Mũi kiếm chạm đến quần áo của Vô Tâm, A Hồng đột nhiên thấy thân thể nhẹ tênh, trời quay đất cuồng, cả người bị ném ra ngoài. Nàng cả kinh, đoản kiếm trong tay đã rơi xuống đất, xoay người trên không, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Người vừa chạm đất, chỉ cảm thấy một trận gió mạnh mẽ ào ào cuốn đến. Nàng nghiêng người, nhưng lại không thể tránh né được, một thanh trường kiếm đang từ từ đâm vào ngực trái của nàng. Nàng cảm giác được sự đau đớn lan truyền, máu ở vết thương phun ra, nhiễm đen cả bộ quần áo màu đỏ trên người.
Thanh tinh cương trường kiếm xuyên qua xương sườn, chữ viết bằng chu sa ở thân kiếm ánh lên, hồng quang sáng chói, phảng phất như đang thiêu đốt. Nàng đưa tay lên ngực, nhưng còn chưa chạm đến chuôi kiếm, Vô Tâm đã vọt đến trước mặt nàng, một tay giữ kiếm, vận lực ấn sâu thêm vào một chút nữa.
Vẻ cười cợt vẫn hiện rõ trên khuôn mặt Vô Tâm, tay trái y bắt pháp quyết, đứng trước mặt A Hồng, thân thể sừng sững như đúc bằng sắt. A Hồng đưa tay muốn bụm lại vết thương, nhưng tay vừa chạm đến thân kiếm, lại như chạm vào lửa bỏng. Nàng nhíu mày, máu trên vết thương không ngừng tuôn ra, một thứ máu màu đen. Nàng nói đứt quãng: “Ngươi… ngươi….”
Mũi chân Vô Tâm khẽ hất vào thanh đoản kiếm trên mặt đất, đoản kiếm nhảy lên như vật sống, hắn đưa tay nắm lấy, nhìn một chút rồi nói: “Thì ra là Ma Hầu La Già kiếm. Khà khà, có lời rồi.” Tuy không lấy được vật gì có giá trị ở miếu Ngũ Hiển Linh quan miếu, nhưng lại có được thanh Ma Hầu La Già kiếm này, mặc dù ngắn nhỏ, nhưng sắc bén phi thường, đúng là một thứ bảo vật, nếu bán vào tiệm đồ cổ, ít nhất cũng có thể kiếm được năm sáu mươi lượng bạc trắng phơ. Hắn nhìn A Hồng vừa bị trường kiếm của mình đâm, lại mỉm cười, nói: “Sau khi rời núi, ta nghe người ta nói rằng, nếu chỉ nhìn vào dáng vẻ mê người của ngươi, người khác nhất định sẽ không cảnh giác, xem thường ngươi, lời này quả nhiên là không sai.”
A Hồng cực kỳ đau đớn, máu miệng cũng đã ứa ra. Nàng đưa tay giữ vết thương nói: “Ngươi…sao lại biết được?” Nàng nghĩ lại chỉ thấy mình không hề có sơ hở nào cả, tiểu đạo sĩ này thậm chí còn hành động đúng như mưu tính của nàng, thế mà tình hình cuối cùng lại đảo chuyển, nàng mới là người rơi vào bẫy.
Vô Tâm nghịch nghịch đoản kiếm trên tay, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm A Hồng: “Dáng vẻ của ngươi kinh hoàng thất thố, nhưng mạch đập vẫn bình tĩnh như không, không hề kinh hoảng, đương nhiên là có dụng tâm khác. Ngươi nghĩ rằng ta háo sắc đến nỗi ngay cả tính mạng cũng không cần sao?”
Máu trong miệng A Hồng vẫn không ngừng ứa ra. Lúc này nàng mới hiểu được, vừa rồi Vô Tâm nắm chặt cổ tay mình, nguyên lai là âm thầm xem mạch đập của nàng. Nàng ho hai tiếng, bi ai nói: “Đạo trưởng, người thả ta đi, ta cũng chỉ là bị bắt buộc bất đắc dĩ.”
