Tiếng gà gáy ở nhà Lý gia bên cạnh kêu “ác ác” không ngừng, Dương Lăng đang say ngủ, mơ mơ màng màng tỉnh lại, thuận tay sờ soạng xung quanh, trong lòng ngực trống trơn, vội vàng mở mắt ra, trong tấm chăn chỉ có một khoảng không, chỉ còn một mình hắn.
Dương Lăng cười khổ không thôi, bản thân mình còn muốn chiếu cố tốt cho người ta, không tưởng người ta lại sớm dạy và đi rồi, mình vẫn còn ngủ ở chỗ này, hắn vớ lấy quần áo mặc vào, một bộ y phục màu xanh kèm theo lẫn lộn vài chỗ chắp vá.
.
Đi ra gian ngoài ngó đầu nhìn khắp mọi nơi, cũng không thấy bóng dáng Hàn Ấu Nương đâu cả, Dương Lăng đi ra ngoài cửa, thời tiết rất lạnh, khí lạnh xộc thẳng vào mũi hắn, hắn co giãn tay chân, ôm ngực, cảm thấy bình phục hơn không ít.
Tia nắng ban mai vừa chiếu xuống, đây là một sơn trang nhỏ xây dựng ở trên một sườn núi, chỉ có mười căn nhà nhỏ, phần lớn đều rách nát tung tóe, dưới triền núi còn mấy chục căn nhà, xem ra ở nơi đó nhà không tệ lắm, hẳn là có nhà giàu có hơn.
Dương Lăng đang đứng bên phải bờ tường đánh giá dưới chân núi, chợt nghe cánh cửa kêu chi chi nha nha một tiếng, quay đầu nhìn lại, thấy một bó củi thật lớn, trên nhánh cây còn có chút tuyết đọng, phía dưới có một người nhỏ bé, thật không thể so sánh được với bó củi kia, bó củi tung ra để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, khuôn mặt dưới đông lạnh giá đã hoàn toàn hồng lên.
Dương Lăng vội vàng chạy tới, vừa xấu hổ vừa mắc cỡ nói:
- Ấu Nương, nàng sao làm thế… mau mau buông tay, sao lại chặt nhiều củi như vậy.
Hàn Ấu Nương thấy hắn, còn sốt ruột hơn hắn, vội vàng ném bó củi sang một bên, cầm theo cây búa lớn chạy tới, thần sắc lo lắng hỏi:
- Tướng công, chàng sao lại ra đây, bên ngoài lạnh lắm, mau quay về phòng đi.
Dương Lăng có chút tức giận tự trách, hắn đoạt lấy cái búa trong tay Ấu Nương để ra một bên, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của nàng, cảm động nói:
- Ấu Nương, về sau không cần phải chẻ nhiều củi như vậy, nàng nên gọi ta, việc này là việc của nam nhân chúng ta .
Hàn Ấu Nương bị hắn nâng hai má, trong lòng ấm áp dễ chịu, nàng nghiêm túc nói:
- Sao lại như thế được? chàng là tú tài, nếu làm việc nặng này làm người ta cười cho, tướng công, mau quay về trong phòng đi, trời đông lạnh lắm.
Tay nàng cũng có vẻ lạnh ngắt, mu bàn tay đỏ bừng, mười ngón tay cứng ngắc, Dương Lăng bao bọc đôi bàn tay nhỏ bé của nàng trong tay mình, bước nhanh vào trong phòng nói:
- Nàng mới phải vào trong nhà cho ấm áp, nàng ăn mặc mỏng quá.
Hắn có chút khổ sở nói:
- Trong nhà ngay cả một chút áo ấm cũng không có sao?
Hàn Ấu Nương xấu hổ cười nói:
- Không đâu, còn có bộ quần áo mới, thiếp để dành đến tết mới mặc, hiện tại mặc làm gì. Tướng công, chàng đói bụng chưa, thiếp đi nấu cơm.
Dương Lăng cảm thấy mũi hơi cay cay, trong lòng âm thầm nói: “ Hai tên Đầu Trâu Mặt Ngựa các ngươi thắng rồi, nếu không làm được cho người con gái vừa đáng thương lại vừa đáng yêu kia có một ngày yên ổn, cho dù các ngươi cho ta làm cửu thiên tuế cộng thêm một thiên tuế nữa(thành vạn tuế), ta cũng không quay về.”
Hắn kéo Ấu Nương ngồi xuống bên cạnh bếp sưởi, có nén lòng mình, cầm hai tay nàng cho đặt vào lồng ngực, xuất ra khí thế của bậc đại trượng phu hầm hố nói:
- Ngoan ngoãn ngồi yên đây, cho tay ấm lại đã rồi nói sau, nhìn nàng lạnh kìa.
Hàn Ấu Nương kinh ngạc nhìn hắn, sụt sịt cánh mũi, bỗng nhiên khóc thút thít tới rơi lệ, Dương Lăng sửng sốt vội vàng nói:
- Ấu Nương nàng làm sao vậy?
Hàn Ấu Nương rút bàn tay từ trong lồng ngực hắn ra, xoa xoa nước mắt, ngượng ngùng cười nói:
- Không, người ta đang vui vẻ mà, tướng công, chàng đối với thiếp tốt quá, Ấu Nương có thể gả cho chàng là phúc của Ấu Nương.
Hàn Ấu Nương cảm thấy thật sự thỏa mãn, ông trời đối đãi với nàng cũng không tệ chẳng những trả lại vị hôn phu cho nàng, hơn nữa còn được hắn ôn nhu săn sóc, một chút tính cách cao giá của tú tài cũng không hề có, thế giới này đã cho mình thật sự quá nhiều, cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn tràn ngập tâm linh nho nhỏ của nàng. Nhìn nàng dễ dàng thỏa mãn cùng hạnh phúc như vậy, Dương Lăng không kìm lòng được mà ôm nàng vào lòng.
Bữa sáng vẫn là cháo cùng dưa muối, Ấu Nương đã nấu đặc hơn so với hôm qua nhiều, nhưng suy cho cùng thì cả hai vẫn còn chút đói bụng, thức ăn khó nuốt này Dương Lăng cũng cảm thấy được một chút hương vị. "Kẽo kẹt kẽo kẹt" chân đi trên những mảnh băng vụn, hắn đột nhiên hỏi:
- Ấu Nương, hiện tại một mẫu đất bán được bao nhiêu tiền?
Hàn Ấu Nương giật mình nói:
- Tướng công, nếu như ở Tuyên phủ Đại Đồng bên kia thật sự là đất tốt thì có lẽ khoảng 6 lượng đến 8 lượng bạc, còn như bên này sơn điền của chúng ta cũng chỉ xấp xỉ 4 lượng bạc mà thôi.
" Bốn lượng sao?" Dương Lăng thất vọng, Hàn Ấu Nương trừng mắt nhìn, khó hiểu nói:
- Bốn lượng đã là không nhỏ rồi a, như vậy đã là bốn xâu tiền rồi, nhà nông chúng ta có thể đủ dùng được trong hai năm.
Dương Lăng lại càng thêm giật mình, hắn có thói quen dùng tính chất quan niệm thời đại của mình để hỏi vấn đề, khéo léo hỏi lại một chút, lúc này mới biết một lượng bạc trị giá ước chừng một ngàn đồng tiền, nói dùng trong hai năm coi như đã có chút cẩn trọng, nhà nghèo khó người ta thậm chí còn dùng được tới ba bốn năm chưa hết, khó trách Ấu Nương nói là không ít. Bất quá đây chỉ là tính cho một người ăn, bằng không một lượng bạc cũng đủ dùng trong một năm.
Dương Lăng cẩn thận tính toán, một mẫu bốn lượng, bốn mẫu mười sáu lượng, tính ra cũng không nhỏ, đại khái cũng đủ cho Ấu Nương dùng tới hơn mười năm, bất quá, xem tình hình ngày hôm trước, nếu không phải mình vẫn còn sống, có lẽ gia tộc Dương thị sẽ không dễ dàng để cho Ấu Nương lấy được tài sản.
Nhưng mà nếu mình muốn bán đất, không ai có quyền ngăn cản, hắn âm thầm tính toán một lúc, mở miệng nói:
- Ấu Nương, ta muốn đem ruộng đất nhà cửa đem bán đi rồi chuyển vào trong thành sống.
Hàn Ấu Nương giật mình mở to mắt, vội kêu lên:
- Gì cơ? Điều này ... điều này sao được chứ? Đó là tài sản tổ tiên để lại, sao có thể để mất trong tay chúng ta? Tướng công, có phải là lo lắng cho cuộc sống của chúng ta không? Chàng không cần lo lắng, trước đây bởi vì chàng có bệnh trong người, thiếp mới không dám rời xa chàng, bây giờ thân thể chàng đã tốt lên rồi, chàng chỉ cần chuyên tâm đọc sách là được, thiếp từ nhỏ học được săn bắn từ phụ thân rồi, vài hôm nữa thiếp lên núi săn bắn chỉ cần sống qua mùa đông này, tới mùa hè thu hoạch nông sản có thể không sợ đói nữa rồi.
Dương Lăng cười khổ nói:
- Trên trời có tuyết dưới đất có băng, nàng thân gái một mình vào núi đi săn bắn làm gì cho nguy hiểm, trước nay nàng đã khổ nhọc nhiều rồi, ta đã suy sét kỹ, vào trong thành ta thế nào cũng có công việc thích hợp, ta thật sự........thật sự không đành lòng nhìn nàng chỉ mới bằng này tuổi mà phải nuôi dưỡng một phế vật như ta.
Hàn Ấu Nương hoảng hốt, chẳng biết làm sao liền nói:
- Tướng công, chúng ta là phu thê mà, sao chàng lại nói ra lời như vậy? Chàng là tú tài, là người có công danh, như thế nào lại hạ mình làm những chuyện thấp hèn như vậy.
Dương Lăng không cho là đúng nói:
- Chuyện này có gì mà thấp hèn? chẳng lẽ cả vợ mình cũng không nuôi được thì lại là cao thượng sao?
Không ngờ Hàn Ấu Nương nghe xong như thế lại gấp đến độ nước mắt rơi xuống, khóc nói:
- Thiếp không thể phục vụ tốt cho tướng công, để cho người là tú tài lại đi làm mấy việc thấp hèn như thế, tương lai còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên dưới cửu tuyền nữa, tướng công, cầu xin chàng, có nhà thì mới có cái để mà sống, rời bỏ quê hương, lưu lạc tha phương thì sao tính kế lâu dài được?
Dương Lăng thấy nàng rơi lệ cũng không khỏi cảm thấy luống cuống, vội vàng buông bát đến ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt, thấp giọng an ủi nói:
- Ngoan nào, Ấu Nương đừng khóc nữa, nàng khóc khiến cho ta đau lòng và cảm thấy khó chịu. Nàng cứ nghe lời ta nói đã, sang năm cử hành thi hương rồi, nhà chúng ta chút lộ phí cũng không có, làm sao có thể đi tỉnh thành tham gia thi hương? Lần này tham gia thi quyết “phá phủ trầm chu, bối thuỷ nhất chiến”(1), ta cũng chỉ có thể một lòng một dạ mà đọc sách thật tốt, vi phu của nàng là tú tài trẻ tuổi nhất của Tuyên Phủ, nàng không tin ta có thể đỗ được cử nhân sao.
Hàn Ấu Nương vội vang gật đầu không ngừng:
- Vâng, Ấu Nương tin chàng, tướng công chàng nhất định có thể đỗ đạt cử nhân, sau đó vào kinh lại tham gia thi đình, tương lai nhất định có thể làm quan.
Dương Lăng cười nói:
- Có thế chứ, nàng còn thương tiếc vài mẫu sơn điền này làm gì? muốn đất trồng trọt, tương lai nàng sẽ có hàng trăm mẫu, sẽ dạng rỡ tổ tông, tương lai không phải là càng có mặt mũi đi gặp cha mẹ sao?
Hàn Ấu Nương nghiêng đầu chăm chú nghĩ, chần chừ nói:
- Tướng công nói cũng có đạo lý, nhưng là....không nên bán đất ruộng đi được không? Nếu không....thiếp sang nhà thúc thúc mượn chút ngân lượng làm lộ phí, chàng chỉ cần chuyên tâm đi thi, thiếp ở nhà trồng trọt như vậy không phải ổn thỏa lắm sao.
Dương Lăng xem ra ở nơi hoang vắng như này, quả thật cũng giống như một nhà kinh tế học rơi vào bộ lạc nguyên thủy, thoát ly chế độ cùng trình độ sản xuất hiện tại, hiểu được vài thứ lại không có thị trường, Hắn nghĩ chỉ cần mình vào thành, nói không chừng cũng có thể là thiên tài như những gì trong sách viết về vượt qua thời đại vậy. Chỉ cần vài phát minh, sáng tạo nhỏ là có thể dàn xếp cho Hàn Ấu Nương cả đời không lo nghĩ, cho nên mới định rời khỏi nơi này.
Bất quá những lời này hắn không tiện nói thẳng với nàng, đành phải lấy cớ nói:
- Hôm qua nàng cũng đã thấy, ta bây giờ thật sự không muốn nợ ân tình của thúc thúc, huống chi...
