Dương Lăng đi về trước hai bước, chợt nghe tiếng hô, một cây gậy bằng hai ngón tay đã điểm tới trước ngực, giật mình hoảng sợ hắn vội vàng nói:
- Đừng…
Yết hầu hắn phát cứng ngắc, nuốt nước miếng mới có thể phát ra âm thanh nói:
- Ấu Nương, là ta đây, Dương Lăng đây.
- Trời ơi!
Tiếng cây gỗ rơi xuống đất vang lên, Hàn Ấu Nương vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn lo lắng nói:
- Tướng công, chàng mới khỏi bệnh, sao lại đi ra đây? Lạnh như vậy, nếu chàng lại có chuyện gì, thiếp biết làm thế nào…biết phải làm sao?
Dương Lăng nói:
- Không sao đâu, ta đã tốt hơn nhiều rồi. Chính là không hoạt động, thân thể có chút khó khăn.
Hắn là muốn đi qua đỡ dùm Hàn Ấu Nương bao lương thực, Hàn Ấu Nương không cho hắn làm gì, vội vàng đỡ hắn trở về nói:
- Tướng công, chàng mau trở về nghỉ ngơi đi, ban đêm rất lạnh, hôm khác buổi trưa thời tiết ấm hơn, thiếp sẽ đưa chàng ra ngoài phơi nắng.
Dương Lăng bất đắc dĩ, đành phải theo nàng trở về, vào trong phòng không nhịn được nói:
- Ấu Nương, vì chữa bệnh cho ta, chúng ta đã tiêu hết mọi thứ sao? Ta xem trong nhà không còn cái gì vậy.
Hàn Ấu Nương đem bao lương thực đặt ở trên bàn, giúp đỡ hắn đi vào trong buồng, nàng cúi đầu ừ một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Thát Tử tới thu thuế, thiếp chỉ cố đưa được chàng lên núi trốn, lương thực tồn trữ trong nhà…đều bị đám Thát Tử đó đoạt đi cả rồi, cho nên… Đành phải lấy đồ trong nhà mang đi cầm cố.
Nàng giúp đỡ Dương Lăng ngồi ở đầu giường gần lò sửa sau đó giúp hắn cởi giày, nhoẻn miệng ngẩng đầu cười nói:
- Tướng công không cần lo lắng, chờ năm sau chúng ta có thu hoạch, cuộc sống sẽ tốt hơn, chàng là tú tài, những việc vặt vãi hàng ngày không cần lo lắng, chú ý thân mình nhiều một chút, chỉ toàn tâm toàn ý đọc sách đi, sang năm có kì thi hương ba năm một lần rồi.
Dương Lăng thấy nàng nói tới thân phận của mình thì ánh mắt trở lên vô cùng tự hào, trong lòng không khỏi cười khổ, nhìn bộ dáng hiện tại của mình, thật sự là kiên bất năng thiểu, thủ bất năng đề(1), chỉ bất quá dựa vào mớ văn chương rắm chó không kêu này cùng cái xuất thân tú tài, trong mắt nàng lại là nam tử hán chân chính. Chính mình năm ấy tốt nghiệp đại học Thanh Hoa Bắc Kinh, vẫn phải chịu uất ức, vẫn bị vợ đá cho một cước sút văng đi, sao có thể dùng ánh mắt sùng bái như vậy nhìn mình như thế này cơ chứ?
Chẳng qua cũng khó trách nàng lại coi trọng như thế, thời đại này trọng nông khinh thương, thương nhân dù có tiền, địa vị trong xã hội cũng không bằng tiểu địa chủ chỉ có dăm ba mẫu ruộng, cho nên thăng quan phát tài chủ yếu dựa vào con đường làm quan, mà con đường làm quan chủ yếu chính là khoa cử, Dương Lăng hiện giờ tuy rằng chỉ là một tú tài, nhưng lúc này vô luận ở trong thành hay ở nông thôn vẫn thuộc những hạng người tài giỏi, có người đọc sách tới lúc già còn không qua nổi cái danh vị tú tài.
Đại Minh đối với dân chúng giám thị rất nghiêm, cho dù rời khỏi quê hương đi thăm thân nhân đều phải khai báo rõ lộ tuyến, gặp quan xin ấn, qua loa là không được. Chẳng qua tú tài, cử nhân, những người đọc sách có công danh lại không giống như vậy, bọn họ có quyền mang theo lợi kiếm, mặc đồ xanh, tùy tiện du lịch, ven đường quan lại không được ngăn trở hay bắt giữ, nông dân bình thường có thể cả đời cũng không được gặp huyện thái gia, nghiễm nhiên không cần quỳ lạy nhưng lại có địa vị, ở trong mắt người thường như vậy tự nhiên là nhân vật có thân phận.
