Dương Lăng sờ sờ mũi, ngượng ngùng trở lại ngồi xuống, thật sự nhàm chán không biết làm gì, đột nhiên nhớ tới sự tình hôm nay, liền chạy nhanh tới đống sách, cuốn sách dày cộp “Đại Minh luật” quả nhiên cũng ở trong đó, liền cầm lên cẩn thận xem xét.
Đang xem tới điều lệ liên quan đến tố tụng. Hàn Ấu Nương lại bưng tới một ly trà nóng hổi, Dương Lăng không khỏi gấp cuốn sách thở dài:
- Nam nhân ở xã hội phong kiến thật có khác, ở xã hội hiện đại sao có thể hưởng đãi ngộ được như thế này.
Ở thời đại này, cửa hàng thủ công quản lý thời gian không chặt chẽ như xã hội hiện đại, thời gian nghỉ trưa rất thoải mái, ước chừng phải hơn hai giờ chiều như ở thời hiện đại mới tiếp tục khởi công, cho nên Dương Lăng vừa uống trà vừa ngồi lật từng trang sách, Hàn Ấu Nương ngồi ở bên cạnh duyên dáng khâu vá.
Ngón tay linh hoạt khéo léo từng đường kim mũi chỉ, đầu lưỡi liếm sợi chỉ rồi xỏ qua lỗ kim, đặt bộ xiêm y ở trên đùi cẩn thận khâu vá, thỉnh thoảng ôn nhu liếc mắt nhìn sang trượng phu đang chăm chú đọc sách.
Dương Lăng ngồi xem một lúc lâu, tinh tế cân nhắc một hồi, cũng chưa tìm ra trong sách có điều lệ nào có lợi cho Mã Ngang, xem ra kiếp sau mình phải cố gắng học cho thật tốt công phu “Thái Cực quyền” để có thể lợi mình hại người mới được.
Hắn ngẩng đầu hít một hơi dài, thấy Hàn Ấu Nương đưa chiếc áo lên miệng cắn sợi chỉ thừa, đôi mắt ngọt ngào nhìn hắn, hai đôi mắt đối diện nhau, rồi lại lập tức bối rối quay sang nhìn chỗ khác.
Nhìn cô gái xinh đẹp như hoa mới mười lăm mười sáu tuổi trong bộ dáng của một tiểu phụ nhân, mặc dù Dương Lăng đã hạ quyết tâm coi nàng như tiểu muội muội đáng yêu của mình, nhưng vẫn nhịn không được sự rung động trong lòng, loại cảm giác ấm áp này, cho dù mình đã trải qua chín kiếp luân hồi nhưng cũng chưa từng được hưởng thụ qua, có một thê tử ôn nhu luôn luôn quan tâm mình như vậy, cuộc sống với tiết tấu thong thả nhàn nhã như thế, chẳng phải đúng là cuộc sống mà mình tha thiết ước mơ đó sao ? Chẳng phải đúng là cái mà hắn luôn luôn truy cầu đó sao, một tình cảm đáng trân trọng đó sao?
Hàn Ấu Nương cúi đầu xâu mũi kim, cảm giác được trượng phu đang đăm đăm nhìn nàng, trong lòng phát hoảng lên, đôi tay nhất thời loạn cả, “ai da” một tiếng, nàng bị mũi kim đâm trúng ngón tay. Dương Lăng vội vàng đặt cuốn “Đại Minh luật” xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chỉ thấy đầu ngón tay nhỏ thấm ra một giọt máu tươi.
Dương Lăng nhìn khắp xung quanh, lúc này mới biết cổ nhân vì cái gì mà ngón tay chảy máu lại đưa lên miệng mút, cũng không phải là họ biết nước bọt có thể khử độc, mà là thật sự không có gì để vệ sinh vết thương, chung quy cũng không thể dùng quần áo mà lau được sao? Vì vậy hắn dũng đồng dạng học theo đưa ngón tay Hàn Ấu Nương lên miệng, nhẹ nhàng mút, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào ngón tay nàng, toàn thân Hàn Ấu Nương run mạnh lên, nhất thời đỏ mặt, trong người cảm thấy nóng bừng.
