Trận bão tuyết đầu mùa đông kéo dài liên tục bốn ngày bốn đêm, toàn bộ Ô Bá Trấn trắng xóa một mảnh.
Tuyết rơi dày đến một thước rưỡi làm cho người ta ngay cả di động một chút muốn hao phí sức lực toàn thân, không một người bình thường nào nguyện ý ra ngoài mà đi lại, dù là một bước cũng thật gian nan.
Nhưng hiện tại trên bầu trời lại có một người mặc bộ pháp bào màu trắng từ trên bầu trời đáp xuống Ô Bá Trấn.
Nếu để cho người thường chứng kiến nhất định sẽ phát điên cuồng, pháp sư có thể phi hành, chỉ có thể là pháp sư đạt tới cảnh giới cao nhất là cấp 12, đồng nghĩa với cấp bậc Thánh Ma Đạo Sư mới có thể thực hiện được, mà trên toàn bộ Lôi Minh đại lục số người đạt tới cảnh giới này cũng không nhiều.
Ô Bá Trấn bất quá chỉ là một cái trấn nhỏ, nhìn thấy được cửu cấp ma pháp sư đã là vạn hạnh đối với bọn họ rồi, một Thánh Ma Đạo Sư có thể cả đời họ cũng không thể gặp qua được một lần, nhưng lần này khi vị Thánh Ma Đạo Sư này đáp xuống, bầu trời tuyết rơi nhiều, cũng không một ai có thể chứng kiến được.
Ngay sau đó lại có thêm một người theo đó cũng đáp xuống.
Hai Thánh Ma Đạo Sư đồng thời xuất hiện, trừ phi là đối mặt với công kích của Hắc Ám Thần Điện mới có thể thấy được. Nếu để mọi người chứng kiến có thể sẽ hoài nghi nơi này chuẩn bị trở thành một bãi chiến trường.
Người này sau khi đáp xuống mặt tuyết liền nói: “Cát Tạp Mỗ, đây là địa phương cuối cùng rồi, nếu nơi này còn không tìm được hậu duệ của Thần Tộc, chúng ta phải mạo hiểm tính mạng đến địa bàn của Hắc Ám Thần Điện thôi.”
“Cầu Quang Minh thần phù hộ.” Vị Thánh Ma Đạo Sư tên Cát Tạp Mỗ gật đầu nói: “Pháp Tháp Tư, đến đây đi, một mình ta không thể phát động Lĩnh Vực Trinh Trắc được. Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ, nghe nói nhóm của tên gia hỏa Bối Nhĩ Na đã tìm được một đống hắc ám ma pháp chú ngữ, chúng ta mà không tìm thấy người kế thừa Phong Ấn Chi Thư, đám lão gia hỏa kia nhất định sẽ cười vào mũi chúng ta.”
Pháp Tháp Tư gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó hai vị Thánh Ma Đạo Sư khép hờ hai mắt, đọc thầm chú ngữ, ngay sao đó hai đạo ánh sáng kim sắc từ trên người hai vị Thánh Ma Đạo Sư phát tra, sau đó lan rộng toàn bộ Ô Bá Trấn.
Trong phút chốc, hai vị Thánh Ma Đạo Sư đồng thời mở to mắt, vẻ vui mừng không kiểm soát được hiện rõ trên khuôn mặt, cơ hồ đồng thời nói: “Đông Nam.”
“Quang Minh thần phù hộ, chúng ta cuối cùng cũng tìm được rồi.” Cát Tạp Mỗ từ không gian giới chỉ lấy ra một quyển sách bằng vàng, bìa sách đầy những hoa văn cùng văn tự từ thời đại của chúng thần đang phát ra kim quang chói mắt.
“Phong Ấn Chi Thư có phản ứng, người chúng ta muốn tìm đang ở ngay trong trấn này.”
Hai vị Thánh Ma Đạo Sư vội vàng nhắm phía Đông nam chạy đến.