Hàn Ấu Nương kéo chăn cho hắn, lại đặt một chậu nước ấm, không để ý tới Dương Lăng cự tuyệt mãi, ôn nhu thay hắn rửa chân, Dương Lăng hưởng thụ loại đãi ngộ này, muốn khước từ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo âu thấp thỏm của Hàn Ấu Nương, hắn đành phải cười khổ mặc cho nàng hầu hạ.
Ban đêm, nằm ở trên giường, Dương Lăng vắt tay lên trán, yên lặng kiềm chế nỗi lòng mình. Bên tai nghe thấy tiếng hít thở nhỏ nhẹ của Hàn Ấu Nương, chắc nàng đã say ngủ.
Hai người từ lúc thành thân tới nay, Hàn Ấu Nương mặc dù ngủ cùng hắn trên giường, nhưng là ngày đêm đều vất vả, không thể nghỉ ngơi yên ổn được mà phải chiếu có tới hắn, hai người chưa từng có vượt qua luân thường đạo lý, vẫn luôn ngủ cạnh hắn, đêm nay tướng công không hề có bộ dạng bệnh tật, ngược lại làm nàng vô cùng ngượng ngùng, thổi tắt đèn đi ngủ cho hắn không nhìn thấy bộ dạng của nàng, nhưng cả người Hàn Ấu Nương vẫn nóng lên, cúi đầu chui vào trong chăn cũng không dám ló mặt ra nữa.
Chẳng qua đêm nay tâm tình nàng đã là vui vẻ nhất từ lúc thành thân tới giờ, tướng công chẳng những chết đi sống lại, hơn nữa bệnh tình cũng tốt hơn, xem ra nghỉ ngơi một chút là có thể hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh, cuộc sống lần nữa tràn ngập hy vọng cùng khát khao, nàng chỉ càm thấy vô cùng vui vẻ.
Hắn nhìn Hàn Ấu Nương đang ngủ, trong phòng tối đen như mực hầu như không thể thấy rõ gì cả, chỉ có thể nghe thấy nhịp thở đều đều của nàng, hệt như một chú mèo nhỏ vậy. Ài, trong sâu kín hắn thở dài một tiếng, hiện giờ người con gái này đã có thân phận là thê tử của mình rồi, mình chẳng những phải nghĩ biện pháp sống sót, còn phải chiếu cố tới nàng nữa, nhưng là … Gia đình nghèo rớt mùng tơi như vậy, mình phải làm thế nào mới có thể chăm lo cơm áo cho nàng đây?
Miên man suy nghĩ hồi lâu, vẫn không có biện pháp. Lúc này lò sưởi đặt gần đầu giường nhiệt độ đã giảm xuống, không chỉ bên ngoài chăn lạnh lẽo mà trong chăn cũng bắt đầu thấy lạnh rồi, hắn ôm túi ngủ thật chặt, đột nhiên nghĩ tới mình ngủ ở đầu giường gần lò sưởi, Hàn Ấu Nương ngủ dưới giường càng lạnh hơn, không biết nàng có thể chịu đựng được hay không.
Lén lút vươn tay ra, sờ nhẹ lên mặt Ấu Nương, nơi đó lạnh như băng. Trong xóm núi kiếm củi khá dễ dàng, lạnh như vậy sao không kiếm nhiều củi để đốt chứ? Vừa rồi ở trong phòng cũng không nhớ rõ có bao nhiêu bó củi nữa. Ngẫm lại tình hình của mình, Dương Lăng không khỏi hiểu ra: Trong đoạn thời gian mình hấp hối này, lúc nào cũng có thể chết mà không biết, Hàn Ấu Nương chỉ có một mình cơ khổ bất lực, vừa muốn chiếu cố mình làm thế nào có thể có thời gian lên núi đốn củi chứ.
Ngón tay đụng phải tấm chăn bên cạnh, Dương Lăng không khỏi ngẩn người ra, tấm chăn này … sao lại mỏng như vây? Lấy tay nắn vuốt, tầng chăn kia so với mình thật sự là quá mỏng, cái rét đêm đông như thế này làm sao nàng có thể chịu được?
Lúc này thân thể Hàn Ấu Nương thoáng co rúm lại, dường như thân mình căng lên, Dương Lăng nóng mặt, nàng còn chưa ngủ sao? Hắn nghiêm mặt hạ thấp giọng nói:
- Ấu Nương còn chưa ngủ sao?
Hàn Ấu Nương mơ hồ không lên tiếng, thanh âm dường như có chút run rẩy. Dương Lăng thở dài nói:
- Chăn của nàng sao lại mỏng như vậy, đêm đông rất lạnh sao có thể chịu đựng được? trong nhà này ngay cả một tấm chăn bông cũng không có sao?
- Vâng… - Hàn Ấu Nương cúi đầu nói:
- Tướng công, chàng bệnh nặng, Ấu Nương thật sự không nghĩ ra biện pháp mời thầy thuốc đành phải…đành phải… thực xin lỗi chàng…
Dương Lăng sờ sờ cái chăn dày của mình, trong lòng nóng lên, hắn đột nhiên ngồi dậy, đưa tay kéo tấm ga trải giường dưới thân của Hàn Ấu Nương , mặt giường thật sự thật sự rất nhẵn, ga trải giường bị hắn mạnh mẽ kéo gần lại.
Hàn Ấu Nương trong lòng có chút hoảng hốt, run giọng nói:
- Tướng công… chàng… chàng định làm gì?
Dương Lăng thấy nàng dường như sợ hãi thái quá, trong lòng mười phần buồn cười, cố ý trêu chọc nàng nói:
- Chúng ta là vợ chồng mà, ngủ cùng nhau có gì là không thể?
Hàn Ấu Nương càng luống cuống, phu quân nói như vậy cũng không có gì là không đúng, nàng đành phải cười ha ha nói:
- Nhưng là… nhưng là chàng còn chưa khỏe, chúng ta đừng…đừng…
Dương Lăng không nhịn được cười cúi đầu nói:
- Nha đầu ngốc…, chăn của nàng quá mỏng, nhìn nàng chịu lạnh như vậy ta có thể ngủ được sao? Chúng ta ngủ cùng chỗ cho ấm đi.
Hai tấm nệm giường xếp lại cùng nhau, Dương Lăng xốc chăn của nàng lên, tựa mình lấy chăn đắp cho nàng, sau đó chải tấm chăn mỏng lên trên nói:
- Nàng xem, như vậy tốt hơn nhiều.
Hàn Ấu Nương tránh né không dám chui ra khỏi ổ chăn, đưa tay như hai cánh cung vậy, ôm chặt trước ngực mình, nàng cũng không biết sao mình lại khẩn trương và sợ hãi tới vậy.
Dương Lăng là trượng phu danh chính ngôn thuận của mình, nàng từ nhỏ đã được giáo dục tam tòng tứ đức, phu là trời, thê là đất, thánh nhân đã nói qua: “phụ nhân giả, phục vu nhân dã” (2) nếu trượng phu muốn nàng, thật sự không có gì là không đúng, chính là tưởng tượng ra chuyện phát sinh, nàng vẫn không nhịn được có chút hoảng hốt, nàng đi theo phụ thân săn thú, lần đầu tiên thấy hổ cũng sợ hãi mà.
Dương Lăng cũng có cảm giác nàng đang khẩn trương, nói thật hắn cũng không dám tới gần Ấu Nương hơn nữa, nếu hai người thật sự quá thân cận, hắn cũng không cam đoan được là mình không động tâm, ít nhân thể xác và tinh thần hắn khỏe mạnh, với người con gái trẻ tuổi như vậy, ngay cả trong lòng không nghĩ tới thì sinh lý của mình vẫn sinh ra phản ứng, cho nên hai người vẫn cách một đoạn, hắn cũng không dám tới quá gần.
Cứ như vậy một chút không khí nóng ấm trong chăn cũng thoát ra ngoài hết, tuy rằng chăn dày, vẫn là có cảm giác lo lắng, nằm một lát, Dương Lăng lại sờ soạng tìm giày.
Hàn Ấu Nương nhô đầu ra hỏi:
- Tướng công, chàng, chàng đi đâu vậy?
Dương Lăng hỏi:
- Đèn sao ko sáng nhỉ? Không phải, cây đèn đang ở đâu?
Hàn Ấu Nương vội vàng đứng lên dùng đá đánh lửa khơi đèn, dưới ánh sáng của đèn hai má nàng hồng hồng, cũng không biết là do người hay do đèn, nhưng lại tăng lên vài phần xinh đẹp, nàng khó hiểu nhìn Dương Lăng nói:
- Tướng công phải đi ngoài sao? Có bô ở ngày bên ngoài đó.
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Không ta, ta lấy thêm chút củi nữa để dùng.
Hàn Ấu Nương giơ cao đèn dầu, theo hắn ra ngoài, tới phòng để gỗ lấy một bó củi, Dương Lăng quan sát, tới một góc tường lấy câu đối phúng điếu, vàng mã, toàn bộ nhét vào đáy lò sưởi, nhưng thứ này dùng để dẫn lửa khá tốt, thiêu đốt hết, bếp lửa sắp tắt lại hừng hực cháy lên.
Dương Lăng lấy bó củi kia đặt lên trên, Hàn Ấu Nương há miệng thở dốc, muốn nói nhưng lại thôi, nghĩ thầm: “ Đốt rồi thì thôi vậy, dù sao bệnh tình của phu quân cũng chuyển biến tốt, không cần lúc nào ta cũng phải ở bên cạnh, sáng mai dậy sớm một chút, lên núi kiếm ít củi nữa về sài là được.”
Dương Lăng đốt lửa chậm rãi, sau đó vỗ tay quay đầu lại cười nói:
- Tốt lắm, đêm nay có thể ngủ ấm hơn một chút rồi.
Quay đầu nhìn lại theo ánh lửa mới nhìn thấy rõ Hàn Ấu Nương mặc một bộ nội y bằng vải thô màu trắng, tuy rằng có mấy chỗ chắp vá, nhưng không dấu nổi dáng vẻ yểu điệu động lòng người của nàng, cổ áo lộ ra chút da thịt, dưới ánh lửa đèn dầu mờ ảo hiện lên vẻ đặc biệt mê người.
Dương Lăng trong lòng giật mình, vội vàng dời ánh mắt không dám nhìn lại, Hàn Ấu Nương cảm thấy được ánh mắt hắn, trên mặt cũng có chút thẹn thùng. Xấu hổ dìu Dương Lăng trở về phòng. Dương Lăng tiếp nhận ngọn đèn trong tay nàng lúc này mới cảm thấy tay nàng thực là thô ráp, trên bàn tay có một ít vết chai cứng, da tay thật thô ráp còn có đôi chỗ nứt nẻ nữa, tuy rằng mới quen biết hôm nay nhưng Dương Lăng cũng không khỏi cảm thấy lòng đau như cắt.
Hàn Ấu Nương đỏ mặt lắc đầu, sợ hãi rút tay về nói:
- Tướng công, đông lạnh, nghỉ ngơi nhanh một chút đi.
Trải qua hành động này, hai người cũng không câu nệ nữa, một loại tình cảm âm thầm nảy sinh trong lòng hai người, tiến vào trong chăn hai người cũng không câu nệ như trước nữa.
Khe hở trong chăn làm khí lạnh thổi qua rất khó chịu, Dương Lăng bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không nhịn được mà tới gần, thân mình Hàn Ấu Nương run lên, tay chân có chút cứng ngắc, nhưng ôn nhu chưa phát ra lời nào.
Dương Lăng kéo nàng kề gần mình, nhưng không dán thân, miễn là làm cho nhiệt khí tỏa đều ra ngoài. Hắn tự giễu nói với Hàn Ấu Nương:
- Ấu Nương, chúng ta coi như trong lúc hoạn nạn tự cứu nhau đi.
Hắn nhẹ nhàng xoa xoa đôi bàn tay nhỏ bé, thương tiếc nói:
- Tay nàng đã nứt nẻ cả ra rồi, là do giặt quần áo, chẻ củi phải không? Có đau không?
Hàn Ấu Nương kêu đừng một tiếng, lắc lắc đầu, phát giác hắn không nhìn thấy, vì thế nói:
- Không đâu, chỉ cần thân thể chàng mạnh khỏe trở lại, Ấu Nương chịu khổ nhiều hơn nữa cũng không oán không hối hận.
Dương Lăng nghe xong không khỏi nắm chặt bàn tay nàng, chỉ cảm thấy lần chuyển thế này là gian khổ nhất trong chín lần, nhưng cũng làm trong lòng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Qua hồi lâu, nghe thấy hô hấp của Ấu Nương không giống như đang ngủ, Dương Lăng không khỏi lại hỏi:
- Nàng đang suy nghĩ cái gì đây?
Hàn Ấu Nương khe khẽ thở dài nói:
- Tướng công, thiếp đáng suy nghĩ sang năm chàng đi thi hương, trong nhà… đã không còn tiền, nhà mẹ đẻ của thiếp cũng có hai người ai, một em trai, gáng nặng của phụ thân cũng là rất lớn, không thể giúp chúng ta. Chúng ta có bốn mẫu sơn điền ( ruộng núi) là của tổ tiên để lại không thể bán đi, thi hương là việc đại sự cả đời của chàng, làm sao có thể làm tốt chuyện này?
