Nguyệt lão đi rồi thì Ngọc Đế giá lâm, phía sau là tứ đại tiên quan: Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ.
Phúc Phúc, lộc, thọ, hỉ bốn vị lão thần tiên đứng ở ngoài Thái Ất thiên cung, tìm không thấy một điểm cát tường vui vẻ như chức quan của họ.
-Đại ca, Ngọc Đế cùng với Thái Ất thiên tôn nói gì vậy? đa lâu rồi sao vẫn chưa xong?
Phúc tiên ông ở phía trước Thái Ất thiên cung đi qua đi lại, trong miệng không ngừng nói ra nghi vấn trong lòng.
-Đệ muốn biết thì tự đi hỏi đi...
Lão đại của Phúc tiên ông đáp lời.
Hỉ tiên ông thì đi qua trước mặt ta, bỗng nhiên đứng lại nhìn kỹ ta, sau đó lại quay đầu hỏi:
-Đại ca, Ngọc Đế thật sự muốn chúng ta ban cho tiểu tử này may mắn cùng hỉ sự sao?
Phúc tiên ông xoa xoa cái bụng căng tròn trần trụi của mình, thong thả mở mắt, miệng há rộng nói:
-Ngươi không ít nói một tiếng không được sao, nan đề của ngươi nhiều lắm a!
Hỉ tiên ông không hờn không giận nói:
-Tại sao có thể nói như vậy, nói nhiều vừa náo nhiệt, vừa vui vẻ. Tuy rằng đệ nhiều lời, nhưng không phải đệ vẫn có phúc khí sao?
-Nếu rời xa ta, ngươi còn có thể có phúc khí sao? Cẩn thận kẻo vui quá hóa buồn...
Phúc tiên ông khép chặt miệng lại, ánh mắt nhắm nghiền cũng lười mở ra.
Thọ tiên ông không thèm nhìn hai người bọn họ sính cường, lúc lắc cái đầu to tròn bóng bẩy nhìn ta nói:
-Tử Tân a, bây giờ chúng ta sẽ chúc phúc cho ngươi, ngươi đầu tiên muốn gì?
Ta liếc nhìn hắn một cái:
-Ngươi bảo chúc phúc, vậy chúc phúc đi rồi nói.
Phúc tiên ông xoa cái bụng to tròn, khuôn mặt bụng thịt rạng rỡ nói:
-Rất có kiến giải, nói không sai! đến đây đi, ta sẽ chúc phúc linh hồn ngươi.
-Đại ca, không được đâu? Sử dụng linh hồn chúc phúc, đại ca sẽ phải hao tổn công lực đó!
Hỉ tiên ông lo lắng nói.
-Ngu xuẩn!
Lộc tiên ông thanh âm như kéo cửa sắt mắng một câu:
-Tử Tân hiện tại là linh hồn, không dùng linh hồn chúc phúc, vậy ngươi nói dùng biện pháp gì?
Hỉ tiên ông rốt cuộc vui không nổi, không thèm đứng dậy, vẻ mặt cầu xin hắc lớn:
-Không được đâu, hắn trầm oan hơn ba ngàn năm, đã xui xẻo cực độ, dụng linh hồn chúc phúc chúc phúc cho hắn, vậy không phải đem linh khí của bốn người chúng ta hút khô đi sao?
-Ngươi thật là phí lời, không phải chúng ta đang khẩn thiết cầu xin vì điều đó hay sao?
Lộc tiên ông mắng.
ta không nói được một lời, lạnh lùng nhìn bọn họ, các ngươi muốn tranh cãi thì nói to lên đi, ta chờ được ba ngàn năm, cũng không phiền chờ một hồi. Ta quay đầu nhìn lên bầu trời trắng xóa không một đám mây, mặc cho bọn họ than khổ, cũng không thể trông chờ ta thương sót buông tha, các ngươi bốn gã gia hỏa trước kia đều là địch thủ một mất một còn của ta, bây giờ muốn được lợi từ ta, một cửa cũng không có!
đang lúc gay cấn thì Quan Âm đại sĩ ngự mây dừng lại ở không trung, nói rằng:
-Bốn vị tiên ông không cần cãi nhau, ta sẽ dùng Thần thủy tinh lọc hết oán khí cùng bi thương của Tử Tân, sau đó bốn vị chúc phúc sẽ không tổn hao công lực nhiều lắm!
-Đa tạ Quan Âm đại sĩ!
Tứ đại tiên quan liên tục nói lời cảm tạ, sầu lo trong lòng đã chuyển thành vui vẻ vô cùng.
Có Quan Âm đại sĩ hỗ trợ, tứ đại tiên quan không dám chậm trễ, vội vàng chúc phúc cho ta. Lần đầu tiên tự trải nghiệm chúc phúc của thần tiên, toàn thần bỗng khoái cảm khôn cùng, trong lòng đắm say không gì sánh được, uẩn khuất mấy nghìn năm bỗng dưng tan biến.
sau khi chúc phúc song, Quan Âm đại sĩ bảo tứ đại tiên quan rời đi.
-Tử Tân, qua đây! ta có lời muốn nói với ngươi.
Quan Âm ôn nhu gọi, làm ta cảm giác được sủng ái, đi đến trước mặt đại sĩ, ta nhìn đôi mắt tinh thuần tươi đẹp kia, cung kính hỏi:
-Đại sĩ có gì phân phó?
