Lâm Thiên không vội tiếp cận nhân vật chính tương lai, thời gian còn sớm mà! Chờ mấy người Harry Potter đều vào trong sân ga, Lâm Thiên mới từ từ bước lại.
Sân ga 9¾ nằm giữa nhà ga số 9 và 10. Lâm Thiên sớm đã hiểu được nguyên lí của nó, một bức màn pháp thuật rất đơn giản, phương pháp thông qua là dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua. Nếu tốc độ không đủ, ắt đập đầu vào tường.
Đây là thiết kế để đối phó Muggle: không thể để trực tiếp đi qua được, vạn nhất có Muggle vô ý dựa lưng vào tường thì toi; mà thiết kế phức tạp quá lại không đảm bảo được những phù thủy xuất thân Muggle hiểu được cách tiến vào; tóm lại, thiết kế như trên là rất hợp lí, cách sử dụng không quá phức tạp. Dù sao, Muggle không mấy kẻ muốn chết, mà có muốn, cũng phải nhảy xuống đường ray mới hợp lí, lao đầu vào tường làm gì?
Lâm Thiên từ từ đẩy xe chứa đồ lại gần, đột nhiên vận lực xuống hai chân, dùng khinh công nhanh chóng xuyên qua bức tường giữa sân ga số 9 và 10.
Một đầu máy hơi nước hiện ra giữa biển người đông đúc đang chờ khởi hành. Một cái biển treo cao đề hàng chữ: “tàu tốc hành Hogwarts, khởi hành lúc 11 giờ”. Lâm Thiên quay đầu nhìn lại, thấy chỗ tường thay vì đặt máy soát vé là một cái cổng sắt, trên đề “sân ga 9¾”.
Khói từ đầu máy xe lửa lởn vởn trên đầu những hành khách, mèo đực mèo cái đủ loại chạy lăng xăng dưới chân người. Bọn chim cú loe choe đinh tai nhức óc, áp cả tiếng người nói, tiếng hành lí kéo lê loẹt xoẹt.
Mấy toa đầu đã chật ních học sinh, có đứa thò đầu ra nói chuyện với người nhà, có đứa còn đang tranh nhau chỗ ngồi chí chóe. Lâm Thiên đẩy xe hành lí dọc theo các toa tàu, mắt tìm chỗ nào còn trống, hắn đi ngang qua một thằng oắt mặt tròn tròn, nghe thằng cu nói: “bà ơi, con cóc của cháu lại không thấy đâu rồi”, “Ôi, Neville!”, tiếng một bà già thở dài.
Một thằng bé khác có mái tóc bết lại vì mồ hôi đang bị mấy đứa bạn vây kín.
“Lee, cho bọn tao xem tí nào”.
Thằng bé kia hé cái hộp nó đang cầm trong tay, lộ ra một cái chân dài đầy lông lá, bọn trẻ xung quanh rú lên, vội vàng lùi lại.
Lâm Thiên thờ ơ ngó mắt, đi thẳng xuống toa cuối, ở đó có chỗ trống, và cả Harry Potter nữa.
Harry Potter đang nỗ lực tiến vào toa xe, nó đặt cái lồng nhốt một con cú trắng như tuyết lên trước, sau ì ạch kéo rương hành lí lại gần. Nó dốc hết sức lực muốn ẩn rương đồ lên toa xe, nhưng vật lộn một lúc, ngay một đầu rương cũng nhấc không xong, Harry thở phì phò mệt nhọc, chân phải còn bị rớt trúng hai lần đau điếng.
“Cần giúp tí không?”, Lâm Thiên lại gần, nhiệt tình hỏi.
“À, cảm ơn”, Harry quay đầu lại nhìn, hổn hển nói.
“Cậu làm thế này phí sức quá!”, Lâm Thiên móc đuã phép khỏi túi quần bò, chỉ vào cái rương: “nhẹ như lông hồng”.
Harry tức thì cảm giác cái rương dưới chân nhẹ bẫng đi, trong lòng hết sức bội phục Lâm Thiên.
“Thực cảm ơn cậu quá”, Harry vừa nói vừa dùng tay gạt mớ tóc lòa xòa trước mặt, lộ ra vết sẹo của cậu ta.
“Cái gì thế?”, một cặp anh em sinh đôi bước vào, hai đứa đều có mái tóc đỏ, một trong hai đứa đột nhiên chỉ vết sẹo trên trán Harry hỏi.
“Á…”, đứa còn lại kêu toáng: “chẳng nhẽ cậu là…?”
“Chắc là đúng rồi”, đứa đầu tiên lại nói: “phải không hả?”