Dương Lăng sẵng giọng nói:
- Nàng xem, buổi sáng làm công ở bên ngoài, về nhà còn không nghỉ ngơi một chút, lại muốn làm cái gì?
Hàn Ấu Nương khép lại hàng mi mượt mà, sợ hãi mà nói:
- Tết đã sắp đến rồi, vì chàng còn không có một bộ áo mới nào, thiếp nghĩ chàng là người có thân phận, nếu cứ như vậy ra đường chẳng phải người ta sẽ chê cười cho sao, cho nên thiếp mới gấp gáp may cho chàng một chiếc áo choàng mới.
Dương Lăng bùi ngùi than thở, càng ở chung được lâu, càng thấy nàng hiền lành cam chịu nhiều thua thiệt, cái cảm giác yêu thương này dường như hắn đã mất đi từ mấy kiếp trước. Hắn không nói gì mà chỉ nắm chặt tay, tình ý miên man như cơn sóng dâng trào trong thể xác lẫn tinh thần hắn.
Dương Lăng nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của thiếu nữ mới mười năm tuổi, trong lòng muôn vàn cảm khái, vẫn còn đang trong tuổi cắp sách đến trường vậy mà đã trở thành một thê tử hiền lương, xã hội cổ thật quá khắc nghiệt..... thật khiến cho người ta cảm động.
Trong luật Đại Minh quy định, nữ tử mười sáu tuổi mới được phép xuất giá, bất quá dân gian mấy ai tuân thủ được, Đại Minh luật pháp thực sự nghiêm minh, hơi chút là bị tội chém đầu, nhưng là đám quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở coi như không thấy.
Xoa bóp ngón tay một lát, phỏng chừng sẽ không còn tiếp tục chảy máu nữa, Dương Lăng mới nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay mỉm cười nói:
- Được rồi, còn đau không?"
- Không đau!
Thanh âm rất nhỏ, Dương Lăng lúc này mới phát giác ra mi mắt nàng nhắm lại, vẻ mặt xấu hổ, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt non nớt xinh đẹp mang theo khí chất cực kỳ ôn nhu, đó là loại nữ tính thành thục mới có thể có được loại thần thái khí chất như vậy.
Khí chất ôn nhu bình tĩnh này trước kia nàng chưa bao giờ để lộ ra, giờ đây khí chất ôn nhu nữ tính như vậy đã chân thành thể hiện. Ngoài phòng bông tuyết bay đầy, tuyết rơi che hết mọi dấu vết. Hàn Ấu Nương trong lòng tuy rất kiên định nhưng tình cảnh hiện tại làm lòng nàng dâng lên tầng tầng rung động. Hơn nửa năm nay luôn lo lắng sợ hãi, ngậm đắng nuốt cay, bao nhiêu chua xót tựa hồ trong phút chốc đều tiêu biến.
Dương Lăng cũng không khỏi ngây dại, si ngốc nhìn ngắm cả nửa ngày, không khí tràn đầy sự ngọt ngào tĩnh lặng cuối cùng bị phá hủy bởi một tiếng thật to ngoài cửa, chỉ nghe âm thanh to lớn của đàn ông ở ngoài hô:
- Dương Lăng công tử có ở đây không?
Hàn Ấu Nương "a" một tiếng, lúc này mới từ trong mê say tỉnh lại, vội vàng rút bàn tay về, Dương Lăng mỉm cười, xoay người đi ra cửa mở, bông tuyết theo gió bay lả tả nhẹ nhàng tràn vào trong nhà. Từ khi trở về nhà, ăn cơm được một lát mà ngoài trờ đã một mảng trắng mênh mông bao phủ.