Vô Tâm quát: ”Câm miệng! Yêu nghiệt vô sỉ, đừng tưởng rằng ta không nhìn ra, đạo gia thần thông quảng đại, nhìn tướng mạo và mạch đập của ngươi thì đích thị ngươi đã tá thi hoàn hồn, còn nói bị bắt buộc bất đắc dĩ cái gì, hôm nay để xem ta có bắt ngươi hiện nguyên hình hay không!”
Hắn dắt đoản kiếm vào hông, tay trái rung lên, đã cầm một lá bùa, A Hồng vừa thấy đạo phù, trong mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng, thét to: ”Đừng! Đừng giết ta! Ta là người!”
“Ngươi là người?”
Khóe miệng Vô Tâm hiện lên một tia trào phúng, hắn kẹp lá bùa trong lòng bàn tay, năm ngón tay cong lại duỗi ra, lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa dựng đứng, quát: ”Vậy để ta xem ngươi là ai!” Tam muội chân hỏa này vốn không phải là phàm vật, chỉ chuyên phá yêu quỉ. Tam muội chân hỏa của hắn bùng lên, mắt của A Hồng co rút lại thành hai chấm nhỏ, tay của Vô Tâm còn chưa qua tới, nàng thét to: ”Đừng! Đừng!”
Bàn tay cửa Vô Tâm chỉ còn cách khuôn mặt A Hồng nửa thước thì dừng lại: ”Nói đi, các ngươi bày bố Ly Long chú ác độc bậc này ở đây là có dụng ý gì?”
A Hồng bị trường kiếm cắm vào người, vốn đã đau đớn không chịu nổi, thỉnh thoãng lại giãy giụa, cơ hồ không giống người, thân thể lúc này lại càng vặn vẹo như một con rắn. nàng lầm bầm nói: ”Chớ ép ta.”
“Không cần giả vờ giả vịt để ta ban phát thiện tâm đâu.” Tay của Vô Tâm lại tiến thêm mấy tấc. Đạo phù trên tay hắn vẫn đang cháy, cứ thế này lá bùa mỏng manh lập tức sẽ cháy hết, nhưng ngọn lửa trong tay hắn vẫn không yếu đi chút nào.” Ly Long chú thương thiên hại lý, hiến tế người sống hàng năm mà vẫn cho là việc nhỏ, bình thường lại làm hại người không ít tất phải đền mạng, cho ngươi hình thần câu diệt vẫn còn nhẹ. Nếu ngươi không nói, ta cũng không cần hỏi tiếp nữa.”
“Không hỏi” cũng có nghĩa là quyết không buông tha cho ả. Lúc này A Hồng đột nhiên cười nói: ”Ngươi thật sự muốn biết ư?”
Vô Tâm đang muốn đáp, đột nhiên, trước mắt như có pháo nổ giữa ban ngày, song lại không có chút tiếng vang, một làn khói trắng bay lên, Vô Tâm chỉ cảm thấy kiếm trên tay chấn động, đơn chưởng của hắn vung lên, nhưng vẫn chậm một bước, lúc tam muội chân hỏa phun ra, mũi kiếm đã trống trơn.
Không nghĩ tới đạo hạnh của yêu vật lại cao tới mức này, Vô Tâm dựng kiếm lên trước mắt nhìn một chút, cảm thấy bất an. Thanh kiếm này vốn sáng ngời, chữ trên thanh kiếm cũng rõ rõ ràng ràng, bây giờ lại giống như vừa mới được lấy ra từ giếng máu, có thêm một tầng máu đen vừa dày vừa đặc, mang theo mùi tanh hôi, phù tự ở trên không còn thấy rõ nữa. Thanh kiếm này không phải là tinh cương kiếm bình thường, nếu không có phù tự ở trên mặt, đối phó quỷ vật sẽ không có tác dụng. Vô Tâm lại lấy ra thêm một đạo phù, dùng phù lướt dọc thân kiếm, lửa cháy đến đâu, máu đen giống như là loại dầu nóng chảy, vừa thấy lửa tức thì hóa thành khói bụi, mùi hôi thối bay lên.
