hãi, bi phẫn, mờ mịt, khẩn trương…
- Nghe nói hai năm trước Cơ Trường Khiếu thua trong tay Cưu Lăng Tuyết. Ha Ha, Cơ gia các ngươi cùng Cưu gia Âm sơn ân oán ta cũng biết một chút, ta không có ý kiến gì. Chẳng qua, Cơ Trường Khiếu muốn cùng Cưu Lăng Tuyết ganh đua, thực lực hiện tại, sợ là còn kém rất nhiều…
Niếp Viễn Sơn thản nhiên nói.
Cơ Trường Khiếu hiện giờ vẫn còn đang giậm chân tại Lưỡng Nghi Thiên, mà đối phương đã đột phá tới Tam Tài Thiên, kém nguyên một cảnh giới, hai người giao thủ lại, hắn thất bại không nghi ngờ gì!
Cảnh giới vốn chênh lệch nhau rất rõ rệt, thiên sĩ cảnh giới Lưỡng Nghi Thiên, muốn đánh thắng được thiên sĩ cảnh giới Tam Tài Thiên, không phải chỉ một từ “ khó” có thể hình dung được!
- Tam Tài Thiên… Tam Tài Thiên… nha đầu kia năm nay cũng mới chỉ có mười bảy tuổi, điều này có thể sao? Hai năm trước tiểu nha đầu này vừa mới đạt tới Lưỡng Nghi Thiên, mới chỉ có gần hai năm, gần hai năm thôi! Làm sao có thể đột phá! Việc này… việc này đúng là một khoảng cách làm người ta tuyệt vọng mà …
Cơ Hạo Hoành thần hồn lạc phách thì thào tự nói.
Cơ Du Hưng khóe miệng không một chút tươi cười, vẻ mặt khó tin.
- Thiên hạ này, có một loại người gọi là kỳ tài ngút trời! Cưu Lăng Tuyết nha đầu kia đúng là một người như vậy!
Niếp Viễn Sơn đưa ra định nghĩa.
…
- Lão gia, ngài tới xem.
Ngay khi hai phụ tử Cơ Du Hưng, Cơ Hạo Hoành đang trầm mặc không nói gì, quản gia Thiệu Khang tới cùng Niếp Viễn Sơn đột nhiên đang ở xa xa phất tay hướng tới hắn.
Niếp Viễn Sơn sửng sốt, đối với Cơ Du Hưng, Cơ Hạo Hoành, cười cười xin lỗi, rồi đi tới chỗ Thiệu Khang, tới trước mặt Thiệu Khang, Niếp Viễn Sơn nghi hoặc hỏi han:
- Có chuyện gì thế? Sự tình nào có thể làm người kinh ngạc vậy?
Người khác không biết thực lực của Thiệu Khang, Niếp Viễn Sơn sao không biết?
Tuy rằng đều là Lục Hợp thiên sĩ, nhưng thực lực chân chính của Thiệu Khang, đối với người đứng đầu Cơ gia là Cơ Du Hưng vẫn còn mạnh hơn!
Ngoại tam hợp Nhãn, Thủ, Thân, nội tam hợp Tinh, Khí, Thần, Thiệu Khang đều đã luyện thấu! chỉ cần lấy máu huyết, ý chí, thần hồn của hắn thai nghén ra một loại thần binh của chính mình, Thiệu Khang có thể tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới Thất Tinh Thiên!
Ngoại trừ thực lực cao siêu ra, định lực của Thiệu Khang cũng là cho Niếp Viễn Sơn phi thường bội phục, ngày thường Thiệu Khang vô luận gặp phải sự kiện gì cũng không quá ngạc nhiên, lần này lại chủ động gọi hắn, Niếp Viễn Sơn tự nhiên cảm thấy phi thường kỳ quái.
- Lão gia, người xem!
Thiệu Khang nhẹ nhàng thở một hơi, chỉ chỉ vào phía trên.
Hắn thở ra là giải thích cho việc tâm tình hắn bất ổn, cùng ở với Thiệu khang nhiều năm, Niếp Viễn Sơn tự nhiên biết động tác nhỏ này của Thiệu Khang là có ý tứ gì, mấy năm qua, Thiệu Khang rất ít khi tâm tình bất ổn như vậy. Bởi vậy, Niếp Viễn Sơn trong lòng càng nghi hoặc, không tự chủ được nhìn theo ngón tay Thiệu Khang.
Nhìn theo hướng ngón tay Thiệu Khang, rõ ràng đúng là vị trí xuất phát mà Trường Không đã chọn leo lên núi.
Từ đó một đường hướng lên trên, tới nơi Cơ trường Không vẫn còn gian nan di chuyển cách mặt đất mấy chục trượng, theo sự di chuyển của ngón tay Thiệu Khang, hắn chỉ phương hướng từ khởi điểm một đường hướng lên trên, Thiệu Khang di chuyển ngón tay lướt qua Cơ Trường Không còn đang tiếp tục gian nan leo lên núi, tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục hướng lên trên, cuối cùng chỉ tới đỉnh núi Thanh Nham sơn mới dừng lại.
Theo ngón tay di chuyển của Thiệu Khang, ánh mắt của Niếp Viễn Sơn cũng di chuyển theo.
Lúc trước hắn còn có chút không thèm để ý, nhưng khi ngón tay Thiệu Khang rơi vào người Trường Không, đột nhiên tạm dừng một chút, Niếp Viễn Sơn khi đó mới tựa hồ nghĩ ra cái gì.
Đầu tiên vẻ mặt hắn ngẩn ra, sau đó trong lòng yên lặng tính toán một chút, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng…