Đá bóng là dựa vào cái gì? Là thể lực? Tốc độ và sức mạnh? Hay kỹ thuật và khôn khéo?
Đối với những bọn trẻ như ta mà nói, những vấn đề này không trọng yếu. Chúng ta chỉ cần vui và ham sẽ làm, đá bóng chính là trò chơi bọn ta ham thích nhất.
Không có huấn luyện viên, cũng không cần trọng tài, bọn ta thoải mái hưởng thụ theo ý mình, đá bóng đối với bọn ta quả thật rất đơn giản.
Vì trận đánh cược với cậu, nên ta phải sớm đến Hoành Vũ Lâu. Hoành Vũ Lâu chính là một trường võ thuật xuất sắc, hơn nữa có một khu nhà dành riêng cho dạy võ thuật, Võ thật là môn chính khóa, các môn văn hóa khác chỉ là hỗ trợ mà thôi. Trong trường có cả tiểu học, trung học lẫn cao trung(trường trung học bậc cao đẳng, người việt là trường Trung học phổ thông), tổng cộng có 1200 học sinh.
Lúc năm lên sáu tuổi, ta đã giành được giải quán quân kiếm thuật thì được miễn phí học nơi này. Mà Hoành Vũ Lâu bởi cớ ta là quán quân kiếm thuật của giải thi đấu võ thuật thế giới nên dương danh Châu Nam Mỹ, dần dần phát triển trở thành nơi giáo dục nền tảng võ thuật lứa tuổi thanh thiếu niên của nước Brazil. Tại trong trường, mỗi ban đều có đội võ thuật riêng, và đương nhiên việc giáo dục nền tảng võ thuật là phát triển nhanh nhất, cái này cùng đương kim quán quân ta có mối liên quan chặc chẽ a.
Ta học tiểu học được ba năm, sau lần đầu tiên đạt chức quán quân kiếm thuật, thì liên tục bốn năm sau đó, ta giành quán quân trong các thể loại vũ khí khác: đao, thương, côn, kiếm, trường quyền, thái cực quyền và bát quái chưởng trong các giải thi đấu quốc tế, nâng tổng số huy chương vàng ta có lên 24, bấy giờ, ta đã là ngôi sao trẻ tuổi nổi tiếng trên toàn thế giới.
Phần lớn thời gian giành cho các trận thi đấu, một ít thời gian cho các buổi họp báo, cộng thời gian tu luyện đã chiếm gần hết thời gian của ta. Vì vậy, ngoại trừ thi đấu ra, ta rất ít đến lớp học, cũng mây thành tích học tập của ta cung không tệ lắm, hơn nữa trong các ngày lễ lết, ta luôn tặng thấy cô các món quà lớn nhỏ, nên thầy cô cũng nhiều ít đều quan tâm ta.
Cái gì? Các ngươi nói ta hối lộ? Ai? Đây là họa do tiền mang đến, Tiền! không phải là thứ tốt! nhưng ta rất thích nó a...hắc hắc!
trong ba năm này, tổng cộng tiền thưởng qua các cuộc thi cùng với phí quảng cáo ta được 32 triệu USD. Về vấn đề đồng USD, ta không thể không nói hai câu, từ khi Châu Âu thống nhất sử dụng đồng Euro, thì đồng USD cũng trở thành một đồng tiền thông dụng trên thế giới.
Sau khi giá trị các đồng tiền ổn định, nền kinh tế Brazil càng thêm phồn vinh. Người dân cũng bắt đầu có cơ hội hưởng thụ, mợ Văn Lệ chính là thế hệ trưởng thành trong giai đoạn này, nên ham chơi nhiều hơn ham làm, mà hình như đó là căn bệnh chung của nữ giới tại đất nước này. Thử nghĩ, muốn hưởng thụ phải có tiền, thế nên mợ Văn Lệ đối với số tiền ta có rất ham muốn a.
Vì số tiền kia nên cậu đã không ít lần cãi nhau với mợ, cậu bảo thà cậu chịu cực hơn một chút, cũng không muốn sử dụng đồng tiền của ta. Kỳ thực mức thu nhập của cậu không phải ít, ít nhất chưa để mợ phải chịu khổ, nhưng mợ như "đòi voi được tiên", tiền tiêu như nước. Về phần mợ đối với 32 triệu USD của ta, nói trắng ra là thấy tiền nổi lòng tham mà thôi, thế nhân có ai thỏa lòng với những gì mình có a!
Bất quá tiền cũng là một thứ tốt! nếu không nhờ nó, cậu vĩnh viễn sẽ không tin rằng một người ngây thơ như mợ lại là một ngươi nữ tham lam.