Hắn véo véo lỗ tai Ấu Nương nói đùa:
- Đêm qua nàng đã nhầm ta với ai? Mấy ngày nay có phải là luôn luôn có vài tên vô lại có chủ ý với nàng? Ta làm sao có thể yên tâm được nếu để cô vợ nhỏ bé xinh đẹp của ở nơi này một mình được chứ.
Hắn chỉ muốn trêu chọc làm Ấu Nương một phen, tưởng làm nàng sẽ vừa thẹn vừa buồn cười, cùng hắn cười đùa, không ngờ Hàn Ấu Nương nghe hắn nói xong khuôn mặt trắng bệch, mạnh mẽ thoát khỏi ngực hắn run giọng nói:
- Tướng công, chàng nói thiếp chiêu phong dẫn bướm sao, không tuân theo đạo làm vợ sao? Đạo nghĩa phu thê, thuỷ chung chỉ một, đây là lẽ làm người, Ấu Nương tuy là con của thợ săn nhưng cũng biết đạo lý này, nếu như làm ra chuyện như vậy sẽ bị thiên lôi đánh chết, thần nhân cũng không dung sự dơ bẩn này.
Dương Lăng hoảng hốt, không thể tưởng tượng được chỉ nói đùa một chút thôi mà gây ra cho nàng phản ứng kịch liệt đến thế, hắn vội vàng an ủi nói:
- Ấu Nương, nàng suy nghĩ rồi, ta.... vi phu chỉ là nói đùa với nàng một chút, ý là khen nàng xinh đẹp, nào có ý tứ trách cứ gì nàng. Nàng ngàn vạn lần không cần phải suy nghĩ nhiều như thế, được rồi, xem như vi phu nói sai rồi, vậy đi, vi phu chịu phạt, nàng muốn đánh ta thế nào cũng được.
Dương lăng cầm lấy tay Hàn Ấu Nương, tự tay đem bàn tay nhỏ của nàng đánh lên ngực mình một hồi, thấy nàng nước mắt lưng tròng, vẻ mặt buồn bã, linh cơ vừa động, làm bộ ho khan vài tiếng, kế này quả nhiên hiệu quả, Hàn Ấu Nương lập tức không còn hờn dỗi nữa, hoảng hốt đỡ lấy hắn nói:
- Tướng công, thân thể chàng không khỏe sao? mau nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.
Dương Lăng trong lòng cười thầm, xem ra lấy chiêu này đối phó với nàng thật ra cũng trăm bề khó chịu, hắn làm ra bộ dạng suy yếu, nửa nằm nửa ngồi nói:
- Ta không có việc gì, chỉ là lung tung đùa một chút, vô ý nói sai, làm cho nàng tức giận, ta cãi không được, giải thích cũng không, trong lòng quýnh lên tức thì...khụ khụ...
Hàn Ấu Nương vội nói:
- Ấu Nương tin, Ấu Nương tin tưởng tướng công, chính là tất cả đều nghe phu quân an bài.
Nàng nằm trong ngực Dương Lăng, hai tay ôm thắt lưng hắn, sợ hắn lại cuống cuồng lên có gì bất trắc, âm thanh liên tục đáp ứng hắn, hồi lâu sau mới sâu kín thở dài nói:
- Thiếp hết thảy đều xin tùy vào phu quân, chỉ là.....xin phu quân cho thiếp vắng mặt mấy ngày, chàng phải nghỉ ngơi thật tốt, thiếp muốn vào núi thăm cha mẹ một chuyến, tốt xấu gì cũng phải nói cho phụ thân thiếp biết một tiếng. Chàng mấy hôm trước hôn mê nghiêm trọng, phụ thân đến thăm chàng còn tặng chàng vài con thú, chỉ là....trong nhà đã rất nghèo khổ, đã nhiều ngày phụ thân cùng huynh trưởng, thúc bá đi vào sâu trong núi săn bắn còn chưa có trở về.
Dương Lăng mở miệng đáp ứng nói:
- Chuyện này là đương nhiên, điền sản này phải bán đi, nhưng cũng không phải nói bán là có người mua ngay, chắc cũng mất nhiều ngày, vậy đi, khoảng hai ngày nữa ta cùng nàng đi gặp gỡ nhạc phụ đại nhân.
…………………….
(1).Phá phủ trầm chu, bối thuỷ nhất chiến: Đập nồi dìm thuyền, quay lưng về bờ sông quyết đấu.( ý nói không còn đường lui).
