[010] Không có mặc quần áo
“Nhị Lăng Tử, làm chi đây?” Mã Tiểu Nhạc thật xa tựu kêu lên.
“Bắt con tôm, giữa trưa làm tôm chiên, phun thơm nức!” Nhị Lăng Tử cắn bánh bích quy, khô tiết tử thẳng rụng.
“Cũng được a, ngươi cũng biết chiên tôm, ăn sao?” Mã Tiểu Nhạc ngồi xổm xuống hỏi.
“Không, mẹ ta ăn, chính là mẹ nói cho ta biết , me kêu ta đi bắt tôm, mẹ chiên cho ta .” Nhị Lăng Tử vẻ mặt hạnh phúc. Mã Tiểu Nhạc biết rồi, nhất định là Liễu Thục Anh ngày hôm qua trong nhà Phạm Bảo Phát ngồi bàn , khi ăn món ăn này, nàng cũng muốn làm làm cho Nhị Lăng Tử ăn. Mã Tiểu Nhạc thật hâm mộ địa nhìn Nhị Lăng Tử, nói:“Nhị Lăng Tử, Nhĩ Nương thật tốt!”
“Kia chắc chắn!” Nhị Lăng Tử ngửa nghiêm mặt, rất ngạo khí, hướng trong miệng hung hăng tắc một mảnh bánh bích quy, tước hồi lâu mới trở về khẩu khí, nói:“Bất quá đôi khi,cũng có không tốt .”
“Động , động không tốt ?” Mã Tiểu Nhạc hỏi.
“Buổi tối ngủ mẹ không để cho ta tiến vào phòng mẹ !” Nhị Lăng Tử bị bánh bích quy nghẹn , thẳng mắt trợn trắng.
Mã Tiểu Nhạc cười,“Ngươi cái kẻ ngu, ngươi ngủ chính là giấc ngủ,đi đến trong phòng Nhĩ Nương làm gì?”
“Mẹ rên to đấy, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng ta nghe được.” Nhị Lăng Tử nói,“Ừ a a , hình như không thở nổi, mỗi lần ta qua vừa nhìn là tốt , sau lại mẹ nói không cho ta qua, kêu ta hảo hảo ngủ.”
Mã Tiểu Nhạc vừa nghe tới hứng thú,“Nhị Lăng Tử, ngươi nói Nhĩ Nương rên to gì đây?”
“Ai biết a, nghe không rõ, bất quá ta chỉ biết mẹ rên khi trên người cũng không có mặc quần áo.”
“A a, Nhị Lăng Tử, ngươi đi a, làm sao ngươi biết ?” Mã Tiểu Nhạc vỗ Nhị Lăng Tử bả vai nói,“Ngươi nói cho ta biết, nói cho ta biết ta tựu lại giúp ngươi bắt con tôm!”
“Ta len lén xem , nhìn qua khe hở ở dươi rèm .”
“Còn có cái gì, nói đi?” Mã Tiểu Nhạc thúc giục .
“Còn có......” Nhị Lăng Tử nhíu lông mày,“Mẹ ta cũng rất trắng, như Trương thẩm nhà thôn trưởng , trên người trắng bóng .”
Mã Tiểu Nhạc nghe đến đó, đột nhiên cảm giác được phía dưới giật mình, thu xếp thò tay sờ sờ, hình như có điểm khởi sắc, tâm trạng nhất thời mừng rỡ, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Nhị Lăng Tử nói:“Nói tiếp đi, sáng ngày mai ta còn giúp ngươi bắt con tôm nữa!”
Nhị Lăng Tử sờ sờ đầu, nhướng mắt,“Không có, không có gì nói .”
Mã Tiểu Nhạc quá thất vọng rồi, hồn nhân vừa có khí lực, nắm lấy hồi lâu lại hỏi:“Còn cái vú của mẹ ngươi có lớn hay không?”
“Lớn, chắc chắn lớn, bất quá không dài như Trương thẩm , ngày hôm qua xế chiều xem cái vú củaTrương thẩm đều phải quải đến trên lưng .”
Mã Tiểu Nhạc trong lòng "rạo rực".Nhảy dựng lên,“Nhĩ Nương trên người có vùng nào đen không?”
