Phương Kiếm Minh và lão đổ tài nhàn thoại một lúc, lúc này từ ngoài đại môn không biết là có người nào vừa đến, tiếng ồn giảm hẳn, Phương Kiếm Minh giương mắt lên nhìn, thì thấy năm người uy phong lẫm lâm đang từ ngoài bước vào.
Đi trước là một lão giả cao tráng, khuôn mặt hơi bành ra, hai huyệt thái dương gồ lên, vận hồng bào, rất là uy mãnh, phía sau là bốn nam tử, trong đó một người là tổng đàn chủ của Ma Giáo, Hồ Bất Quy.
Ba nam tử còn lại, một người anh tuấn, một người mặt trắng, và một người mập mạp, thân phận của họ cũng không đơn tiarn, họ chính là sứ giả trong Thập Nhị Đàn của Ma Giáo.
Năm người được một quản sự đưa đến chiếc bàn trống, năm người ngồi xuống, có người tiến đến châm trà cho họ.
Một trung niên đối diện Phương Kiếm Minh ngạc nhiên hỏi:
- Năm người này có lai lịch gì, khí phái không nhỏ!
Một thanh niên hạ giọng nói:
- Nghe nói bọn họ là người của Ma Giáo, rất nổi danh trong võ lâm, hội thi hoa khôi lần này, bọn họ đã tài trợ không ít ngân lượng! Có quyền có thế đương nhiên là phải thế rồi!
Một trung niên khác, nghe xong thì cũng cúi đầu nói:
- Không chỉ có vậy, các người có thấy không, bàn đầu bên phải, vị trí tôn quý nhất, có một lão giả mặt mày hồng hào, đó chính là Tam lão gia của Lôi gia, hội thi hoa khôi lần này, Lôi gia chỉ tùy tiện phất tay một cái mà thôi, đã tài trợ sáu mươi vạn lượng, rõ không sáu mươi vạn lượng bạc trắng, đối với ta mà nói đó là một con số trên trời!
Thanh niên gật đầu, nói:
- Không sai, Lôi gia ở Giang Nam quả thật là giàu có như một đế quốc, nhưng Ma Giáo cũng không kém cạnh, nghe nói cũng có hơn năm mươi vạn lượng, triều đình cũng bỏ ra hơn ba mươi vạn, hắc hắc, hội thi hoa khôi lần này còn có cả triều đình, võ lâm, hoa giới, quả thật là sự kiện lớn nhất trong mười năm gần đây của Hàng Châu, nghe nói Hoàng Thượng cũng bị kinh động!
Phương Kiếm Minh nghe bọn họ nói chuyện với nhau thì hiểu đại khái được thêm một ít tình huống về hội thi này, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ:
- Nghe khẩu khí của hồ bất quy, lại thêm lời nói của hai người này, có thể nhận ra được vài điểm. Ma Giáo tiêu diệt Tây Hồ Bang, mà chỗ dựa của Tây Hồ Bang lại chính là Ma Môn, Ma Giáo mượn cơ hội này tài trợ cho hoa giới ở Hàng Châu, cử hành hội thi hoa khôi, quả nhiên là nhất cử lưỡng tiện, vừa chiếm được cảm tình của người ở Hàng Châu, vừa có được không ít hảo cảm từ các thế lực của Hàng Châu, cũng như là mở rộng phạm vi thế lực của mình, Giang Nam, luôn luôn là thế lực của Lôi gia, khó trách Lôi Tam lão gia kia, khi nhìn thấy người của Ma Giáo cũng không để ý, kỳ lạ, là ai khởi phát hội thi này, có dụng ý gì?
Phương Kiếm Minh âm thầm suy nghĩ, thanh niên kia thì mặt mày hơn hở nói:
- Ha ha, lần này có thể hạ các tiểu nữu của Tần Hoài xuống rồi! Phủ Hàng Châu của chúng ta làm sao có thể thua kém tần hoài được.
Phương Kiếm Minh nghe thế thì ngẩn ra, hỏi:
- Vị nhân huynh, hội thi hoa khôi này thì có liên quan gì đến tần hoài?
Lời này của hắn vừa nói ra, ngoại trừ lão đổ tài, tất cả những người còn lại đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, thanh niên kia đột nhiên cười ha hả, nói:
- Thì ra tiểu huynh đệ sơ thiệp phong nguyệt, nếu là một phong nguyệt hảo thủ thì làm sao không hiểu chứ? Tiểu huynh đệ, có lẽ huynh đệ không biết, các nơi phong nguyệt của tần hoài vẫn luôn kiêu ngạo là thiên hạ đệ nhất, cho đến nay vẫn luôn xếp trên phù Hàng Châu của chúng ta, chúng ta trước giờ vẫn ở thế hạ phong. Hội thi hoa khôi lần này chính là do mười ba kỹ viện lớn nhất ở phủ Hàng Châu, do lão bản của 'Nhạc Tiêu Dao' dẫn đầu, muốn mượn cơ hội này, đánh tan sự kiêu ngạo của tần hoài. Hơn tám chín phần số người ngồi ở đây đều biết. Đúng rồi, tiểu huynh đệ, không phải ngươi là bằng hữu của lão gia tử sao? Lão không nói cho ngươi nghe à?