Hai ngày nay, cậu như tỉnh lại từ giấc mộng và hạ quyết tâm, nếu không thể trọn đời bách niên giai lão, vậy thì đường ai nấy đi. Ta có cùng quan điểm với cậu, đối với loại nữ nhân này, cung cấp thêm cho nàng một phân tiền, cũng là một sự sai lầm lớn.
Ngày thứ ba sau khi ta cùng cậu đánh cược, cậu dứt khoát kết thúc cuộc hôn nhân thất bại này, trốn thoát từ trong thánh mộ. Để ăn mừng cho ngày cậu khôi phục độc thân, ăn mừng cậu đã thoát được cảnh âu sầu phiền não, vì cậu đã được tự do, chúng ta đã quyết định vào buổi sáng cuối tuần này, tại sân thể dục của trường Hoành Vũ Lâu, cử hành trận thi đá bóng.
-Cindy! Cậu rất hi vọng trong khoảnh khắc này đây, con có thể sáng tạo nên một kỳ tích, cho dù đem đến cho cậu một niềm vui nhỏ cũng là tốt lắm!
Cậu đối với trận đấu này rất trông mong, bởi ta từ lúc nhỏ đến giờ vẫn thường làm nên những việc kinh người, Mỗi năm đều sáng tạo một kỳ tích, cho nên cậu đặt hi vọng rất lớn ở ta.
Rất nhanh đã đến ngày cuối tuần, thời tiết hôm nay là có thể nói là khó có thể tốt hơn, gió không lớn nhưng đủ mát, rất thích hợp cho đá bóng. Hai đội dựa theo ước định từ trước, đúng giờ tới sân.
Đội Lam- U10 St. Paul, tổng cộng 25 người. tư cách: lớp năng khiếu bóng đá thiếu niên đã học 4-6 năm, bình quân là 12 tuổi.
Đội Hồng-đội trường Hoành Vũ Lâu, tổng cộng 18 người. Tư cách: lớp năng khiếu võ thuật, cầu thủ nghiệp dư, đã học võ thuật hơn 6 năm, tuổi bình quân từ 8-9 tuổi.
Tuy hai bên không biết rõ thực lực của nhau, song huấn luyện viên hai đội vẫn bày bố trận rất chỉnh tề.
Huấn luyện viên đội lam là cậu, cậu giảng giải chiến thuật cho các thành viên trong đội:
-Mọi người chú ý, đội hồng thành viên tuổi cũng xấp xỉ chúng ta, thế nhưng thân thể họ cường tráng hơn, lực lượng, linh hoạt tay chân, bạo phát cùng với phối hợp đều rất xuất sắc, nếu một người kèm một, chúng ta không có nhiều lợi thế, nhưng đội bạn thiếu chính là không có huấn luyện viên và cũng không có chiến thuật gì, các con chỉ cần sử dụng một nửa những gì đã được huấn luyện, thì chiến thắng đội bạn hẳn không có gì khó, bất quá, phải nghìn vạn lần cẩn thận đề phòng bị thương.
Chỉ đạo của đội hồng là thấy giáo dạy võ Tạp Ngõa La tiên sinh, có thể cùng với đội bóng của câu lạc bộ St. Paul thi đấu khiến võ sư cùng với các đệ tử đều rất cao hứng, nên rất háo hức đăng ký tham gia, Tạp Ngõa La thiên sinh tự mình đứng ra tập hợp đội bóng 18 người này.
Tiên sinh dặn dò các cầu thủ không khác gì mấy so với cậu, song lại có điểm tương phản:
-Các con thả lỏng tinh thần một chút, đối thủ so với chúng ta tuổi tác không sai biệt bao nhiêu, nhưng thân thể chúng ta so với họ cường tráng hơn nhiều, linh hoạt, bạo phát, khéo léo, lực lượng đều là ưu điểm của chúng ta. Hơn nữa các con từ nhỏ đã chơi đá bóng đường phố, tuy chiến thuật không thâm sâu như đội bạn, nhưng chúng ta có ưu điểm là tốc độ phản ứng rất nhanh, chỉ cần một chọi một bu lấy họ, thắng lợi không phải khó. Chiến thuật là nhược điểm của chúng ta, cho nên nhất định phải không ngừng chiến đấu.
