Cổ ngữ có nói: "Muốn đến thủ đô phải đi qua Dong quan, mà muốn đi qua Dong quan này phải qua Kê Minh dịch trạm.” bên ngoài Kê Minh cùng hơn 60 dặm thành trì bằng gỗ và đất tạo thành một góc nhọn, hơn nữa du lâm này còn trở thành một trong ba quan ải bảo vệ thủ đô.
Dương Lăng cùng Hàn Ấu Nương bán sạch từ vùng núi hẻo lánh dọn ra, trước là đi bái phỏng vị nhạc phụ đại nhân còn chưa biết mặt kia, lúc này Hàn lão đại mang theo con trai lên núi đi săn còn chưa có trở về. Hàn Ấu Nương biết, một khi cha đã vào sâu trong núi Tuyết Đại Phong sơn nếu không mười ngày nửa tháng không có trở về, vì vậy liền chuyển đến ở trong thành, trước đó cũng báo cho hàng xóm biết rồi cùng Dương Lăng đi tới Kê Minh dịch trạm.
Trong trí nhớ của Dương Lăng, đã nghe qua tên của công trình kiến trúc bằng gỗ và đất này, một vị hoàng đế Minh triều suất lĩnh năm mươi vạn đại quân từng bị thủ lĩnh bộ tộc Ngõa Lạt đánh bại, trở thành vị hoàng đế hiếm thấy trong lịch sử xui xẻo bị bắt sống, hiểu biết này của hắn cũng là do xem [Bình tung hiệp ảnh] của Lương Vũ Sinh mới biết được.
Trong ấn tượng của hắn, được gọi là thành sợ rằng chỉ có Tuyên Đức và Đại Đồng hai nơi, khi muốn tới nơi đó hắn mới rõ giao thông không hề thông suốt, mà Kê Minh dịch trạm này tuy chỉ là một thành nhỏ nhưng cũng có đủ hiệu buôn, hiệu cầm đồ, dầu ăn, quán trà, nhà hàng,…
Nơi này là yết hầu của thủ đô tới vùng tây bắc, buôn bán phát đạt, giao thông thuận tiện vì thế nên thập phần phồn hoa.
Dương Lăng cùng Hàn Ấu Nương thuê một phòng nho nhỏ ở xưởng ép dầu, không còn nhà cửa ruộng vườn, trên người chỉ có khoảng mười lượng bạc, Hàn Ấu Nương biết miệng ăn núi nở, liền tìm một công việc may vá đơn giản ở một cửa hàng đầu đường.
Dương Lăng cũng muốn đi ra ngoài xem xét một chút, xem có phương pháp gì để kiếm tiền không, tốt xấu gì cũng phải tìm được một công việc, để cho một nữ oa nhi 15 tuổi kia nuôi hắn, hắn thật sự không thể thoải mái được, nhưng mà Hàn Ấu Nương lại nhất định không chịu, chỉ muốn hắn ở nhà đọc sách cho tốt. Dương Lăng bất đắc dĩ phải mở miệng đáp ứng, thừa dịp nàng vắng mặt liền như tên học trò trốn học, lén lút chuồn đi.
Làm việc ghi chép sổ sách, mã phu, hiệu cầm đồ, chùa chiền, nơi nào mới có công việc thích hợp cho hắn đây? Dương Lăng vắt hết óc để suy nghĩ, Bất quá không có biện pháp phát tài gì, đi dạo được hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn thấy một quán rượu nhỏ, đi vào gọi ba miếng thịt bò, một bình nhỏ rượu trắng ngồi thưởng thức mùi vị. Cảm giác loại men rượu này được sản xuất rất tinh khiết, so với rượu hắn uống qua trước đây như loại rượu cất giữ trăm năm mùi vị còn muốn ngon hơn nhiều, cho dù Dương Lăng không hiểu nhiều về rượu nhưng cũng biết được điều này.