Bốn mẫu sơn điền? Dương Lăng không khỏi giật mình, vốn trong lòng hắn không có gì là sản nghiệp của tổ tiên không thể động được cả, không phải là sợ bị người chê phá sản sao, thầm nghĩ bốn mẫu không biết có thể bán được bao nhiêu tiền, tốt nhất lên làm giàu ngay lập tức, làm cho mình sống yên ổn hai năm, khi chết cũng có thể cho nữ tử này không lo cơm ăn áo mặc tới già.
Trong lòng hắn cân nhắc lung tung, ủ rũ dần dần mất đi, cảm giác cũng ngày càng nóng dần. Hàn Ấu Nương tuy rằng tùy ý kề vào vai hắn, nhưng chính là thân hình nhỏ xinh vẫn cương cứng lên, quá chặt chẽ mà, Dương Lăng cảm thấy thú vị, hắn ngáp một cái hàm hồ cười nói:
- Ấu Nương thả lỏng một chút, nằm sát lại cho ấm áp, thời tiết lạnh thế này, nàng sợ ta làm gì? À..ta bỗng nhiên nhớ tới một cổ nhân nha.
Hàn Ấu Nương nghe thấy hắn nói mặt nóng lên, vừa nghe tướng công tú tài của mình nói, nhịn không được tò mò hỏi han:
- Tướng công nhớ tới cổ nhân nào?
Dương Lăng nhịn cười nói:
- Ta nhớ tới Liễu Hạ Huệ, nếu vị ‘quân tử’ này không phải mình có tật xấu gì, thì so với tình huống của ta lúc này cũng không khác biệt lắm, mùa đông lạnh như vậy, trong lòng ngực ôm một cô gái cũng không làm gì cả, ta cũng không làm gì được bởi vì…thật sự quá lạnh, ý xấu gì cũng bị đông cứng lại cả rồi.
Hàn Ấu Nương cười khúc khích, lúc xuất giá nàng có tưởng tướng công mình là loại tú tài cổ hủ không chút thú vị, không thể tưởng hắn… lại thú vị như vậy, Ấu Nương trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường. “ Đây là phu quân làm bạn cả đời của mình sao, là người thân nhất của mình sau này.” Trong tâm linh của nàng mơ hồ thở dài một cái, cảm giác thân thiết cùng quấn quýt làm cho nàng không kiềm chế được tới gần Dương Lăng hơn một chút, thân thể khẩn trương cũng dần dần thả lỏng ra.
Nàng không kìm lòng được đầu kề vào Dương Lăng, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nỉ non:
- Tướng công, thiếp nguyện ý cùng chàng, bất luận sinh lão bệnh tử, phú quý hay bần cùng, thiếp không oán không hận cùng chàng tới vĩnh viễn.
Nghe thấy Hàn Ấu Nương dùng màn đêm che giấu, thổ lộ tiếng lòng với hắn, Dương Lăng không khỏi run rẩy nhẹ nhàng, trong cuộc sống chẳng phải mỗi người đều cố gắng tìm kiếm nửa kia của mình tự nguyện nói ra câu: “ thiếp nguyện ý” sao? Xúc động khiến cho hắn thiếu chút nữa bật thốt lên câu nguyện ý cùng nàng tới cuối đời, nhưng lời nói vừa định thốt ra đã nuốt lại, hắn chỉ có hai năm dương thọ, sâu thẳm trong đáy lòng hắn chỉ có thể thở dài một tiếng.
Hàn Ấu Nương thân thể nhẹ nhàng, mềm, nóng ấm, ôm vào ngực thật là thỏa mái, cảm giác yêu quý áp chế dục niệm trong lòng hắn, buồn ngủ, hắn ngáp dài một cái, chìm vào giấc ngủ không một chút nặng nề.
============
(*) Chú thích:
(1) Kiên bất năng thiểu, thủ bất năng đề: Vai không thể gánh vác, tay không nâng nổi vật (ý nói bất lực).
(2) Phụ nhân giả, phục vụ nhân dã: Người làm vợ, cũng là người phục vụ.
(Lễ giáo cổ: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử: Ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con.
Câu trên nguyên bản đầy đủ là: “Phu giả, phù dã, phụ nhân giả, phục vụ nhân dã”. Hàm nghĩa bổ xung cho câu: “xuất giá tòng phu”.
Người xưa cho rằng người làm vợ chỉ là người ngoài, con cái mới là huyết mạch, cho nên chồng có chết thì phải nghe theo con—“phu tử tòng tử”).