Đại khảm đao hơn bốn mươi cân nặng, lực đạo nương theo khoái mã vọt tới kèm theo tiếng gió rít gào, cuồng phong thổi tung tuyết trắng đầy trời, ngựa đến đao bạt xuống, thanh niên kia tránh né không kịp, dưới cơn kinh hoảng hai tay vội vàng túm cán thương từ trên yên ngựa nâng lên một cách khó khăn, đao phong đã tà tà phách xuống.
Máu huyết bay tung toé, đầu không biết bay về hướng nào, một đao kia từ góc nghiêng bên trái chém xuống, lập tức vạch một đường chéo nửa thân hình, nửa bả vai tức thì biến mất, chỉ còn lại nửa thân hình không đầu ướt máu, lay động rồi từ từ rớt xuống chân ngựa.
Tiếng đao rít gào, đao phong vận chuyển như bánh xe, thanh đao tại trong tay Mẫn huyện lệnh nhẹ như thổi, mục tiêu rõ ràng nhất là những cây đuối trong tay đối phương, đại đao quyển gió tung hoành, phách ngang trảm dọc, dù sao chung quanh tất cả đều là địch nhân, chém giết không hề cố kỵ.
Đám Thát Tử chung quanh cũng vốn đều là những tinh anh tuyển thủ, chính ta ứng biến cũng không đến nỗi chậm như vậy, chỉ là vừa thoáng chớp mắt đã thấy thanh niên mặc áo da hổ bị Mẫn Văn Kiến chém làm hai nửa, hoảng sợ đến ngây cả người, chỉ với một thoáng kinh hoàng này, đã có năm ngưòi bị chém chết dưới thanh đại đao của Mẫn huyện lệnh.
Tiến hô nổi lên, lúc này cả đám mới bừng tỉnh phóng ngựa né ra xa, đồng thời ném những cây đuốc trong tay về phía Mẫn huyện lệnh. Mẫn huyện lệnh huy đao gạt những cây đuốc, sát khí vẫn bừng bừng nổi lên, cất tiếng cười vang phóng ngựa đuổi giết.
Giang Bân ở phía sau bên nhìn thấy vội gấp gáp hô to:
- Mẫn đại nhân, mau trở lại!
Mẫn Văn Kiến không thèm quan tâm quan tâm, tiếp tục đuổi theo một đạo hắc ảnh phía trước, gầm lớn một tiếng, đại đao trong tay chém ra một đường, chỉ thấy phía trước người nọ đột nhiên ghìm ngựa, con ngựa do bị ghìm lại, hai chân trước nhấc bổng lên hí vang trời, chỉ nghe "phanh" một thanh âm vang lên, Mẫn huyện lệnh hai bàn tay tê rần, không khỏi trợn mắt khen:
- Hay cho một đám có khí lực!
Tên tướng Mông Cổ cũng khổ không nói lên lời, binh khí của hắn sử dụng chính là cây cương xoa ba trạc, luận sức nặng không dưới thanh đại đao của Mẫn Văn Kiến, luận khí lực cánh tay đôi khi còn trên. Nhưng Mẫn Văn Kiến là huy đao chém thẳng vào, hắn bị thụ động giưong cương xoa chống đỡ, khí lực ba phần không phát huy được, một đao này cũng làm hai tay tê rần, đại đao của Mẫn Văn Kiến khuyết một lỗ thủng, cưong xoa của hắn cũng bị chém cong.
Quyết định thật nhanh, hắn lập tức nắm chặt cương xoa đã bị biến dạng phi mạnh về hướng Mẫn Văn Kiến, rung lên cương ngựa phi nhanh về hướng quan đạo, đồng thời một tay tháo chiếc cung trên lưng.
Mẫn Văn Kiến huy đao chém bay thanh cương xoa, tâm ý muốn tiếp tục đuổi theo, bỗng tà trước mặt một chiến mã lướt qua, người trên lưng ngựa cầm thương công thẳng tới trước mặt, dưới ánh lửa từ những cây đuốc trên mặt đất, Mẫn huyện lệnh thoáng nhìn người nọ, cũng không thèm né tránh, một đao bổ ra gạt bay đầu mũi thương.
Liền đó từ bên phải cũng vang lên tiếng gầm lớn, một thanh trường đao bổ tới , Mẫn Văn Kiến chém phải đỡ trái, ba người hình thành một vòng chiến, lúc này bụi tuyết mờ mịt, trên mặt đất ánh sáng từ những cây đuốc leo lắt nhàn nhạt, cả ba cũng đều toàn tâm nghênh chiến, ai cũng không dám nửa điểm buông lỏng.
