Chọn xong đũa phép, Lâm Thiên trả cho lão Ollivanders 7 Galleon, nhận lấy cây đũa phép vốn thuộc về hắn.
Sau đó Lâm Thiên đi tới tiệm trang phục của phu nhân Malkin, mua áo choàng cho mình.
Phu nhân Malkin dáng thấp, béo tròn, mặc áo màu tím hoa cà, nhìn hắn cười thân thiện.
“Chào cưng, là học sinh Hogwarts phải không?”, Lâm Thiên vừa định mở miệng, phu nhân Malkin đã nói: “cưng sẽ còn mua rất nhiều đồ ở đây, kiểu cách thoải mái, tha hồ cho cưng lựa chọn”.
Sau đó, phu nhân Malkin giúp Lâm Thiên lựa chọn áo choàng hợp với vóc người. Không có giáo sư McGonagall đi kèm, Lâm Thiên tất nhiên không mua đồ rẻ nhất, cũng không thể mua chất liệu tốt nhất được, lộ liễu quá! Cuối cùng, hắn chọn một loại tầm trung, nhìn cũng được lắm.
Lâm Thiên rời khỏi cửa tiệm, bắt đầu ngẫm nghĩ xem nên mua một con thú nuôi thế nào.
Lâm Thiên đi tới tiệm bán sinh vật ma pháp, tiệm Eeylops Owl nằm tại một góc khuất nơi Hẻm Xéo, hẳn là vì đặc thù hàng hóa nơi đó.
Tiệm Eeylops không lớn lắm nhưng khắp xung quanh tiệm, từng góc từng ô đều treo hàng dãy lồng nhốt vật nuôi. Nơi này vừa hôi hám vừa ồn ào, tiếng chi chi chít chít vang loạn, cả những tiếng gầm gừ nho nhỏ loạn tai nữa. Một mụ phù thủy đứng sau quầy đang giới thiệu cho một người khách cách nuôi dưỡng loại ốc sên hai đầu. Lâm Thiên thấy cửa hàng không có nhân viên nào, cũng chỉ đành đứng đợi, đưa mắt nhìn ngó mấy cái lồng kia.
Hai con cóc tía bụng trướng đang táp táp uống nước, tranh nhau đớp mấy con ruồi chết; một con rùa to xác ngậm cái vỏ đá xoay vòng từng tí một; một con rắn màu đỏ vàng trườn mình quanh bệ đá thủy tinh, phì phò cái lưỡi dài đáng sợ; còn có một con thỏ béo nhảy nhảy nhót nhót trong cái mũ ảo thuật, thích thú “pan, pan” không ngừng; Nơi này có cú, có mèo, một đám quạ đen, còn có loại thú gì trắng muốt nhìn rất đáng yêu đang giỡn nhau chíp chíp.
Cái kệ phía trong đặt một cái lồng to nhốt đầy chuột đen, vài con đang cắn đuôi nhau nghịch thành một hàng dài.
Người khách xem hàng kia rốt cuộc quyết định mua con ốc sên hai đầu về nuôi thử, Lâm Thiên bước lại quầy, lịch sự nói: “tôi muốn mua một con cú đưa thư”.
“Cậu muốn loại gì, trắng hay đen?, đực hay cái?, trưởng thành hay còn nhỏ? Đầu tròn hay loại nhọn?”, mụ phù thủy tức thì nhả ngọc phun châu, mồm hỏi lia lịa.
“Có chim ưng không?” (chơi sang vãi!), Lâm Thiên hỏi: “nhìn phải oai phong một chút”.
Mấy phút sau, các lồng nhốt chim ưng các loại nhanh chóng đặt đầy trên kệ, giống gì, màu gì cũng có. Lâm Thiên quan sát một lúc, chọn lấy một con chim ưng đực lông tím, đám lông mượt mà bóng mướt, nhìn rất cao quý; mỏ cong vuốt nhọn, sắc bén vô cùng, hai mắt uy phong dữ tợn. Con ưng cao ngạo ngẩng đầu, trông là biết dòng vương giả hiếm có.
“Lấy con này đi!, bao nhiêu tiền?”, Lâm Thiên chả buồn hỏi giá, quyết định mua nó luôn.
”100 Galleon, quý khách, đây là giá thấp nhất của bản tiệm rồi, chim ưng lông tím hiếm có lắm”, mụ phù thủy nói.
Lâm Thiên không thiếu tiền, giờ cũng không ai ở Hẻm Xéo biết hắn, tức thì rút 100 Galleon ra đưa cho chủ tiệm.
“Chúc quý khách may mắn”, mụ phù thủy bán được món hàng lớn, giọng nói lẫn vẻ hưng phấn tiễn Lâm Thiên rời đi.
Mua hết mọi thứ, Lâm Thiên trở về cô nhi viện, chờ tới ngày khai học.
Nhưng Lâm Thiên còn một việc phải làm nữa… đầu tư!
Vì sao thế?
Vốn Lâm Thiên tưởng tiền của thế giới Muggle không dùng được, nên như chúng ta đã biết, hắn mới phải mất công sắp đặt đi cướp lão Borgin. Nay biết tiền Muggle có thể đổi tại ngân hàng Gringotts, Lâm Thiên tất nhiên phải nghĩ cách kiếm tiền, đồng thời rửa sạch đám tiền bẩn kia.
Kiếp trước Lâm Thiên được xưng là thiên tài, đặc biệt nổi trội trên lĩnh vực kinh doanh, kiếm tiền trong nháy mắt. Trong quá trình quật khởi của Lâm gia, có một nửa tài sản là nhờ công Lâm Thiên đầu tư mang lại.
Nay đi kiếm tiền, Lâm Thiên đương nhiên lựa chọn làm vài cú đầu cơ cho nhanh.