Lửa cháy cực nhanh rồi tắt. Lửa tất, lòng của Vô Tâm cũng trầm xuống một chút.
Trên thân kiếm, những chữ chu sa đã biến mất - cũng không thể nói là biến mất hoàn toàn, vẫn còn một chút dấu vết nhàn nhạt, nhưng dấu vết này quá mờ nhạt, nếu không chú ý thì căn bản sẽ nhìn không thấy.
Thanh kiếm này do sư phụ của Vô Tâm ban cho hắn. Sư phụ hắn vốn là đệ tử danh môn đại phái. Mặc dù bản lĩnh cực cao, nhưng trong lòng nảy sinh sự bất mãn, trong cơn giận dữ đã thề vĩnh viễn không dùng kiếm phép của bổn giáo, bởi vậy đã trao cho Vô Tâm thanh cương kiếm này. Vào lúc hàng phục quỷ vật, cương kiếm cho dù sắc bén hơn nhưng lại không bằng một thanh kiếm gỗ có khắc phù tự, nhưng sư phụ của Vô Tâm đối với sư môn đã tuyệt tình đến cùng cực, có chết cũng không chịu dùng kiếm gỗ đào. Bây giờ phù tự trên thanh kiếm của hắn đã mất đi, nguyên khí A Hồng đương nhiên đại thương, nhưng uy lực của kiếm cũng giảm đi. Vô Tâm có chút bối rối nhìn bốn phía, trong nhất thời thoáng cảm thấy mờ mịt.
Sau khi hắn xuống núi, bắt yêu trừ quỷ, hơn phân nửa chỉ là hạng vừa mới tu đến hình người, dọc đường đi có thể nói là thuận buồm xuôi gió, nhưng A Hồng đã tá thi hoàn hồn, tất nhiên là lợi hại hơn xa đám yêu quái bình thường. Mới vừa rồi nhất thời chủ quan, lần lữa nói thêm hai ba câu, không ngờ lại bị máu đen của ả phá đi phù tự trên thân kiếm, lại dùng Tán Hình thuật thoát thân, lúc này hắn mới cảm thấy thực sự hối hận.
Gió lại nổi lên. Bây giờ là mùa thu, gió tây lạnh lẽo, nhưng trong cơn gió này ngoài khí lạnh dày đặc, còn mơ hồ có mùi hôi tanh. Vô Tâm rùng mình, ngẩng mạnh đầu lên.
A Hồng còn chưa chạy. Vừa rồi ả bị thương hóa thành nguyên hình bỏ chạy, bây giờ lại quay về, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết ả đang ở đâu.
Hắn vừa ngẩng đầu lên, một bóng đen thật dài đột nhiên bắn nhanh về hướng đỉnh đầu của hắn. bóng đen này thon mảnh dài dài, giống như tên nhọn, khóe mắt Vô Tâm quét qua, thân hình chợt lóe, trường kiếm vung lên, chém bóng đen thành hai đoạn.
Thì ra đó là một con rắn. Con rắn này cả người đen nhánh, sau khi bị chém rơi xuống đất thì vẫn còn chưa chết, hai đoạn thân rắn vặn qua vặn lại trên mặt đất, mồm vẫn mở to, nhe nanh nhọn, phun độc dịch từ trong miệng ra. Có điều thân rắn đã đứt, độc dịch không phun xa được,chỉ phun ra một chút ở bên mép.
Ly Long chú rốt cục phát tác! Vô Lâm vừa rồi dùng kiếm mạnh mẽ phá ra một lỗ hổng, nhưng Ly Long chú chưa bị giải trừ, sau khi A Hồng biến hình, chỉ sợ Ly Long chú đã được điều khiển, uy lực đại tăng, Vô Tâm ngay cả chớp mắt cũng không dám, nhìn chằm chằm phía trước, cảm giác trong lòng không cách nào diễn tả được.