Lúc này đám Thát Đát kỵ binh ở phía xa đã phát hiện thủ lĩnh bị tập kích, đều hô to liên tục vọt lại, cũng may ánh sáng quá mờ, lại có hai cái tên tướng lĩnh Thát Đát đang cùng Mã Văn Kiến chiến thành một đoàn, đám kỵ binh Thát Đát cũng không dám bắn tên phát huy sở trường, nếu không Mẫn huyện lệnh dù có một thân võ nghệ cũng khó tránh khỏi cũng bị bắn thành con nhím .
Lúc này Giang Bân đã phóng ngựa chạy tới, cổ tay run lên, hai thanh Trảm mã đao xảo diệu vung lên như hai đóa đao hoa, hai chân kẹp chặp hông ngựa đứng thẳng lên, song đao như mưa lớn cùng một tên binh lính Thát Đát giao thủ mười mấy hợp bức hắn lui về sau, sau đó lập tức hướng Mẫn Văn Kiến la lớn:
- Đại nhân, đuốc đã tắt hết rồi, chúng ta sẽ bị nhốt ở ngoài, mau mau trở về thành!
Mẫn Văn Kiến ngẩn ra, đại đao rít gào vung lên, cùng một tên hán tử cầm đao giao nhau một chiêu, va chạm khiến hoa lửa tung bay, sau đó rung cương lùi ngựa nói:
- Nói rất đúng, chúng ta trở về thành!
Hai người quay đầu ngựa, bạt mạng chém giết phi về hướng cửa thành, xung quanh mười mấy tên Thát Đát cầm đao thương cũng đều cuốn lấy không nổi. Mẫn Văn Kiến cũng không biết mới vừa bất thình lình xông tới chém một đao kia, không ngờ đã giết chết con thứ hai của Mông Cổ tiểu vương tử Bá Nhan là Húc Liệt Bột Tề, lúc này mắt thấy Thát Đát kỵ binh từ bốn phía đều điên cuồng xông tới, hai người nếu như bị bao vây lại sẽ khó mà về được thành , cho nên cũng không truy theo chém giết , binh khí chỉ hơi gạt đao thương đối phuơng, khai mở thành một đường, không có ý ham chiến, cùng Giang Bân cướp đường trùng sát hướng cửa thành trở về.
Lúc này tên tướng Mông Cổ vừa mới bị một đao của Mẫn huyện lệnh làm cong thanh cương xoa phải chật vật mà chạy cũng đã quay đầu đuổi trở lại, hắn vô cùng hận tên rõ ràng là văn quan này, cũng không thèm để ý tới hướng gã văn quan kia đang chạy về là đầy những binh lính Đại Minh chờ sẵn, xa xa nhìn chằm chằm Mẫn huyện lệnh đang múa may thanh đại đao, trong con ngưoi xoẹt qua một tia lãnh ý, giương cung lắp tên tìm kiếm cơ hội.
Chạy về được một nửa đường, bốn mươi tên binh lính thấy Huyện thái gia cùng với quản lý đã quay lại, lập tức cũng quay đầu chạy nhanh về hướng cửa thành. Đám Thát Đát kỵ binh theo đuổi không từ bỏ, chỉ khổ cho đám tiểu binh tay đao tay thuẫn, giờ phút này chẳng còn một chút nào dáng dấp đội hình, những tên không có trường thương trong tay phối hợp, đối mặt với Thát Đát thiết kỵ căn bản chống đỡ không qua nổi hai hiệp, chỉ loáng một cái đã bị Thát Đát thiết kỵ đâm chết bảy tám người.
Cũng may khoảng cách không xa, lúc này đã chạy vào trong phạm vi tầm bắn của đám cung tiễn thủ trên đầu tường thành, đám cung tiến thủ trên đầu tường thành thấy Thát Đát kỵ binh hung hãn xông vào phạm vi tầm bắn, lập tức loạn tiễn rời cung, bức lui đám Thát Đát kỵ binh.
Nhóm Thát Đát kỵ binh thấy thế, đều dừng ngựa thu lại binh khí, gỡ cung tiễn từ trên lưng nhắm bắn đuổi. Khoảng không một mảnh hắc ám, phía trước cũng không thấy rõ bóng người, khiến cho đám Thát Đát cũng không thể phát huy hết kỹ năng cung tiễn sở trường, tuy là như thế, vẫn có mười mấy tên tiểu binh trúng phải loạn tiễn, đành mang theo cả mũi tên trên lưng, nghiêng ngả lảo đảo, cố lao vào trong cửa thành.
