Đúng là không khó nhỉ!
Thấy lại có thêm hai đứa bay lên, đám học sinh phía dưới gần như phát cuồng. Chúng hưng phấn quên cả sợ hãi, dẫn đầu là đám nhà Gryffindor, vài đứa tóm vội cán chổi bay lên theo bước bọn Lâm Thiên. Có lẽ tụi nó kinh nghiệm hay thiên phú không bằng ai, nhưng thế cũng gọi là bay rồi.
Tụi nó làm được, mình cũng làm được!.
Hầu như toàn bộ học sinh đều ngồi lên cây chổi, Lâm Thiên loáng thoáng còn nghe thấy tiếng Hermione nỗ lực trong vô vọng ngăn trở bọn trẻ vi phạm nội quy, nhưng nỗ lực của cô bé đúng là vô vọng thật.
Nhưng hình như có một chuyện ai nấy đều quên mất, cứ bay loạn thế này liệu có an toàn không?
Nhất là trong hoàn cảnh phần lớn bọn trẻ đều là lần đầu cưỡi chổi bay, lại là hai ký túc vốn luôn đối đầu nhau?
Quả nhiên, chờ sự hưng phấn ban đầu từ từ qua đi, Malfoy chợt nhớ ra mình còn đang cầm quả cầu Gợi nhớ của Neville, nó lập tức bay gần lại chỗ Harry, giơ quả cầu lên: “mặt sẹo, mày không muốn lấy lại cái này sao?”
Cảm giác hưng phấn khi lần đầu bay lượn hình như cũng làm đầu óc Harry mất bình tĩnh, máu nóng dồn lên, nó khéo léo xoay vòng lại, tăng tốc phi thẳng về hướng Malfoy.
Malfoy chợt thấy ghê ghê trong người, nó cố gắng tránh vội cú va chạm của Harry, nhưng Harry không hề dừng lại, nó vòng qua rồi một lần nữa lao vào Malfoy.
Mặt Malfoy tái đi, cuống quýt ném trái cầu lên trời, lại cố tránh thoát khỏi Harry. Nhưng lần này không kịp rồi, “rầm”, Harry đuổi ngay theo trái cầu, không kịp để ý thấy Malfoy đã rơi khỏi cây chổi giữa lưng chừng trời.
“Cứu mạng!”, Malfoy chỉ kịp gào lên một tiếng, nó đang cách mặt đất chừng hơn hai mươi mét, nếu ngã xuống e không còn hi vọng nào.
“Chết tiệt!”, Lâm Thiên nãy giờ vẫn để mắt tới Harry, nhưng hắn không ngờ thằng nhỏ lại thực sự đạp văng Malfoy xuống, lúc này làm gì có giáo viên nào quanh đây.
Lâm Thiên vội vàng động ý thức, đũa phép cất trong thủ trạc tức thì xuất hiện trên tay hắn. Hắn chỉ vào Malfoy, niệm vội bùa bay rồi tăng tốc phi tới.
Nguy hiểm quá!
Câu thần chú của Lâm Thiên giúp tốc độ ngã xuống của Malfoy chậm hẳn lại, khi nó gần chạm mặt đất thì Lâm Thiên kịp thời tóm được Malfoy. Sức phản chấn quá mạnh khiến cả Lâm Thiên cũng chịu không nổi, hai đứa ngã lăn ra đất.
Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, chờ tới khi hai đứa Lâm Thiên rơi xuống đất, đám học sinh mới bàng hoàng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chúng vội vàng hạ xuống mặt đất, trừ mấy thằng ngu muốn xuống không nổi.
Lâm Thiên đỡ Malfoy ngồi dậy. Bộ dạng hắn trông thật thảm hại, mình đầy bùn đất, tóc tai rũ rượi. Malfoy vẫn còn đang sợ hãi, mặt trắng bệch, cả người run lên.
Harry dùng một động tác đẹp mắt bắt gọn trái cầu Gợi nhớ, vừa định giơ lên thì nhìn thấy cảnh tượng khiến nó còn lâu mới quên được. Lạy thánh Merlin, hi vọng bọn họ không bị làm sao!
“Hai cậu không sao chứ? Draco? Taylor?”, Pansy Parkinson – cô ả người thì xấu mà lại thích Malfoy này vội vàng thể hiện sự quan tâm.
“Bình thường, bình thường”, Malfoy lắp bắp nói, rõ ràng còn chưa bình tĩnh lại.
Còn Lâm Thiên mặc kệ câu hỏi của Parkinson, phẫn nộ đi về phía Harry.
“Bồ muốn làm gì?”, Lâm Thiên phát hỏa: “bồ định giết nó hả?”, nói xong, hắn vung tay tát thẳng vào mặt Harry một cái.