“Soạt” một tiếng, từ hai bên lại bay tới hai con hắc xà. Vô Tâm hoành kiếm đón đỡ, thân rắn nghiêng qua, quấn vào thân kiếm, lưỡi kiếm cắt đến nỗi thân rắn máu chảy như nước, nhưng hai con rắn lại như không có cảm giác gì, vẫn quấn chặt không rời, thanh tinh cương trường kiếm cũng bị quấn đến mức chấn động ong ong, chân hắn khẽ điểm xuống đất, thân thể tựa như lướt trên mặt nước, vội vàng thối lui vào cái vòng kiếm mới vẽ lúc nãy. Trường kiếm vừa tiến vào vòng kiếm, thân kiếm lại đột nhiên sáng trở lại, giống như mới được tạo ra từ trong lò lửa, hai con rắn ầm ầm nổ tung, trở thành bụi phấn.
Thân rắn vừa nổ tung, thân kiếm lại sầm xuống. Thân kiếm lúc trước nguyên lai sáng như bạc, lúc này lại đen đen không có nửa phần sáng, như là vừa mới bị lửa thổi qua, mấy cái phù tự ở mặt trên đã hoàn toàn biến mất. Bên ngoài, âm thanh rào rào càng vang càng nhanh, giống như có mưa to, các điểm sáng cũng ngày càng gần, đã có thể thấy tất cả đều là rắn. Đàn rắn này nối tiếp nhau, không ngừng lao ra từ bụi cỏ ở bốn phía, che hết mặt đất, bò tới phía ngoài vòng tròn mà Vô Tâm đã vẽ, khi tiến đến đó, bọn chúng như cảm thấy nguy hiểm, tới một chút rồi lại bất động không tiến thêm nữa.
Vô Tâm đứng giữa vòng kiếm, tra kiếm vào vỏ. Phù tự trên thanh kiếm đã biến mất, chỉ có thể dùng như trường kiếm bình thường, đối phó với rắn còn có chút hữu dụng, nhưng nếu trong đàn rắn có quỷ vật, vậy hoàn toàn không có tác dụng. Hắn ngẩng đầu nhìn phía trước, trong lòng tính toán nhanh chóng, tuy nhiên khi hắn chưa kịp có sáng kiến gì, mặt đất đột nhiên như một hồ nước bị cuồng phong thổi xao động, thân hình Vô Tâm nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, định thần nhìn lại, hắn khỏi lạnh người hít một hơi thật sâu.
Cách đó hai ba trượng trên mặt đất, vô thanh vô tức nổi lên một khối đất, giống như đột nhiên xuất hiện một ngôi mộ. Ngôi mộ này vừa nổi lên, tựa như vật sống di chuyển về phía vòng kiếm, tốc độ khá nhanh, không lâu lắm đã gần đến trước vòng kiếm. Vô Tâm lau lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi trên vạt áo, không chờ ụ đất di chuyển đến vòng kiếm, hai chân giẫm mạnh, người như tên nhọn, phóng về phía cửa miếu. Chân hắn vừa rời khỏi mặt đất, đống đất đó đã lao tới ngoài vòng tròn, đàn rắn đang vây lấy vòng kiếm bỗng chạy tứ tán, đống đất đó vừa vào vòng kiếm, đột nhiên vỡ ra, một thân rắn thật dài mạnh mẽ phóng ra, cắn vào chân Vô Tâm. May mắn là lúc này Vô Tâm cũng đã nhảy lên, gót chân gần sát đầu rắn, chỉ còn chút nữa là bị cắn, người đã chạy về trước cửa miếu.
Hắn vừa vào trong miếu, dùng tay đóng cửa. Cửa mở ra phía ngoài. Hắn đóng cửa xong muốn tìm then cửa, nhưng miếu Ngũ Hiển Linh Quan từ trước đến nay cũng không hề có người coi miếu, dân chúng trên trấn buổi tối không ai dám đến đây, cố nhiên là không cần then cửa, mặt trên trống trơn. Vô Tâm đang kinh hoảng, cửa miếu vang lên một âm thanh “chát”, như là bị cây gỗ lớn đánh vào, nhưng cửa mở ra phía ngoài, va chạm như vậy, chỉ khiến cánh cửa càng đóng chặt.