(Theo thành ngữ và điển tích TQ:
Sau khi nước Tần diệt vong , Hán Vương Lưu Bang sử dụng sách lược của đại tướng Hàn Tín chiếm được vùng đất Quan Trung của nước Tần, đặt nền móng cho việc tranh giành thiên hạ với Bá Bương Hạng Vũ. Năm 204 trước Công Nguyên, Lưu Bang cử đại tướng Hàn Tín cùng Trương Nhĩ ,dẫn quân Hán tấn công nước Triệu.
Quân sư nước Triệu là Lí Tả Xa hiến kế cho Trần Dư:
- Hàn Tín thừa thắng tấn công vào Triệu , khí thế hừng hực không gì ngăn cản nổi . Tuy nhiên, quân Hán hành quân đường dài , lương thực thiếu thốn , Tỉnh Hình khẩu thì chật hẹp, xe ngựa qua lại khó khăn, quân Hán đi chưa được trăm dặm tất quân chở lương thực sẽ bị bỏ lại phía sau . Chúng ta có thể cử ba vạn tướng sĩ đi đường tắt cắt đứt đường vận chuyển lương thực của chúng , ngài dẫn quân chặn quân Hán phía chính diện, lại đào hầm sâu một chút , đắp thành lũy cao một chút, cố thủ doanh trại , không giao chiến với quân Hán . Như vậy thì , phía trước bọn chúng không thể tấn công, phía sau lại không thể lui. Không bao lâu sau thì chúng ta có thể bắt được Hàn Tín.
Trần Dư không nghe theo ý kiến của Lí Tả Xa , cho rằng quân đội của mình vượt xa quân Hán, nhất định không thể thua trận. Hàn Tín thì vô cùng vui mừng , bèn tập kết binh mã tại nơi cách Tỉnh Hình khẩu hơn ba mươi dặm . Quá nửa đêm , Hán Tín phái hai ngàn kị binh , mỗi người đều mang theo một lá cờ của quân Hán , từ con đường nhỏ vòng đến phía sau của doanh trại quân Triệu , mai phục ở đó , đợi đến khi quân Triệu huy động toàn bộ lực lượng xuất kích thì sẽ đột kích vào đại doanh của quân Triệu , hạ cờ của quân Triệu xuống và cắm cờ của quân Hán lên . Hàn Tín lại lại phái một vạn người ngựa dẫn đường trước , bày thế trận men theo bờ sông.
Trần Dư nhìn thấy tình hình đó thì cười lớn nói:
- Xem ra thì Hàn Tín chỉ có hư danh! Một trận sống mái là điều tối kị của nhà binh , đó là tự tìm chỗ chết.
Trời sáng , Hàn Tín dẫn theo binh mã , dựng cờ soái, khua chiêng gióng trống tiến về Tỉnh Hình khẩu. Quân Triệu lập tức nghênh chiến .Sau khi giao chiến , quân Hán giả bộ thua trận rút lui,vứt bỏ hết trống cờ , rút lui vào trận địa bờ sông .Trần Dư không biết đó là mưu kế , bèn chỉ huy toàn bộ quân truy kích kịch liệt .
Lúc đó , hai ngàn khinh kị binh đã phục sẵn của Hàn Tín thấy toàn bộ quân Triệu đã xuất kích , lập tức tiến vào doanh trại , nhổ cờ của quân Triệu , thay vào đó bằng cờ của quân Hán . Quân Triệu đuổi tới trận địa bên bờ sông , quân Hán không có đường lui , đành phải bạt mạng chém giết. Quân triệu đã lâu không thắng trận , sĩ khí bắt đầu uể oải , lại đột nhiên phát hiện trong doanh trại của mình toàn bộ đều cắm cờ của quân Hán , lòng quân bỗng rối bời , bỏ chạy tan tác . Quân Hán thừa cơ tấn công đánh bại quân Triệu , Trần Dư bị giết chết , Triệu Vương Yết bị bắt sống . Sau đó , các tướng sĩ có thỉnh giáo Hàn Tín:
- Đánh sống mái một trần là điều tối kỵ của nhà bình , vì sao tướng quân rõ ràng đã biết mà vẫn làm , nhưng vẫn giành được thắng lợi ?
Hàn Tín đáp:
- Đó chính là điều mà trong binh pháp đã nói : "Trí chi tử địa nhi hậu sinh , đầu chi vong địa nhi hậu tồn.(Bố trí nơi chết để sau đó được sống ,nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất ). Quyết chiến một trận sống mái , khiến cho binh sĩ bị đặt vào chỗ không còn đường để lui, họ mới chiến đấu hết mình để cầu sinh tồn.