Dương Lăng bình tĩnh nhìn ra, thấy hai sai nha tay đặt sau lưng, đeo đao đứng ở giữa cửa, trên người đã phủ đầy một tầng tuyết trắng, phía sau còn có một thiếu nữ, khoác một chiếc áo choàng màu trắng, trong tay cầm chiếc ô màu vàng, đầu trùm mũ, khăn lông cáo màu bạc quấn quanh cổ, chỉ hé ra dung nhan đáng yêu như hoa sen, mềm mại như nước, tuyết rơi đầy trời giống như tiên tử giáng trần.
Hai gã sai nha đúng là người đã bắt Mã Ngang đi, cho nên vừa nhìn thấy Dương Lăng liền nhận ra vội vàng chắp tay nói:
- Ha ha, quả nhiên đúng là Dương tú tài, tiểu nhân hữu lễ, tiểu nhân phụng mệnh Mẫn huyện tôn đại nhân, hộ tống Mã tiểu thư đến gặp ngươi.
Dương Lăng vội vàng mở cửa phòng nói:
- Hai vị quan sai đại ca, mau mau mời vào. A! Mã tiểu thư mời vào.
Mã Liên Nhi mỉm cười, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền động lòng người, nàng hai tay vuốt thẳng nếp chiếc áo khoác, uyển chuyển bước vào. Hai sai nha theo phía sau vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Gian phòng nho nhỏ chứa năm người đã có chút chật trội. Mã Liên Nhi thuận tay cởi dây buộc áo choàng, bỏ chiếc áo khoác ra, đôi mắt sáng vừa nhìn một vòng, thấy Hàn Ấu Nương xinh xắn không khỏi ngọt ngào liền cười nói:
- Vị vô nương này là.... Dương huynh, là muội tử của huynh đó sao?
Thấy người này xinh đẹp có thể so với đại mỹ nhân Hoa Giải Ngữ, đôi mắt to đen nhánh của Hàn Ấu Nương tràn đầy thần sắc cảnh giới, lại nghe nàng nói mình là muội tử của trượng phu, nhất thời thần tình không vui, bất quá phu quân còn chưa nói, nàng cũng không dám mở lời.
Dương Lăng xấu hổ cười cười. Làm tan vỡ hạnh phúc tổ ấm gia đình là một loại tội ác, hắn lắp bắp nói:
- Ách..nàng là...nội tử.
Hàn Ấu Nương trong mắt hiện lên vẻ đắc ý thị uy nhìn sang Mã Liên Nhi, thi lễ, ôn nhu nói:
- Tướng công, vị tiểu thư này là..... ?
Dương Lăng vội nói:
- Vị này là Mã tiểu thư, là tiểu thư của dịch thừa Mã đại nhân, nàng cùng hai vị quan sai tìm ta có một số việc cần thương nghị.
Mã Liên Nhi có chút ngoài ý muốn nói:
- Nguyên lai là Dương huynh đã thành lập gia thất, Mã Liên Nhi gặp qua Dương phu nhân.
Hàn Ấu Nương vội nói:
- Tiểu thư không nên khách khí, mau…. mời ngồi, hai vị quan sai đại ca, xin mời ngồi.
Giữa phòng chỉ có hai chiếc ghế, hai vị sai nha đành ngồi ở đầu giường gần lò sưởi. Dương Lăng mới chuyển đến không lâu, hơn nữa điều kiện có hạn, bình thường uống trà cũng chỉ dùng chén lớn, Hàn Ấu Nương nhanh chóng lấy bốn chiếc bát rồi rót trà, hai vị sai nha tự nhiên nói cảm ơn luôn miệng.
Mẫn huyện lệnh đã sai người đến cửa hàng nhạc cụ của Vương gia tra xét tìm hiểu, Mã đại nhân có một đứa con trai, mặc dù được Mẫn đại nhân chiếu cố, nhưng hiện tại mùa đông lạnh giá, sợ rằng trong nhà giam có điều gì không ổn, Mã tiểu thư cũng lo lắng cho ca ca vì vậy liền thỉnh cầu Mẫn huyện lệnh phái hai người phụ trách điều tra ở phía Vương gia đến nhà Dương Lăng.