Bên ngoài chỉ có rắn.
Vô Tâm lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm kêu may mắn. A Hồng nếu còn có người trợ thủ, tất có thể kéo cửa ra, nhưng đối với rắn mà nói, cửa đã đóng sẽ không khác gì tường đồng vách sắt. Vô Tâm rút Ma Hầu La Già kiếm bên hông ra, cắt một mảnh vải trên áo quấn chặt vào khoen trên cửa. Cánh cửa lúc này vẫn bị đẩy vào không ngừng, chấn động đến mức cát bụi trên không ngừng rơi xuống, nhưng cánh cửa này rất vững chắc, nhất thời cũng không cách nào có thể đẩy vào được. Vô Tâm vừa buộc cửa xong, cả người mạnh mẽ lao vào trong.
Ngũ Hiển Linh Quan miếu cũng không quá lớn, con cự xà từ ngoài cửa xông vào không được, nhưng nhất định có thể xông vào từ chỗ khác. Vô Tâm liều mạng chạy về phía sau miếu, chỉ mong sau cửa còn có đường để chạy. Ai mà ngờ hắn vừa chạy ra hai bước, hai cánh cửa sau lưng đã đổ đánh ầm, con cự xà đã xô cánh cửa ngã đổ xuống đất.
Không thể trốn thoát.
Vô Tâm cảm thấy trong lòng nổi lạnh, khóe mắt chợt nhìn một cái thang nhỏ bên cạnh. Cái thang nhỏ này thông lên gác chuông, e rằng Ngũ Hiển Linh Quan miếu trước kia là một ngôi chùa, sau đó mới đổi lại thành thờ phụng Ngũ Hiển Linh Quan, gác chuông này đã không dùng từ lâu, mặt trên đầy tro bụi. Vô Tâm bước dài về trèo lên cái thang đó phóng đi, cự xà phía sau cũng thè lưỡi dài đổ xô về phía hắn. Cái thang này rất hẹp, thân rắn lại to như thùng nước, vừa chen vào liền biến cái thang thành đầy ắp chật chội.
Dưới chân Vô Tâm như có gió sinh ra, chạy rất nhanh, nhưng con cự xà lại đuổi nhanh hơn, hắn vừa bước tới đỉnh của gác chuông, cự xà cũng đã theo sát sau đó, hắn chỉ cảm thấy mùi tanh truyền đến, cả người muốn nôn ói, thân thể lóe lên, tránh thoát mồm rắn, cự xà xông đến bên người hắn, thân thể thật dài như cầu vồng trên nước, rướn lên xà nhà trên trần, quấn ngang, hình thành thế từ trên cao hướng xuống đớp lấy Vô Tâm. Miệng rắn vốncó thể há thật to, một con rắn to bằng cái chén có thể dễ dàng nuốt một con chuột, con cự xà này há miệng có thể nuốt chửng cả người Vô Tâm. Lúc này cự xà quấn trên xà nhà treo chuông, phong tỏa kín bốn phía, Vô Tâm sợ đến hồn phi phách tán, dưới tình thế cấp bách, hắn trượt chân, chui vào trong chuông, con cự xà cắn vào khoảng không, va đập và chuông, chuông lớn nặng đến nghìn cân, bị đập một phát cũng đã lung lay lảo đảo, xà gỗ treo chuông vốn đã có từ lâu, mục nát không thể tránh khỏi, làm sao có thể chịu được trọng lực lớn như thế, một tiếng “rắc rắc”, xà gỗ gãy đôi, gác chuông cũng sụp xuống, chuông lớn rơi thẳng xuống, “ầm” một tiếng lớn, cắm xuống mặt đất. Vô Tâm ở bên trong nắm chặt lưỡi chuông cũng bị tiếng nổ này chấn động khiến cho run người. Cũng may lưỡi chuông đã bị hắn ôm trên tay, tiếng chuông cũng không vang lớn, nếu không chỉ sợ sẽ bị tiếng chuông âm vang mà chết.