-Ai...
Một tiếng thở dài mềm mại, thanh âm Đại sĩ trong và uyển chuyển như dòng nước:
-Hơn ba ngàn năm trôi qua, trước kia Đế Tân kiêu hùng dũng mãnh, khí phách không dùng lời tả được, nếu như ta cho ngươi một lần cơ hội lựa chọn, ngươi có nghĩ thay đổi chủ ý hay không?
ta nghe vậy cảm thấy hồ đồ:
-Cơ hội gì? thỉnh đại sĩ nói rõ.
Quan Âm dịu dàng cười:
-nếu như có thể lựa chọn, ngươi có muốn tiếp tục trở về thời xưa làm đế vương, hay đến xã hội hiện đại hưởng thụ cuộc sống mới?
Ta không chút do dự đáp lời:
-Đương nhiên là thích hiện đại, xã hội hiện đại muôn màu muôn vẻ, khoa học kỹ thuật phát triển không ngừng, giờ Tử Tân mỗi ngày đều học tập tri thức hiện đại a.
-Tử Tân, ngươi không nói thật lòng rồi! nếu yêu mến hiện đại, vì sao còn muốn Ngọc Đế trả cho ngươi những vị trung thần đây?
vấn đề này ta không thể trả lời, trong lòng dậy lên một trận khó chịu, một xung động cực kỳ cường liệt áp chế ta, hai mắt bừng bừng lửa hận, liếc nhìn Quan Âm đại một cái, ta không hiểu vì sao người bỗng dưng nhắc đến điều đó.
-Lịch Sử là cái gì?
Quan Âm đại sĩ hỏi ta một câu.
-Là sông, là gương, là hồi ức vĩnh hằng...
ta vắt nát óc rốt cuộc cũng có ba cái đáp án.
-nói cho cùng, lịch sử là sông, nhưng nếu là sông sẽ có nhánh sông. Nếu là gương sẽ phân biệt điểm khác biệt. Hồi ức vĩnh hằng lại không hề tồn tại, bằng không ngươi sẽ không thích xã hội hiện đại. Chí ít hiện tại đối với ngươi mà nói, hồi ức khi xưa không hề tốt chút nào.
-Đại sĩ, người đến tột cùng là muốn nhắc nhở Tử Tân điều gì?
-ta muốn nói cho ngươi biết, bọn họ sẽ không để cho ngươi tiến vào dòng lịch sử làm vị thần cao cao tại thượng. Làm sao có thể hướng nhân loại thừa nhận mình sai lầm, cho nên ngươi sẽ bị đưa đến đại cầu bên kia, đấy là thực chất thế giới, không phải hư huyễn, không phải là không gian song song, đó là ta muốn nhắc tỉnh ngươi, chỉ có thế thôi.
-Chờ một chút, người vừa nói nhánh sông lịch sử, ý nói là gì?
Quan Âm khẽ nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy từ bi cùng ôn nhu:
-Ngươi rất may mắn, bọn họ không để ngươi tiến vào mặt khác của tấm gương lịch sử, thế nhưng ngươi chỉ có thể tiến vào một vị diện khác, đó chính là địa cầu.
-Cũng chính người nói là mặt khác của tấm gương? vậy An Đông Ni ở đâu?
-Thượng đế đã nhìn trúng tài năng của hắn, nên mang hắn đi theo, ngươi không cần lo lắng cho hắn. ở bên Thượng đế, hắn bất luận có nguyện vọng gì đều có thể thực hiện, nhưng ngươi thì ngược lại...
Đang nói người bỗng dừng lại, một trận gió thoảng quấy nhiễu âm thanh của người, phật sa trắng dường tuyết tung bay, lộ ra đôi gò bồng trắng nõn tinh thuần, ta nhất thời mục trừng khẩu ngốc, ta thề, cả đời này ta chưa một lần thấy qua đôi gò bồng nào đẹp đẽ như vậy, Quan Âm cũng phát hiện ánh mắt lạ lẫm của ta.
-ha hả!Ngươi đó nha, một lần bị giáo huấn chưa sợ, sao lại nhìn nữ nhân với ánh mắt đó. Quan Âm cười rất tươi, trong ánh mắt như ngầm bỡn cợt cùng trách móc, làm ta nhớ lại chuyện cũ, nhớ năm đó ta cũng vì mong nhớ khuôn mặt của Nữ oa nương nương, mới bị nàng trả thù, rơi vào cảnh nước mất nhà tan, thân bại danh liệt, không khỏi một trận não nề trong lòng.
-Quan Âm đại sĩ, vừa rồi Tử Tân là kinh hãi, không bao giờ có ý khinh nhờn người...
Ta thấp giọng giải thích.
-ha hả..., khinh nhờn cũng không có vấn đề gì, trong cuộc sống, phàm phu tục tử khinh nhờn thần tiên nào đếm suể, nếu như vì điều này mà tức giận, chỉ sợ chư vị thần phật trên trời đều tức chết cả rồi, không cần tu hành làm gì. Được rồi! không nói nhiều với ngươi nữa, ta phải đi, nhớ kỹ lời ta, nhân sinh ngắn ngủi, cố gắng tận hưởng lạc thú, mình vui người cũng vui, tất sẽ có đại đức...