Cái tát rất mạnh, Harry lảo đảo, nhưng nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của Lâm Thiên, nó nhất thời đứng ngây ra không biết phải làm sao.
Lâm Thiên không làm sao kiềm được cơn giận trong lòng, đang định mắng mỏ Harry một trận thì đột nhiên cảm giác có người đánh hắn từ phía sau, hắn nghe thấy tiếng Ron phẫn nộ: “mày, mày dám đánh Harry?”
Lâm Thiên hất tay, tóm được cổ tay của Ron cua một vòng quật nó ngã xuống đất: “dám ra tay với tao hả, Weasley!”.
“Mày dám đánh Harry”, Ron tuy ngã đau, nhưng vẫn gào lên rất hung hăng.
“Thiếu chút nữa thì nó hại chết Malfoy rồi”, Lâm Thiên lạnh lùng nói: “chẳng nhẽ tao không nên xử lí nó hả?”
“Khốn khiếp”, Ron chỉ nói một câu lại nhỏm dậy hung hăng lao tới. Cùng làm như nó còn có vài đứa học sinh nhà Gryffindor, bọn này đúng là có dũng khí nhỉ, tiếc là không đúng chỗ.
“Còn đứng nhìn à! Tẩn cho tụi nó một trận”, Malfoy nhìn thấy bọn Gryffindor ùa vào Lâm Thiên, hét lên một tiếng rồi xông lại. Học sinh nhà Slytherin cũng không phải kệ cho người ta bắt nạt, mà lúc này cũng không thể yếu thế, cả lũ hè nhau lao vào đám Gryffindor.
Crabbe với Goyle, Ron với Seamus và Dean đánh loạn một góc, cầm nã thủ Lâm Thiên dạy Ron quả thật hiệu quả, nó đã có thể đỡ được vài đòn của Goyle. Malfoy trực tiếp lao vào Harry, quả là kẻ thù đối mặt, hai mắt trợn trừng. Hermione, ai dè cũng đang vật lộn với Pansy, túm đầu túi tóc, xộc xệch áo choàng.
Còn Lâm Thiên, hắn chỉ cần vung tay một cái là có một đứa Gryffindor vật ra dưới đất, không còn hơi sức đánh tiếp.
Tiếc là trận ẩu đả này không kéo dài được bao lâu! Khi nãy giáo sư McGonagall đi từ phía xa trông thấy Harry bắt được trái cầu, giờ thấy cảnh này, vẻ mặt còn đang vui mừng đã hóa thành giận dữ, bà chạy vội lại, giọng quát lớn: “mấy đứa làm gì! Mau dừng hết lại cho ta!”.
Giáo sư quả là rất có uy tín với bọn trẻ. Nghe thấy tiếng bà, đám học sinh vội vàng dừng tay lại, trừ Malfoy và Harry vẫn đang vật lộn với nhau. Malfoy vì ý báo thù choán cả đầu óc không nghe thấy, còn Harry muốn dừng cũng không xong.
“Chướng ngại trọng trọng”, Lâm Thiên thấy thế liền rút đũa phép tách hai đứa ra.
Bọn trẻ hầu như đứa nào cũng mắt thâm mày thủng, lại thêm hơn mười đứa Gryffindor nằm đơ dưới đất, hiển nhiên vì đụng phải Lâm Thiên. Nếu giáo sư McGonagall đến chậm vài phút nữa, nhà Slytherin chắc đã thắng to rồi.
“Tụi bay, sao tụi bay dám”, bà McGonagall giận đến tím mặt: “trừ hai nhà Gryffindor và Slytherin mỗi nhà một trăm điểm! cậu, Potter, cậu, Malfoy, cả cậu Taylor, đi theo tôi. Những cô cậu khác, đi xuống trạm xá kiểm tra”.
Giáo sư McGonagall rõ ràng không dám một mình xử lí vụ ẩu đả nghiêm trọng này. Ba đứa chờ trong phòng làm việc của bà một lúc thì thấy Dumbledore và Snape đi tới, bộ dạng chắc cũng nghe qua câu chuyện rồi.
“Thầy hiệu trưởng, chuyện này vi phạm nghiêm trọng nội quy của trường, chúng ta phải xử lí thật nghiêm”, bà McGonagall nói với Dumbledore: “lại có tới vài chục đứa học sinh lao vào ẩu đả cơ chứ!”.
Giọng nói lão Snape vẫn lạnh lẽo như ngày thường: “xem tình huống xảy ra thế nào đã”.
“Minerva, Severus nói rất đúng, chúng ta cần phải biết toàn bộ câu chuyện thế nào”.