Lâm Thiên tuy không có tiền Muggle, nhưng hắn còn nhiều tiền của thế giới phù thủy lắm, khó ở chỗ, thân là một đứa nhỏ cô nhi viện, hắn không có biện pháp nào đơn giản tiến hành.
Dù sao, đầu tư cổ phiếu chứng khoán, một thằng oắt 11 tuổi kiểu gì cũng khó có tư cách hợp pháp, ví dụ như đi mở tài khoản ngân hàng, ai mở cho hắn đây?
Mà tìm một đại lí môi giới cũng không được, ai giúp ngươi? Dù có cũng không an toàn.
Lâm Thiên nghĩ lung lắm, cuối cùng nhận ra có thể đi mua xổ số thử vận may được.
Xổ số loto, ích nước lợi nhà, môn nghệ thuật uyên bác này có chút dính dáng tới xác suất thống kê. Xét một cách tương đối, thằng khôn dù sao tính cũng hay hơn thằng khờ.
Lâm Thiên đương nhiên rất thông minh, IQ hắn cao tới mức nào thôi chúng ta không cần biết, đằng nào cũng không tưởng tượng được.
Vác một đống tư liệu về nghiên cứu vài hôm, Lâm Thiên rốt cuộc phán đoán được đại khái xác suất trúng số, thu gọn phạm vi lại tương đối.
Lâm Thiên đi tới ngân hàng Gringotts đổi toàn bộ tiền sang tiền Muggle, nhận lấy vài triệu bảng, tất nhiên hóa trang mà đi. Sau đó hắn đi mua xổ sổ, mua sạch banh không còn xu nào rồi trở về cô nhi viện.
Sáng hôm sau, Lâm Thiên mượn một tờ báo so kết quả, trúng rồi!, giải đặc biệt hơn 30 triệu!, ngoài ra còn ba giải nhỏ cùng vài giải khuyến khích linh tinh khác.
Lâm Thiên chỉ lưu lại tờ số trúng giải đặc biệt, còn đâu đốt sạch đi, đơn giản vì khó giải thích với người ta quá mà.
Chiều hôm đó Lâm Thiên đi lĩnh thưởng, mấy nhân viên công ty xổ số cũng không vì thấy hắn là đứa nhỏ mà tỏ ra quá bất ngờ, dù gì chuyện này hiếm nhưng cũng không ít lần xảy ra, sau khi trừ đi thuế má, họ giúp hắn mở một tài khoản ngân hàng đưa tiền vào.
Vỏn vẹn vài ngày, Lâm Thiên đã rửa xong đống tiền đi cướp, sở hữu tới vài chục triệu bảng Anh. Hắn lập tức đi tới Hẻm Xéo, nói với yêu tinh chuyển một nửa số tiền Muggle sang tiền phù thủy, nửa kia hắn còn định sử dụng về sau. Hoàn thành mọi việc, Lâm Thiên vứt luôn đống đồ rẻ tiền giáo sư McGonagall mua cho, đổi hết sang đồ mới nhất.
Giờ hắn chẳng còn gì e ngại, vung tiền một trận xả láng, thấy thứ gì hay cũng mua, ngay cả cây chổi mới toanh Nimbus 2000 cũng kiếm một chiếc. Tuy hắn rất muốn trực tiếp mua Tia Chớp luôn, nhưng món đồ chơi đó hai năm sau mới có, đành dùng tạm Nimbus 2000 vậy.
Trở lại cô nhi viện, Lâm Thiên tiếp tục cuộc sống một mình, hàng ngày đùa nghịch với con ưng tím, con ưng này hết sức uy vũ, hắn đặt tên cho nó là Tử Phong.
Mở cửa lồng, Lâm Thiên thả cho Tử Phong ra ngoài bay lượn, tự mình ngồi trên giường tiếp tục suy nghĩ về món độc dược kia.
…………………………….………
Thời gian qua rất nhanh, ngày 31 tháng 8 rốt cuộc đã tới.
Năm giờ sáng, trời còn tờ mờ Lâm Thiên đã dậy. Tuy tu vi tâm cảnh của hắn rất thâm hậu, nhưng mười mấy năm chờ mong rốt cuộc đã tới, vừa hưng phấn, vừa khẩn trương, suốt đêm trằn trọc không yên. Hắn vệ sinh thân thể, thay một bộ đồ mới, giờ còn chưa phải mặc áo choàng phù thủy, lên tàu hỏa thay sau cũng được. Lâm Thiên xem lại tờ hướng dẫn nhập học, xác nhận không có gì thiếu sót bèn đi tới phòng cô Fayer chào tạm biệt, rồi một tay xách rương đồ, một tay cầm cái lồng nhốt Tử Phong đặt chân ra đường cái.
Không phải Lâm Thiên không muốn để rương đồ vào trong thủ trạc, nhưng hắn biết thủ trạc của mình là một bí mật đặc biệt, không nên sử dụng khi không thực sự cần thiết, dù sao cái rương cũng không nặng gì với sức lực của Lâm Thiên.
Lâm Thiên ngồi taxi, bảo tài xế chở đến nhà ga Ngã Tư Vua.
Từ xa xa, hắn đã trông thấy một nhóm trẻ con tóc đỏ đang xếp hàng dọc, từng đứa chạy xuyên qua bức tường giữa sân ga số 9 và 10. Còn kia, một đứa trẻ tóc đen đeo kính, đang cùng một người phụ nữ mập mạp nói chuyện, bên cạnh bà ta, hai đứa bé tóc đỏ ánh mắt sáng rực nhìn thằng bé tóc đen không chớp, một trai một gái.
“Harry Potter!”, Lâm Thiên lẩm bẩm: “còn có Ron, Ginny và bà Weasley. Hà, kịch tình bắt đầu rồi!”.