Đội trưởng đội võ thuật A Minh cười nói:
-Vậy thì tốt rồi! Chỉ cần bóng qua phần sân của chúng ta thì mọi người hãy chú ý phòng ngự. Nhớ kỹ! không cần e ngại kỹ thuật dắt bóng tốt của bọn họ, kể cả tốc độ xuất cước nhanh và kinh nghiệm nhiều. Phản ứng nhạy bén là sở trường đặc biệt của chúng ta, chỉ cần chúng ta xáp lá cà, buộc bọn họ đọ sức mạnh, đọ nhạy bén và đột phá thì chúng ta có thể cầm chân bọn họ.
Ta cười:
-A Minh nói rất đúng, chỉ cần cầm chân được đối thủ, thì phần thắng sẽ thuộc về chúng ta. Đừng sợ bị vượt mặt, bằng tốc độ của chúng ta hoàn toàn có thể đuổi kịp họ. Một khi bóng được ném lên, trước tiên là đuổi theo bóng, tăng tốc trong 30m là ưu thế tuyết đối của võ sĩ đội, trong và ngoài vòng cấm phải chú ý, đừng cho bọn họ có cơ hội đột phá vào trong. Quan trọng nhất, mọi người nghịn vạn lần cẩn thận, không để bị thương.
Tại Brazil, chỉ cần người có thân thể bình thường sẽ tham gia đá bóng, kỹ thuật của cầu thủ đường phố tuy rằng thô ráp, nhưng ở đây cầu thủ đều ở 10 tuổi, cũng không phải hàng ngày luyện tập kỹ thuật, hơn phân nửa là phải dựa vào tố chất thân thể, mà tại thân thể tổ chất, chúng ta rõ ràng mạnh hơn đội bóng của cậu. Nhất là khi cận thân tranh bóng, đội bóng của cậu nhất thời luống cuống tay chân.
Trận đấu diễn ra chưa được 10 phút đồng hồ, dưới sự bám sát của chúng ta, đội bóng U10 St. Paul căn bản không thể tấn công.
Cậu trợn tròn mắt bởi không nghĩ chúng ta lại phản ứng nhanh như vậy, tăng tốc để tranh bóng trong cự ly 30, kể cả chạy dài chúng ta cũng hơn xa đội U 10 St. Paul, chiến thuật áp sát dựa vào tốc độ và lực lượng tỏ ra hiệu quả, chưa đầy 20 phút, cầu thủ đội St. Paul người ngã người vấp, nhiều lần mất bóng, rồi dần dần mất lòng tin.
Ta luôn giữ vị trí hậu vệ, kèm chặt cầu thủ chủ lực mang áo số 10 của đối phương, căn bản những đợt tấn công của đội Lam khi đến vị trí của ta liền tắt lửa, hoàn toàn bị phá giải thế công.
Lợi dụng một lần ném biên, ta chạy sang sân đối phương, rồi hướng cậu khiêu khích:
-Cậu! Cậu dẫn đến đội bóng gì thế kia, không phải toàn cầu thủ dự bị chứ?
Cậu cười mắng:
-Tiểu quỷ! còn không lên bóng, ngông cuồng gì chứ? trận đấu chưa kết thúc, mọi lời nói đều không ý nghĩa!
-Hảo! không phải lên bóng sao? Cậu xem...
ta xoay người chạy, hướng nhìn đồng bọn giơ tay ra dấu cần bóng, bóng đến chân ta, khẽ chuyển thân lách sáng bên trái của cầu thủ bạn rồi tăng tốc dẫn bóng chạy thẳng, đối với tốc độ của mình ta luôn tự tin.
Hai hậu vệ lập thành tấm phòng ngự trước vùng cấm địa, hết khoảng trống, ta làm động tác giả như muốn đột phá, rồi cổ chân hất lên, chọc bóng qua khe hở, đúng lúc đó A Minh đội trưởng đã xông đến nhận đường chuyền của ta, hậu hệ đối phương vội vàng lui về phòng ngự.
-A Minh!
Ta đột nhiên hướng vùng cấm phóng đến, A Minh hiểu ý tung chân chuyền bóng, quả bóng nhẹ nhàng khéo léo bay trên không trung. Ta toàn lực hướng vùng cấm địa chạy tới, tết đầu ta nào có thua ai, đừng xem ta mới 9 tuổi mà khinh, thân ta cao đủ 1m70, chỉ cần nhảy lên đánh đầu cũng cao hơn nhiều thủ môn đối phương. Ta tranh bóng nhảy lên trước hậu vệ đối phương, khiến đối phương nhất thời mất đi vị trí phòng thủ.
"Sư Tử hất đầu!" Động tác chuẩn như chỉ có trong sách vở tết đầu dứt điểm, bóng bay nhanh như đạn đâm vào phía trái khung thành của đối phương, bên ngoài truyền đến một trận thán:
-Hảo bóng!