Nghe hai sai nha nói tình hình bên nhà Vương gia một lượt, Dương Lăng suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, cảm giác nếu như dựa theo luật của Đại Minh sẽ không có thể tìm ra khe hở để giúp Mã Ngang thoát tội, duy nhất bí quyết nắm chắc chỉ có một chữ "kéo" , chỉ là cũng không biết có thể dùng được hay không, vì vậy do dự một lúc, cuối cùng tuy không yên lòng nhưng vẫn đem chủ ý nói ra.
Mã tiểu thư cũng không biết biện pháp này có hiệu quả hay không, liếc mắt nhìn sáng phía hai gã sai nha, tên sai nha răng ố vàng vỗ đùi khen:
- Tuyệt diệu, hay cho một chiêu “kéo dao”, dùng dao nhỏ cắt từng tấc từng tấc thịt, hắc hắc, huyện tôn đại nhân công bằng xử án, theo cách này không có chút gì bị gò ép, họ Vương kia cũng không thể chối từ, nếu hắn còn cố tình ngang ngạnh, có thể dẫn đến gia phá thân vong chứ chẳng chơi.
Gã sai nha còn lại có vẻ nhiều tuổi hơn một chút, họ Ngô, hắn ngược lại thần sắc bình thường, khôn mặt không hớn hở như gã vừa rồi, bất quá cũng khẽ cười nói:
- Dương công tử mặc dù tuổi không lớn, nhưng quả nhiên tinh thông pháp luật, trí kế bách xuất, cho dù là thầy kiện bậc nhất cũng không nhất định nghĩ ra diệu kế như vậy, nếu y kế này mà hành sự, có lẽ Vương gia khổ chủ cũng đành phải rút đơn kiện về, chỉ là nếu bọn họ không sớm nhìn ra, Mã công tử không khỏi phải ở trong lao tù thêm nhiều ngày.
Mã tiểu thư nghe bọn hắn nói chuyện, mặt cười hớn hở, nghe xong họ Ngô nói, lại cảm thấy chần chờ, nàng cắn môi nghĩ, thở dài:
- Dù sao đó cũng là một mạng người, lại nói, nếu chỉ là ở trong nhà lao thêm vài ngày cũng đã tốt rồi, ca ca bình thường tính tình lỗ mãng, chịu uốn nắn một ít, bớt đi chút nhuệ khí cũng tốt.
Dương Lăng được hai nha sai tán thành, dũng khí bất giác tăng thêm, đầu óc cũng linh hoạt thêm một chút, chậm rãi nói:
- Kế này mặc dù có thể kéo được Vương gia khổ chủ rút đơn kiện lại và cứu được Mã công tử nhưng lại có chút hơi bất trí, khiến cho lệnh huyện tôn danh dự bị hao tổn, bất quá nếu Vương gia nuốt không trôi khẩu khí này, kéo dài trên một năm rưỡi tại hạ còn có một kế, Mã tiểu thư....
Hắn đưa sát miệng vào tai Mã Tiểu Thư nói nhỏ vài câu, Mã tiểu thư nghe xong phì cười, liếc mắt nhìn hắn thản nhiên nói:
- Không hổ là người đọc sách, đúng là mưu kế tuyệt diệu.
Ánh mắt nàng thoáng vẻ quyến rũ cực kỳ mê người, trong nháy mắt phong tình lộ ra, chợt thấy ánh mắt ngưng trọng của Dương Lăng , gương mặt Mã Liên Nhi không khỏi nổi lên một tia ửng đỏ nhàn nhạt.
Thấy hai người mặt đối mặt, Hàn Ấu Nương bỗng nhiên có chút chua chua trong lòng.