“Harry Potter có ý đồ mưu sát con, thưa thầy!”, Malfoy phẫn nộ tố cáo: “nó đạp con ngã từ trên chổi bay xuống”.
Lâm Thiên nghe thấy cả ba người cùng rít một hơi lạnh, nếu Malfoy thực sự có mệnh hệ nào thì không ai có thể bảo vệ được Harry, bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm không nhỏ.
“Tôi nghĩ nên để cậu Taylor nói đi”, Dumbledore bắt đầu giở võ: “thầy tin tưởng Taylor sẽ nói rất đầy đủ, phải không cậu Malfoy”.
Lâm Thiên lập tức hiểu ra, Dumbledore nhất định sẽ bảo vệ Harry bằng mọi giá, tuyệt đối không để nó bị tống vào ngục Azkaban nếu thực nó bị hiềm nghi tội mưu sát.
“Chuyện thế này thưa thầy…”, Lâm Thiên kể lại toàn bộ sự việc, cuối cùng nói thêm một câu: “xin lỗi, lúc đó con không bình tĩnh lắm”.
Nghe Lâm Thiên nói xong, vẻ mặt giáo sư McGonagall khó coi hẳn, còn Snape thì nhếch mép cười lạnh.
“Thầy hiệu trưởng”, Snape chậm rãi từng từ: “cậu Potter rõ ràng có hiềm nghi mưu sát, ít nhất chúng ta nên…”
“Anh Severus”, Dumbledore ngắt lời Snape: “một đứa học sinh mới 11 thì biết gì, tôi nghĩ chúng ta nên có một thái độ khoan dung hơn”.
Nói xong, Dumbledore nhìn ba đứa Lâm Thiên: “rất may là chuyện đáng tiếc đã không xảy ra hôm nay, thầy nghĩ chúng ta nên bỏ qua chuyện này”. Liếc thấy khuôn mặt Snape nhăn nhúm lại, Dumbledore mỉm cười nói thêm: “xét đến biểu hiện anh dũng của trò Taylor, ta thưởng cho nhà Slytherin 100 điểm; cũng như vậy, vì sự lỗ mãng của trò Potter, nhà Gryffindor trừ 50 điểm”.
Thấy Dumbledore đã quyết định như vậy, dù rất không vừa ý nhưng Snape cũng chỉ đành chấp nhận.
“Còn ba trò”, Dumble gật đầu với Snape: “trở lại ký túc nghỉ ngơi thôi! Trò Malfoy tốt nhất nên đến trạm xá kiểm tra thêm lần nữa”.
Lâm Thiên gật đầu, kéo Malfoy và Harry rời khỏi phòng làm việc của giáo sư McGonagall.
Ra khỏi đó, Lâm Thiên nói với Malfoy: “Draco, cậu về trước đi, tôi còn chuyện nói với Harry”.
Malfoy căm hận nhìn Harry một cái, nhưng hẳn là do được Lâm Thiên cứu mạng, nó trở nên ngoan ngoãn hẳn, quay mình bỏ đi.
Tới lúc này, Harry trông vẫn có vẻ hoảng hốt, chờ Malfoy rời đi, nó nhìn Lâm Thiên “hừ” một tiếng.
“Bồ nên cảm thấy may mắn, Harry”, giọng Lâm Thiên trầm thấp: “hôm nay bồ thiếu chút thì hại chết Malfoy rồi. Bồ biết hậu quả không hả? sẽ phải ngồi Azkaban cả đời đấy!”.
Harry cứng đầu nhìn Lâm Thiên, nghiến răng nói: “cậu đánh tôi!”.
“Phải Harry”, Lâm Thiên không chút nhân nhượng: “chẳng nhẽ khi bồ thiếu chút giết chết một đồng học của tôi, bồ còn muốn tôi giúp bồ sao?”
“Mày cũng là Slytherin”, Harry rít từng tiếng: “mày cũng là bọn chúng”.
Một cơn giận không kiềm chế nổi dồn lên trong người Lâm Thiên, hắn quát lớn: “phải đó, tôi cũng là Slytherin, nhưng cậu phải biết, không ai sinh ra là có nghĩa vụ phải bảo vệ cậu”.
Thật ra lúc này Harry cũng biết mình sai rồi, nhưng việc Lâm Thiên hàng ngày vẫn giúp đỡ mình chợt tát nó khiến Harry không sao chấp nhận nổi. Con sư tử quật cường đáp trả Lâm Thiên: “không cần cậu quan tâm!”.
“Đúng thế”, Lâm Thiên thất vọng nói: “tôi quả thật không cần quan tâm tới cậu” rồi quay đầu trở về ký túc.