Ài, lúc trước xem tiểu thuyết, những người đó xuyên qua thời không thật sự đều nghĩ là được phát tài người ta còn vội vàng đem tiền bạc tới cho hắn, hoàng thượng thì khóc lóc cầu xin hắn ra làm quan, muốn mỹ nữ thì chỉ cần cung kính một cái cũng có thể gặp được đến hai ba mỹ nhân, còn ta sao lại phải chịu quá nhiều uất ức như vậy?
Dương Lăng bất đắc dĩ mà uống rượu cho hết buồn bực, đứng dậy thanh toán hết 7 đồng tiền, đi ra khỏi quán, tay áo cuộn lại buồn bực đi trên tuyết, bước chân giẫm lên tuyết vang lên âm thanh sột soạt. Nơi này thật sự rất phồn hoa, dân cư đi lại trên đường nhiều, nhưng mà ngươi ngàn vạn lần không nên vừa đi vừa suy nghĩ ở đây, ít nhất thời điểm này lại không nên như vậy.
Cái này cũng có lí do của nó, so sánh với sự phồn hoa, cửa hàng san sát, ngã tư đường người đi tới đi lui cũng không phải tính là lẻ loi sao. Phía sau một loạt tiếng vó ngựa gấp gáp nổi lên, theo thói quen phải nghe thấy tiếng còi xe hắn mới nhường đường, Dương Lăng không hề cảnh giác vẫn đi ở giữa đường, đột nhiên vai phải hắn bị vật gì va mạnh vào, thân thể lảo đảo chúi về phía trước cơ hồ ngã xuống đất.
Thân thể vội vàng ổn định lại nhìn về phía sau, một con ngựa to lớn với bộ lông màu đỏ đang đứng bên cạnh, ngay sau đó có tiếng yêu kiều quát mắng truyền đến:
- Tai ngươi bị điếc sao?
"Di? Đụng vào người ta còn muốn nói lý lẽ?" Dương Lăng đã nổi nóng, lập tức nhìn lên, chiếc mũ da trùm đầu che tai, lộ ra lớp trang điểm tinh tế, hai má mượt mà quyến rũ, hai hàng lông mi mềm mại đáng yêu, chỗ đậm chỗ nhát, tiếp sau là đôi mắt đen lóng lánh, phía dưới cánh mũi như ngọc như ngà là đôi môi anh đào nhỏ nhắn hồng hào.
Dương Lăng trước mắt sáng ngời, nói mỹ nữ thì mỹ nữ đến, mỹ nữ này đúng là đại mỹ nhân đầu tiên hắn đến cổ đại gặp được. Ngũ quan thanh tú, đôi môi anh đào quả thực không chỗ nào không mê hồn, loại mỹ nhân như vầy mới chính thực quyến rũ. Nữ nhân xinh tươi này mới chừng mười bốn mười năm tuổi nhưng đã là một mỹ nhân, nếu lớn hơn một chút nữa thì ai mà chịu được?
Ấu Nương mặc dù cũng là một cô gái xinh đẹp, bất quá quá nặng khí khái, ngũ quan cũng không được kiều mị như thế này, mà một cô gái sơn thôn chất phác khí chất tất nhiên sẽ không thể so sánh với cô gái ung dung cao quý này. Nhìn thấy khuôn mặt trái xoan, cặp mắt mị hoặc kia mới làm cho người ta hiểu được thế nào là hồ ly tinh.
Trên người nàng là một thân nam trang, bên ngoài khoác chiếc áo choàng màu xanh nước biển, phía dưới lộ ra nửa đôi giày da hươu. Đôi mày liễu của nàng đang dựng ngược lên, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Dương Lăng. Thấy hắn quay người lại đi đến, hắn trên người mặc bộ quần áo bằng vải bông xanh thẫm, áo khoác màu xanh dài, dáng hắn cao gầy, khuôn mặt nho nhã, ngũ quan thanh tú anh tuấn, trọng yếu nhất là đôi mắt kia rất có thần thái trông thật thuận mắt, khuôn mặt tức giận của nàng kia nhất thời cũng thu liễm lại đôi chút.