“Cái gì đúng?”, Harry ngơ ngác hỏi.
“Harry Potter”, hai anh em sinh đôi đồng thanh nói.
“Ừ, à, vâng”, Harry vỡ lẽ: “ý tôi là…, vâng, tôi, chính là tôi”.
“Cậu là Harry Potter?”, Lâm Thiên có vẻ rất giật mình ngạc nhiên, sau đó đưa tay ra: “mình là Lâm Thiên, Lâm Thiên Taylor, rất hân hạnh được làm quen với cậu”.
“Mình cũng vậy”, Harry bắt tay Lâm Thiên, còn hai anh em kia cứ đứng ngây ra, trừng trừng nhìn nó, mặt Harry từ từ đỏ lên, đúng lúc này, một giọng nói phía ngoài vang lên.
“Fred, George, hai đứa có trong đó không?”
“Tụi con xuống đây má”.
Hai anh em nhìn Harry thêm một cái rồi nhảy xuống toa xe.
“Cậu rất nổi tiếng”, Lâm Thiên cười nói: “nếu mình nhớ không nhầm, cuốn Lịch sử pháp thuật hiện đại, cuốn Thăng trầm của nghệ thuật Hắc Ám cùng cuốn Những sự kiện pháp thuật chính trong thế kỷ XX đều có ghi chép về cậu, những cuốn khác mình không nhớ lắm”.
“Mình ước gì bọn họ không biết là hơn”, Harry chán nản nói: “cả ngày bị người ta săm soi vết sẹo, cậu tưởng vui lắm sao?”
Lâm Thiên ngẫm nghĩ giây lát, lấy trong túi đồ ra một miếng nhìn như da dê đưa cho Harry.
“Cái này tặng cậu”, Lâm Thiên chỉ chỉ vào trán Harry: “ngắt một miếng dán lên là che được”.
“Thật không?”, Harry khó tin hỏi.
Lâm Thiên nhún vai, dứt ra một mảnh dán lên trán Harry, lại lấy ra một cái gương nhỏ đưa cho nó.
“Choa, thật là thần kì!”, Harry mừng rỡ nói: “cậu kiếm đâu ra hay vậy?”:
“Mình tự làm”, Lâm Thiên nói như không: “đây là một món đạo cụ chuyên hóa trang của phương đông, gọi là dịch dung thuật”.
Không sai, miếng da đó là Lâm Thiên dùng tài liệu dựa theo phép điều chế thuốc dịch dung chế thành, đặc biệt dùng để tạo ấn tượng tốt với Harry Potter.
Qua một lúc, đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh, Lâm Thiên nhìn thấy bà Weasley vẫy vẫy tay tạm biệt mấy đứa con, còn cô em gái nước mắt ngắn dài chạy theo đoàn tàu như muốn cùng đi học theo các anh, cuối cùng theo không nổi, cô bé đành đứng lại vẫy tay không ngừng.
“Cô bé thật đáng yêu!”, Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
“Nhà này rất tốt với mình, vừa rồi mình đứng ngoài sân ga không biết làm sao để vào, là nhờ bọn họ giúp đấy”, Harry nói.
Tại lúc này, đứa con trai nhỏ nhất nhà Weasley đẩy cửa toa thò đầu vào.
“Xin lỗi, ở đây còn chỗ không?”, nó chỉ chỗ ngồi đối diện với Harry, “chỗ khác kín người rồi”. Lâm Thiên lắc đầu: “tạm thời không có”, thằng nhóc bèn ngồi xuống. Nó nhìn Harry một cái, vội vàng dời ánh mắt ra cửa sổ, ra bộ không có gì. Trên mũi nó vẫn còn một vết đen.
“Ê, Ron”.
Hai anh em sinh đôi kia quay lại, một đứa nói: “Ron, bọn anh lên toa trên đây, thằng Jordan có một con nhện khổng lổ trên đó”.
“Ừ!”, Ron lầu bầu.
“Harry, chúng ta tự giới thiệu tí nhỉ”, Tui anh là Fred và George Weasley, còn đây là Ron, em trai của tụi này. Cậu em tóc vàng, cu tên gì?”
“Em tên Lâm Thiên Taylor, mọi người cứ gọi mình là Lâm Thiên đi”. Lâm Thiên cười đáp, đôi anh em này biết rất nhiều mật đạo trong Hogwarts, sau này dùng vào được nhiều việc đây!.
“OK, thế nhé, gặp lại sau”, Lâm Thiên, Harry và Ron chào hai anh em đang lách mình qua cửa toa chạy mất, cánh cửa được đóng lại cái rầm.