Gác chuông sụp đổ, con cự xà cũng rơi xuống, nện mạnh vào mặt đất, trong lúc nhất thời không nhúc nhích giống như đã chết, rắn xung quanh “phì phì” liên thanh bò lại gần chuông, che hết tàn tích trên mặt đất. Mặt đất khắp nơi đều là rắn, có một số con đã bò lên mặt chuông, cơ hồ muốn che hết cả cái chuông lớn. Con cự xà bên ngoài lúc này đã chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chuông lớn. Nếu lúc này có người nhìn thấy tình cảnh yêu dị này, chỉ sợ sẽ bị dọa đến chết ngất.
Ánh trăng bây giờ cơ hồ đã hoàn toàn biến thành màu đen, chỉ còn lại một đường mỏng manh, xung quanh là bóng tối dày đặc.
Trong cái chuông lớn, Vô Tâm buông lưỡi chuông ra, đứng trên mặt đất. chuông này tuy lớn, nhưng hắn cũng không có cách nào đứng thẳng người được, chỉ có thể quỵ gối nửa đứng nửa quỳ. Bên trong chuông tối đen, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cái chuông rơi xuống cắm thật sâu vào mặt đất, mặt đất lại giống như kết băng, lạnh thấu xương, cứng như đá. Trong chuông có một người, không gian trở nên chật hẹp vô cùng, Vô Tâm quyết định ngồi xếp bằng, thở dốc không ngừng.
Ly Long chú khi cắn trả lại không ngờ lại có lực mạnh đến thế, Vô Tâm không thể nào ngờ đến được. Cả người hắn không chỗ nào không đau, chỉ sợ trên người bị trầy xước không ít, trước mắt lại không hề nhìn thấy gì. Vụ va đập gây ra tiếng vang vừa nãy, khiến tai hắn vẫn còn rung lên “ong ong”. Hắn đưa tay vẽ một vòng tròn trên vách chuông, niệm hai câu trong miệng, vòng tròn bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng, tựa như mở một cửa sổ trên vách chuông.
Đây là một loại Viên Quang thuật. Vòng tròn này mặc dù mơ mơ hồ hồ, nhưng đã có thể chứng khiến cảnh tượng bên ngoài một cách ước lượng, đàn rắn nhiều vô số, không biết có bao nhiêu, cơ hồ bao phủ cả chuông lớn. Vách chuông khá dày khá dày, nhưng bên trong vẫn nghe được rõ ràng. Trong tiếng rít “phì phì” của lũ rắn, đột nhiên vang lên tiếng sáo trúc cao vút, cũng không biết phát ra từ đâu, con cự xà ngẩng đầu lên, miệng phun ra một làn khói đen, rắn trên mặt đất giống như nước trong nồi đang sôi, lục tục tránh ra, mở ra một cái đường trên cái chuông. Con cự xà bò lại, lượn trên mặt chuông, không ngừng quấn chặt, tựa như muốn lật đổ cái chuông lớn , song chuông lớn nặng đến nghìn cân, lực lượng của con rắn tuy mạnh mẽ, cái chuông vẫn không động đậy chút nào.
Vô Tâm đưa tay sờ lên mặt chuông, giống hệt như là thổi tắt nến, vòng tròn vốn sáng bỗng vụt tắt, bên trong lại quay trở về bóng tối như trước. Đàn rắn bên ngoài nhất thời vào không được, nhưng hắn lại bị vây ở trong chuông, không có đường chạy, nhưng Vô Tâm vẫn trấn định như không.
Trong bóng tối không thể nhìn thấy mọi vật, trong tai là âm thanh “loạt soạt” mà rắn di động tạo ra, cho dù cách một lớp vách chuông dày, vẫn có thể ngửi thấy một mùi khí tanh nồng.