"Hu" người bên cạnh kỹ thuật cưỡi ngựa rõ ràng không bằng cô gái xinh đẹp này, giật mạnh dây cương, đầu ngựa ngẩng lên hí một tiếng dài, móng ngựa đạp cho tuyết bắn tung tóe. Hắn nhấc mông, ổn định lại thân thể quát lớn:
- Làm sao vậy muội tử, uy, tiểu tử có mắt như mù này, ngươi vừa rồi đã va vào muội tử của ta?
Người này to lớn, mặc một chiếc áo khoác bên ngoài, đầu đội chiếc mũ hai màu xanh tím, khoảng hai mươi tuổi, làn da màu cổ đồng, mắt to lông mày rậm, trông khí vũ hiên ngang, trên mặt hắn cùng tràn đầy ngạo khí, có vẻ hung hãn và cường tráng. Hắn vừa nói vừa xông lên, trên tay cầm một chiếc roi ngựa vung lên "sưu" một tiếng đánh về phía Dương Lăng.
Người này nói đánh là đánh thật sự hung bạo cực kỳ, Dương Lăng né tránh không kịp, sợ chiếc roi này đánh vào mặt, theo bản năng mà giơ cánh tay lên che lấy mặt. Thiếu nữ kia thân hình tiến lên trước, roi ngựa trên tay phải run lên, đầu roi bắn ra ngoài theo một đường thẳng tắp, xoát một tiếng rồi cuốn lấy chiếc roi của ca ca nàng kéo về phía sau, chiếc roi kia liền dừng lại.
Cô gái khúc khích cười, hai chân kẹp bụng ngựa, tới gần Dương Lăng cười dài nói:
- Ca ca lại thế rồi, xem ra người ta là thư sinh đọc sách, chút da độn thịt này có thể chịu được một roi của huynh sao? Uy, thư sinh này đừng sợ, bổn cô nương tha cho ngươi một lần, ha ha ha!
Tiếng cười của nàng ngọt ngào dễ nghe thập phần, khẩu khí lại chứa một chút thiện ý cùng cười nhạo.
Dương Lăng buông tay xuống, ngẩn đầu nhìn lên khuôn mặt kiều diễm, khuôn mặt tươi sáng như hoa đào, dù Dương Lăng trải qua chín kiếp, nhìn thấy biết bao nhiêu mỹ nhân, thế nhưng hôm nay cũng bị tiểu mỹ nhân này làm cho trái tim nhảy dựng lên.
Đôi mắt thiếu nữ biểu hiện thập phần phong phú, nàng tựa hồ đã quen thuộc với vẻ mặt của những nam nhân khi nhìn thấy nàng, Dương Lăng cũng là thưởng thức cho đã con mắt, bất quá không lộ ra biểu tình tham lam như những nam nhân khác làm người ta ghê tởm. Trong mắt nàng không khỏi hiện lên một tia cười, nhìn hắn thật sâu rồi quay đầu lại nói:
- Ca, đi thôi, còn phải đi mua lễ vật nữa chứ.
Nói rồi hay chân thúc lên bụng ngựa, cười nói với Dương Lăng:
- Thư sinh nhường đường, không ta lại đụng phải ngươi.
Trong tai hắn vẫn còn lưu lại một chuỗi tiếng cười, thì con ngựa màu đỏ thẫm đã lướt qua, phải nói kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng thật sự rất cao.
Theo thân ảnh xinh đẹp lướt qua, Dương Lăng ngửi được hương thơm nhàn nhạt, mùi u hương làm say đắm lòng người.
Hán tử giống như con báo hung hăng trừng mắt nhìn Dương Lăng, nặng nề hừ lên một tiếng rồi cũng vút theo sau muội muội, nghênh ngang rời đi. Dương Lăng không phải thích tranh đấu với người khác, cũng không có vốn để mà tranh đấu, hắn cười nhạt nhún vai tiếp tục chậm rãi thong thả bước đi về phía trước.
Dương Lăng thấy quán ăn là tiến tới, đi dạo không mục đích, hắn nghĩ ra nhiều cách làm giàu nhưng thật sự không nghĩ ra cái gì thích hợp với người xưa. Lấy trình độ khoa học kỹ thuật của mình, lại trùng hợp hiểu được tri thức đó để có thể hữu dụng, thật vất vả mới nhớ tới hồ lô đường thì lại thấy góc đường có ông lão đang ngồi bán mứt hồ lô đường.