Ta một bên ôm A Minh chia mừng, một bên nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy một vị thân mặc bộ vestion màu đen hưng phấn vỗ tay, trên mặt lộ rõ sảng khoái cùng nụ cười sung mãn.
-wow! là De Rossi a! Cầu Vương mới ...
Bọn nhỏ trên sân đều lớn tiếng hò hét rồi chạy đến, thế này thì hỏng rồi, sao cầu vương De Rossi lại đến đây, xem ra trận thi đấu hôm nay không thể tiếp tục rồi.
Cậu đến vỗ vỗ đầu ta:
-Tiểu quỷ đầu, ỷ vào vóc dáng cao giành bóng tết đầu, tính ra không có bản lĩnh chân thật gì a!
Ta lập tức kháng nghị:
-Vóc dáng cao thì sao, con đâu bằng tuổi cầu thủ của cậu, cậu đừng cho rằng con không biết, trong đội cậu, cầu thủ 11,12 tuổi đều có, bọn họ lớn tuổi nhưng lại lùn, làm sao trách con được?
-Tại tiểu tử ngươi dậy thì nhanh quá đi, qua đây cậu giới thiệu cho, đây là De rossi
"Bốp"
-Chào chú Rossi!
Ta vươn cánh tay nhỏ bé bắt tay người được mệnh danh vua bóng đá này, người này là siêu sao thế giới, bất kỳ ai cũng đều nhận ra.
Trên mặt chú Rossi luôn hiện diện nụ cười rạng rỡ, chú ấy nhìn ký ta, dùng ngữ khí khen ngợi như trong phim ảnh, âm thanh trầm thô cổ quái nói:
-Tiểu Quỷ, động tác tết đầu vừa rồi rất đẹp, nói đi! có phải con là đại thần nào đó chuyển thế phải không, khai đi, chú có thần nhãn...có thể xem thấu tất cả!
-Ha ha ha...
Tụi bạn đều bị Vua bóng đá chọc cho một trận cười vỡ bụng.
-Cầu vương, chú thế nào lại đến nơi đây!
Ta hiếu kỳ hỏi.
A Minh vừa cười hì hì vừa chạy tới:
-Người này là bố của ta, đến đón ta,...thế nào, bố ta có điển trai không?
-Ba ba của ngươi! A Minh...
Nếu ta nhớ không lầm, chú Rossi đại khái khoảng 29 tuổi, cậu vừa rồi cũng rất kích động, phải biết rằng De rossi là cầu thủ đội AC Milan ở Châu Âu, trở về nhà một lần cũng không phải dễ dàng, không ngờ có thể tránh đám phóng viên a, xem ra kỹ thuật đối với đám phóng viên của vị Vua bóng đá này cũng rất tốt a.
-Người dân Brazil chúng ta thường kết hôn tương đối sớm, vấn đề này không có gì kỳ quái cả!
De Rossi vừa cười vừa xoa đầu của ta, đồng thời ôm A Minh vào lòng nói:
-A Minh! con chuyền bóng rất đẹp, ba rất tự hào vì con!
Sau đó nhìn ta một lần:
-Tiểu quỷ, vóc dáng con không nhỏ, có vẻ lớn hơn A Minh hai tuổi?
-Không! Con cùng tiểu quỷ tử nhà chú cùng tuổi, đều là 9 tuổi!
-Ha ha, Tiểu quỷ quả rất thông minh, chúng ta đi nhanh! lần này chú len lén trở về, một khi truyền ra thì ngày hôm nay sẽ không thể dẫn A Minh đi chơi rồi! con cũng cùng đi nhé! lần này chú mời! gọi Tạp Ngõa La sư phụ cùng đi.
Cậu vì phải vội dẫn các cầu thủ nhí về trường nên không thể cùng đi với chúng ta. Cậu tiếc nuối nhìn bóng Vua bóng đá De Rossi và A Minh rời khỏi cổng trường, tiến vào trong chiếc xe Mercedes xa hoa.
-Cậu!
Chiếc xe nhanh chóng khởi động chạy đi, nhưng ta vẫn không quên nhô đầu ra hướng về cậu đang u sầu tiếc nuối làm cái mặt quỷ:
-Con nói rồi! Thắng rất đơn giản a...
Cậu tức đến trợn mắt, các học sinh xung quanh cũng rất khát khao được như ta, Rossi thúc thúc hạ cửa kính bên xuống, mỉn cười cáo biệt mọi người, sau đó điều khiển xe chạy vút đi.