Nhị Lăng Tử cân nhắc một hồi, nói:“Không thấy được, cũng nhìn không thấy , ta chỉ là ngẫu nhiên len lén , chứng kiến một hai lần mà thôi, thấy không rõ.”
Mã Tiểu Nhạc ý dò chưa hết, há mồm lại muốn hỏi, có thể phiết mắt thấy đến Liễu Thục Anh hướng nơi này đã đi tới.“Nhị Lăng Tử, ta và ngươi nói như thế không cho đối với ngươi mẹ nói, nếu không ngươi sẽ không có thể nhà ta vườn trái cây đi.”
Liễu Thục Anh đã đi tới, Mã Tiểu Nhạc đứng dậy mỉm cười,“A thẩm, tìm ...... Tiểu Khang ?”
“Ừ, kêu hắn về nhà ăn cơm đây, ta muốn cho hắn ăn tôm chiên,đã tới giờ ăn cơm rồi.” Liễu Thục Anh thủy chung là mặt mang mỉm cười , hai cái má nhỏ lúm đồng tiền hình như bêu xấu trước mặt hắn .
Mã Tiểu Nhạc cũng về nhà ăn điểm tâm , vừa đi vừa cân nhắc, mới vừa rồi vì sao phía dưới có điểm phản ứng đây.
Về đến nhà Hồ Ái Anh đã làm xong điểm tâm , cũng không chứng kiến Mã Trường Căn bóng dáng,“Mẹ nuôi, cha nuôi, sáng sớm đã đi ra ruộng ?”
“Còn ở trên giường đây.” Hồ Ái Anh cảm thấy mỹ mãn địa nói.
“Như thế nào còn chưa rời giường, điều gì vậy, ta đi kêu cha” Mã Tiểu Nhạc vừa nói vừa tiến vào buồng trong.
“Ôi ôi ôi, Tiểu Nhạc, đừng kêu, cho hắn ngủ thêm vậy.” Hồ Ái Anh thân thủ ngăn cản Mã Tiểu Nhạc,“Ta trước làm cơm cho ngươi vậy.”
Mã Tiểu Nhạc gật đầu, trong lòng minh bạch chữ bát lớn , nhất định là tối hôm qua Mã Trường Căn dốc toàn sức, cần nghỉ ngơi lấy sức, bình thường Mã Trường Căn dậy muộn Hồ Ái Anh đã qua nhéo lỗ tai đây.
“Tiểu Nhạc, ta với cha nuôi ngươi thương lượng , ý định để cho ngươi đi ra ngoài làm công nhân, ở nhà không có tiền đồ gì, đầu óc lại nghĩ loạn.” Hồ Ái Anh ngồi ở bên cạnh bàn, đang ăn cơm Mã Tiểu Nhạc nói.
“Này, đi ra ngoài làm công còn có thể kiếm tiền đây, ở nhà cũng chỉ luẩn quẩn ở vườn trái cây về điểm này chỉ là chuyện nhỏ.” Mã Tiểu Nhạc nói.
“Đừng có trách chúng ta, Tiểu Nhạc, chúng ta không phải không thương ngươi, là cho ngươi hảo.” Hồ Ái Anh nói.
“Mẹ nuôi ta đây biết, làm công là chuyện tốt,thôn ta đi ra ngoài làm công không nhiều lắm a, như quang côn hán Tiễn Nhập Điền kia vậy, làm công cũng không không ít tiền a.” Mã Tiểu Nhạc uống một hớp lớn gạo chúc,“Ta cũng có thể làm ra tiền, sao có thể để cho các ngươi nuôi sống ta đến già!”
“Đứa nhỏ này, thật sự là hiểu chuyện, người khác nói không thể kềm ngươi, có thể ta thiếu suy nghỉ.” Hồ Ái Anh cười tủm tỉm địa nói.
Đang nói, Mã Trường Căn từ buồng trong đi ra, cái mặt còn ngái ngủ,“Sáng sớm huyên thuyên nói gì đây, làm hại lão tử ngủ không ngon giấc.”
“Được rồi ngươi, nay cái đã làm cho ngươi đủ đắc ý , ngươi xem mặt trời đã lên quá cao ?” Hồ Ái Anh trong lời nói mang theo một chút mừng thầm.