Mẫn huyện lệnh vừa mới phóng ngựa lướt ngang cửa thành, tên tướng lĩnh Thát Đát đã nhắm theo từ lâu, lúc này lập tức buông lỏng dây cung, “sưu” một tiếng, mũi tên như tia chớp rời cung, Mẫn huyện lệnh thân mặc Toả tử giáp, không sợ đao búa bổ chém, nhưng là giữa những vảy giáp lại có khe hở cho nên không cách nào ngăn cản đầu mũi tên, Mẫn huyện lệnh chỉ cảm thấy lồng ngực chấn động, từ xương cốt nóng cháy một trận đau đớn, mủi tên nhọn đã bắn vào vị trí dưới xương bả vai.
Lực đạo mũi tên thật kinh người, mỗi vảy của Toả tử giáp đều được đánh bóng mịn để làm trượt lực chém, đầu mũi tên ba góc chính là bắn trúng một cái vảy trên thân giáp, nhưng theo lực đạo và độ nghiêng cho nên trượt vào trong khe hở giữa các vảy, nếu như không bị cản từ trước, e rằng mủi tên đã xuyên thấu trái tim.
Mẫn huyện lệnh vội vàng cúi đầu áp sát lưng ngựa phóng vào trong cửa thành, phía sau Giang Bân vũ lộng song đao ngăn cản làn tên bắn tới trợ giúp các binh lính trúng tên dìu nhau vào thành, cửa thành “rầm” một tiếng, hoàn toàn đóng lại.
Đám người Dương Lăng từ trên đầu tường thành chạy xuống đón, Mẫn huyện lệnh nhảy xuống ngựa vẫn còn ha ha cười nói:
- Thống khoái! Thống khoái! Mẹ nó chứ, nếu có một chi kỵ binh, lão tử đã chém sạch đám Thát Tử này .
Dương Lăng nhìn đuôi mũi tên vẫn còn cắm trên lưng hắn, tức thì hoảng hồn, nhảy dựng lên, vội vàng hô:
- Đại phu, mau tìm đại phu, đại nhân trúng tên rồi!.
Mẫn đại nhân xua tay cười nói:
- Điểm ấy đáng cái gì, không cần vội vàng.
Hắn nói xong đi về phía trước được hai bước, đột nhiên mắt hoa đầu váng, hai đầu gối mềm nhũn, một gối khuỵ xuống mặt đất, Giang Bân thân thủ nhanh nhẹn liền sải bước chạy đến đỡ một bên ngưòi hắn.
Mẫn đại nhân quơ quơ đầu, mắng:
- Đám chó Thát Đát chết tiệt, trên mũi tên... có độc!
Nói dứt câu, cả người liền đổ gục xuống. Thấy vậy tất cả mọi người luống cuống tay chân, vội vàng ba chân bốn cẳng nâng hắn khiêng vào trong tháp gác trên tường thành.
Giang Bân khơi bấc chiếc đèn dầu trên bàn, xé bỏ quan bào bên ngoài thân của Mẫn huyện lệnh, thấy mũi tên xuyên qua khe hở trên Toả tử giáp, cũng không dám bừa bãi rút ra, lập tức quát lớn:
- Đại phu đâu? Nhanh đi tìm đại phu!
Vài ngưòi bên cạnh luống cuống tay chân chạy nhanh ra ngoài, phía dưới vài vị trạm gác trưởng cũng phái người khiêng những binh lính bị trúng tên, đao thương an trí vào trong một tầng khác. Chỉ chốc lát sau một lang trung lưng mang hòm thuốc được dẫn vào, hắn cưa đứt thân mũi tên đang cắm trên người Mẫn huyện lệnh, cởi áo giáp ra, chỉ thấy chỗ trúng tên bị sưng lên thành một cục lớn , có màu đen thui sáng bóng, miệng vết thưong rỉ ra nhoe nhoét máu tanh.
Giang Bân thần sắc khẩn trương nói:
- Đại nhân như thế nào? Có nguy hiểm tánh mạng không?
Vị lang trung mái tóc đã hoa râm, tại trong quân đội đã bôn ba nửa đời người, thường xuyên xử lý các loại vết thương, tuy rằng người trước mặt là Huyện thái gia, lão cũng không có quá mức kích động, từ trong tráp thuốc rút ra một thanh ngân đao, nhẹ rạch một đường vào cục bầm, lập tức máu đen chảy ra, Mẫn huyện lệnh lúc này đã nằm sấp ngất lịm, không hề biết gì.