Nơi đó là một mảnh phế tích….
Một tòa nhà cơ hồ không có vách tương che chắn, trong nhà đang có một tiểu hài tử quần áo rách nát, bên cạnh tiểu hài tử này đặt một chén nước đã đóng thành băng, mà bên cạnh đó là một đám lửa yếu ớt không có bao nhiêu nhiệt khí, chỉ le lói vài đốm lữa rồi vụt tắt.
Phong Ấn Chi Thư phản ứng ngày càng thêm mãnh liệt.
Hai vị Thánh Ma Đạo Sư nhìn nhau, thiếu chút nữa là té xỉu, một người có huyết thống thần tộc lại ở trong tình trạng này, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, hai vị Thánh Ma Đạo Sư này cho dù đánh chết cũng không tin được.
Phải biết rằng Lôi Minh Đại lục nguyên bản là Chúng Thần Chiến Tràng, thời điểm đó nhân loại chỉ có mấy vạn người, Minh Thần cùng Tử Thần trên đại lục triển khai chiến tranh, kéo dài đến mấy vạn năm.
Cuối cùng tứ phương đại thương nguyên khí, không thể trở về lãnh địa, một số thần tộc bị trọng thương không thể trở về lãnh địa Thần Tộc, liền sinh sống ở Lôi Minh đại lục, đa số thần tộc không thể sinh tồn đã chết đi, một số nhỏ thần tộc vì sinh tồn, đã che giấu tung tích rồi cùng nhân loại kết hợp để duy trì nòi giống.
Qua nhiều thế hệ, huyết thống thần tộc đã phai nhạt đi rất nhiều. Nhưng chỉ cần là người có một phần vạn huyết thống của Thần Tộc cũng có thể trở thành một Chiến Sĩ hoặc Ma Pháp Sư ưu tú.
Bọn họ hiện tại lại nhìn thấy tiểu hài tử này chẳng những không có khả năng tự bảo vệ mình, lại sắp bị chết cóng, sự thật này khiến cho Cát Tạp Mỗ cùng Pháp Tháp Tư không thể chấp nhận được.
Hai người cuống quít đem ra một đống lớn y phục đắp lên người tiểu hài tử, lại mồi lửa xung quanh tiểu hài, cho hắn sưởi ấm.
Dần dần tiểu hài tử mở to mắt, suy yếu nhìn hai người.
Cát Tạp Mỗ cuống quít đem một cái bánh bao đưa tới miệng tiểu hài.
Tiểu hài tử chậm rãi ăn, tinh thần cũng tốt hơn được vài phần, kinh ngạc nói: “Hai vị gia gia, các người đã cứu ta?”
Cát Tạp Mỗ gật đầu, nói: “Đúng vậy, tiểu tử, ngươi tên gì? Vì sao lại ở trong này?”
“Ta tên là Lai Ân, phụ mẫu ta lúc vào núi đi săn đã qua đời, cho nên chỉ có thể sống một mình.”
“Hài tử đáng thương, về sau đi theo gia gia, có gia gia ta, không ai có thể ức hiếp ngươi được.” Cát Tạp Mỗ mắt đã ươn ướt, khẽ vỗ nhẹ đầu Lai Ân
“Gia gia.” Lai Ân ngọt ngào kêu một tiếng.
Cát Tạp Mỗ vui vẻ nở nụ cười.
Phong Ấn Chi Thư vốn không ai có thể đọc được từ từ mở ra.
Pháp Tháp Tư hai tay hợp thành chữ thập, trong lòng kích động đến toàn thân run rẫy, thầm nghĩ:
“Quang Minh thần phù hộ, chúng ta tìm được rồi, rốt cục tìm được người có thể sử dụng Phong Ấn Chi Thư. Ha ha, Hắc Ám Thần Điện, các ngươi xong rồi, đến khi Chánh Án tiền nhiệm của chúng ta trưởng thành, xem ai là đối thủ của chúng ta".