“Kia cũng không phải ta tranh thủ , tối hôm qua ta ra nhiều sức a!” Mã Trường Căn a a cười,“Đầu năm nay, xem ra không tốt thể lực thật đúng là không được, sau này a, ta phải nhiều chú ý một chút, hảo hảo bồi bổ thân thể, không thể để cho khí lực giảm bớt .”
“Đừng dài dòng ,hãy ăn cơm đi, còn phải sống.” Hồ Ái Anh vừa nói, ra khỏi nhà đi vào nhà bếp, mang bữa ăn sáng đến.
Cơm còn không có ăn xong, trong thôn loa ngay tại chỗ vang lên, đầu tiên là [ mười lăm ánh trăng ,mười sáu tròn ], kế tiếp chính là giọng Lại Thuận Quý áp tiếng nói,“Này, này, này......” Một trận microphone thanh âm, mang theo “Ba ba ba ba” tạp âm,“Toàn thể các thôn dân, đêm nay thôn nhỏ Nam Trangểe chiếu phim, tất cả mọi người sớm chuẩn bị chuẩn bị, ăn cơm chiều đến trước thôn xem phim!”
Tiếng nói vừa dứt, thôn nhỏ Nam Trang sôi trào . Điều này chiếu phim một năm cũng tựu lại như vậy mấy lần, vừa đến chiếu phim khi, toàn bộ thôn nam nữ già trẻ cơ hồ không có rơi xuống , tất cả đều bưng ghế cái ghế đi xem náo nhiệt, kia trông nom xem một chút không biết a, dù sao nhiều người cũng khó khăn .
Mã Tiểu Nhạc cũng rất hưng phấn, xem phim khi hắn có thể hướng nữ nhân kể chuyển cà kê, nhất là thích hướng ra ngoài thôn xem phim đại cô nương cà kê nói chuyện.
“Tiểu Nhạc, các ranh nước đào xong chưa?” Mã Trường Căn hữu lực địa gặm bánh mì loại lớn hỏi.
“Xong hết rồi, hai cái mương, đương nhiên .” Mã Tiểu Nhạc đắc ý nói,“Lần tới đào thêm hai cái cũng được.”
“Yêu, chịu khó làm việc a, đào nhiều như vậy để làm chi, gắng sức thu hoạch hoa mầu, một tháng sẽ thu đậu phọng , đậu nành cũng thất bại, thân cây bắp còn phải gom lại , còn phải cắt thành khúc, làm củi cho mùa đông .”
“Còn có khoai lang đây, kế tiếp còn phải sẻ đường đây, sẻ đường xong còn phải gieo tiểu mạch đây.” Mã Tiểu Nhạc a a cười,“Cha nuôi, ngươi nói nhiều như vậy , điều này thu hoạch vụ ,thu thu loại sự việc, ta cũng biết .”
“Ngươi......” Mã Trường Căn nghẹn một chút,“Tiểu tử thúi, ta xem ngươi chính là cái số trồng hoa mầu!”
Mã Tiểu Nhạc cười hắc hắc,“Trồng hoa màu không thể với ngươi , cả đời chỉ biết sờ mó điểm hạt thóc tiểu mạch , có gì tiền đồ, còn có kia vườn trái cây, tựu lại trông cậy vào cây táo, cũng không phải đầu tiên kiếm.”
“Tiểu tử thúi, giáo huấn lại lão tử !” Mã Trường Căn buông chiếc đũa muốn đánh Mã Tiểu Nhạc đầu. Mã Tiểu Nhạc “Tạch” Một tiếng chạy đi, Hồ Ái Anh đứng ở cửa ra vào a a cười không ngừng,“Trường Căn a Trường Căn, ngươi xem ,con nuôi ngươi đem ngươi chê cười , ngươi còn có cái gì trọng dụng.”
“Ta không trọng dụng, tiểu tử thúi kia có trọng dụng cũng không phải con nuôi ta sao!” Mã Trường Căn tự đắc ngoài nhạc, gắp một khoang dưa muối phóng tới trong miệng, dùng sức nhai.
“Ngươi tỉnh ăn, Nhị bảo còn chưa có ăn đây......”
Mã Tiểu Nhạc ra cửa hướng nhà Nhị Lăng Tử đi đến. Nói phải giữ lời, hắn phải giúp Nhị Lăng Tử bắt con tôm.