Lão lang trung dùng bông thấm, ngâm, lau chùi vết máu, sau đó ghé sát mũi lại gần ngửi ngửi, rồi thở nhẹ một hơi nói:
- Tốt rồi, đây là độc lấy từ răng của một loài sói hoang, độc tính cũng không mãnh liệt, đại nhân vì vận động chém giết cho nên chất độc cũng nhanh phát tác, lúc này mới hôn mê, để tiểu nhân thoát hết máu độc ra, uống thêm thuốc, nghỉ ngơi năm ba ngày là có thể khôi phục.
Bên cạnh mọi người nghe xong lúc này mới nhẹ nhàng thở phào. Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên một đám người đi vào, Dương Lăng quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Hoàng huyện thừa nghiêm mặt âm trầm đi phía trước, Vương bổ đầu, Điển Sử Lưu đại nhân, Phùng tuần kiểm, cùng với lớn nhỏ một đám bổ đầu dẫn theo một đám người vội vã theo sát phía sau, hắn vội nghênh bước tới nghênh đón nói:
- Hoàng lão, ngài đã tới.
Hoàng huyện thừa cau có “ừ” một tiếng, hắn ở dưới thành chợt nghe nói Mẫn huyện lệnh trúng tên độc, lúc này lạnh lùng liếc mắt một cái, hỏi:
- Mẫn đại nhân ra sao rồi?.
Dương Lăng liền tranh thủ vội vàng tự thuật sự tình một lần, Hoàng huyện thừa sau khi nghe xong vỗ mạnh bàn, cả giận mắng:
- Hỗn đản! Đồ con lừa! Quả thực là kẻ điên!
Dương Lăng miệng lưỡi cứng lại, không biết hắn là đang mắng mình, hay là đang mắng Mẫn huyện lệnh, tuy rằng Hoàng huyện thừa cấp phẩm so với Mẫn huyện lệnh thấp hơn một bậc, có điều tuổi tác thì hơn nhiều, nhưng như vậy mà công nhiên nhục mạ thượng quan, cũng là quá lễ.
Hoàng huyện thừa trên trán gân xanh nổi cục, hắn thật sự phẫn nộ, bình thường hắn đối với mọi việc trong huyện chẳng mấy quan tâm, thuần túy đó là xuất phát từ ngạo khí của hắn. Nhưng bây giờ là ngoại bang xâm nhập, một khi thành trì bị công phá lại là liên quan đến hàng vạn sinh mệnh con dân, hơn nữa một nhà gia quyến của hắn chỉ sợ cũng khó mà sống, hắn như thế nào không giận?
Hoàng huyện thừa rứt rứt chòm râu, ngón tay gẩy loạn lên, lớn tiếng trách mắng:
- Các ngươi sao không khuyên nhủ đại nhân, còn cùng hồ đồ với hắn. Hiện tại trong thành đã loạn thành cái bộ dáng gì biết không? Chiến sự chưa rõ ràng, đã có rất nhiều dân chúng làm loạn ở cửa thành bắc, nếu không phải ta cùng với Phùng tuần kiểm đúng lúc chạy tới, xua tan bọn họ, hiện tại dân chúng toàn thành đã chạy hết một nửa!
- Thủ thành mà trong thành cũng không có bố trí cái gì, nếu không phải đám Thát Tử vội vàng tới đây, không có chuẩn bị, chẳng phải đã dễ dàng công vào trong thành? Thân là một huyện quan phụ mẫu, lại không trù tính chung toàn cục, hữu dũng vô mưu, đều là cái dũng của bọn thất phu! Thật sự là buồn cười....
Hiện tại Mẫn huyện lệnh vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ở đây mọi người chức quan cao nhất chính là Giang Bân Giang quản lý, cũng là quan thất phẩm. Nhưng thời này võ quan lại có địa vị rất thấp, cấp độ, quan phẩm mặc dù giống nhau, nhưng địa vị so với Huyện thái gia thì thấp hơn đến vài phần, quyền lực lại không thể so sánh nổi, cho nên hắn đứng trước vị lão huyện thừa cũng là lo lắng không yên, nhất thời cửa tháp chật chội tụ tập đông đến hơn chục người, lại là không có một chút tiếng động, tùy ý con mèo già đã bao năm không phát uy lớn tiếng gầm mắng ...