Dương Lăng bi ai mà nghĩ: "Không biết thịt dê xiên của tây vực có truyền vào tới trung nguyên không, nếu không mình nhất định sẽ làm. Nhưng là bán thịt xiên thì sao có thể giàu được? Phương diện phát triển ẩm thực của cổ nhân phải yêu cầu đẹp mắt cao hơn khẩu vị nữa, bằng không trong ba thứ 'sắc, hương, vị' sao lại đem chữ sắc đặt lên hàng đầu.
Nghĩ lại cho dù mình tại thời đại kia thịt dê xiên cũng không thể coi là thanh nhã gì được, người có thân phận uống rượu kết giao, ai lại phải chuẩn bị vài xiên thịt để gặm, người không có tiền ngươi để cho hắn một đồng ăn vài viên thịt chỉ sợ hắn lại không chịu được.
Nghĩ lại mình mặc áo khoác dài màu xanh lam có những hoa văn màu trắng, đeo râu mép giả đứng bên cái giá bếp than, một bên uốn đầu lưỡi giả mạo người dân tộc Duy Ngô Nhĩ mời chào khách hàng, một bên nướng thịt xiên, Hàn Ấu Nương ngồi ở phía sau cầm cái que trúc giết con chuột làm thịt, Dương Lăng không khỏi rùng mình: Híc, thời đại này có thể làm giàu sao? Có đánh chết ta cũng không tin.
Không làm sao hơn đành bỏ đi, nhìn thấy một quán bán nhạc cụ, Dương Lăng lững thững đi vào, liếc mắt nhìn thấy đôi huynh muội vừa rồi cũng ở bên trong. Nhìn thấy có người đến, cô gái quay đầu nhìn thoáng qua, đến lúc này Dương Lăng trở ra thì không tiện, nếu không khỏi bị người ta chế nhạo là nhát gan sợ phiền phức.
Thiếu nữ kia đã bỏ xuống chiếc mũ trùm trên đầu, hé lộ ra khuôn mặt vừa mừng vừa giận, khuôn mặt như tranh vẽ, động lòng người, trên đầu búi tóc bằng lược, quay lại thấy hắn thiếu nữ thản nhiên mỉm cười, xong rồi quay lại lau phía trên một chiếc cổ cầm.
Dương Lăng không hiểu biết về nhạc khí, bất quá cũng không thể vì người ta quay người mà rời đi, cho nên cũng bắt chước cần lấy cây sao nhìn, ánh mắt lại lặng lẽ hướng về phía thiếu nữ kia.
Thiếu nữ cúi đầu nhìn cây cổ cầm, xem qua thì chiếc cổ cầm kia thật là tinh phẩm, màu sắc cổ kính sáng bóng giống vàng mà không phải vàng, đường vân lộ vẻ tinh xảo, tài liệu dùng làm cổ cầm đúng là loại mộc cổ đồng tốt nhất.
Ánh mắt thiếu nữ lộ vẻ kinh hỉ, vươn ngón ngọc thon dài lên dây đàn vuốt nhẹ, trong phòng nhất thời truyền ra một trận âm phù dễ nghe. "Ha ha, âm điệu cũng rất tốt", thiếu nữ vui sướng nói, trên dây thứ nhất gảy lên một cái, âm thanh hùng hồn tràn ngập trong phòng.
- Cầm tốt, lão bản, chiếc cổ cầm này bán bao nhiêu?
Lão bản hơn sáu mươi tuổi cười nịnh nói:
- Nhãn lực tiểu thư thật tốt, chiếc cầm này chính là cổ vật, nếu tiểu thư thích, bán giá hai mươi lượng bạc đi.
Thiếu nữ giật mình hé cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Hai mươi lượng? Cái cổ cầm này mặc dù không tồi, nhưng xem ra cũng không đắt lắm, ta xem....mười lượng đi.