Phương Kiếm Minh cười lớn một cái, nói:
- Đúng như nhân huynh nói, tại hạ quả thật là lần đầu đến đây, vị lão gia tử này ta cũng chỉ vừa mới quen biết, nên vẫn chưa được nghe nói đến, không ngờ hôi thi hoa khôi lần này lại có thêm ý nghĩa như thế, đa tạ nhân huynh giải hoặc!
Thanh niên đó có chút đắc ý, cười nói:
- Không có gì, không có gì!
Lão đỗ tài đột nhiên hừ một tiếng, nói:
- Tin tức của ngươi là từ đầu nghe được, lão đổ tài nghe được tin tức không phải là như thế!
Thanh niên đó đỏ mặt lên, nói:
- Sao? Chẳng lẽ ta nói không đúng?
Lão đồ tài chề miệng, nói:
- Ngươi nói chỉ là cái bên ngoài, còn ẩn tình bên trong, thì sao ngươi biết được!
Sắc mặt của thanh niên hơi tái, đã có vẻ tức giận, nói:
- Lão gia tử kiến thức bất phàm, vậy theo lão, tại sao phải tổ chức hội thi hoa khôi này?
Lão đổ tài cười lạnh, nói:
- Nói ra chỉ sợ dọa các ngươi, lão đổ tài nói ra, sợ rằng đầu các ngươi khó giữ được, không nói thì tốt hơn!
Mọi người nghe lão nói xong thì cứ tưởng lão đang nói đùa, thanh niên kia thì lại đắc ý, thầm nghĩ:
- Ngươi nói chỉ mạnh miệng, cũng chẳng giải thích được gì, ta còn tưởng ngươi là một nhân vật gì, hóa ra cũng chỉ là như thế!
Lúc này, tiếng người nói chuyện cũng dần nhỏ xuống, lão đổ tài nói:
- Cần gì phải biết nguyên nhân là gì, chúng ta đến nơi này là để tăng thêm kiến thức, hỏi nhiều như thế làm gì? Hắc hắc, trò hay sắp bắt đầu rồi, không nên nói chuyện nữa!
Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn lên, thì thấy từ bên trong cánh cửa ở phía cuối thảm đỏ, một trung niên nhân có tướng mạo phong nhã đi ra.
Trung niên nhân tươi cười, đi đến giữa đại sảnh, chắp tay hướng tứ phương, đại sảnh lập tức yên tĩnh, trung niên nhân nói:
- Các vị, hội thi hoa khôi lần này được nhiều sự ủng hộ, rốt cục có thể tiến hàng, tại hạ đại biểu cho hoa giới Hàng Châu gởi lời cảm tạ từ tận đáy lòng đến những người tài trợ!
Vừa nói vừa ngẩng đầu lên, rồi vỗ tay mấy cái, cơ hồ cả đại sảnh lập tức vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, thấy tình cảnh này, Phương Kiếm Minh không khỏi cảm thấy buồn cười, không tự chủ mà vỗ tay theo.
Sau khi tiếng vỗ tay dừng, trung niên nhân nói:
- Ta không nói, chắc mọi người đều biết, hội thi hoa khôi lần này, là tuyển ra mỹ nữ xuất sắc nhất của Hàng Châu, mỹ nữ xuất sắc nhất sẽ được danh hiệu hoa khôi. Nhưng những mỹ nữ đến tham gia hội thi hoa khôi lần này, không ai không phải là tuyệt sắc nhân gian, mỗi người một vẻ, cho nên muốn chọn ra được hoa khôi, chúng ta đã mời sáu đại hoa chủ, để chọn ra hoa khôi, vì đảm bảo tính công chính, chúng ta đã mời đến sáu vị hoa gian cao thủ, để họ cho điểm, bình xuất ngôi vị hoa khôi!
Nói xong xoay mặt về bên tay phải, bên đó có một cái ghế dài, một nhóm sáu người đang ngồi, hai thanh niên, hai trung niên và hai lão nhân.
Trung niên nhân đó lại cười nói:
- Sáu vị này chính là cao thủ danh chấn một phương của hoa giới Hàng Châu, thiết nghĩ mọi người đều biết danh hào của họ, tại hạ không nhiều lời. Trên bàn ở trước mặt sáu người đều có một cái chiêng, mỗi một mỹ nữ tham gia thi hoa khôi sẽ nhận được điểm số từ tiếng chiêng, điểm số cao nhất là tất cả chiêng đều vang lên, người nào có điểm số cao nhất thì người đó chính là hoa khôi, phương thức này rất là công bằng, mọi người không có ý kiến gì chứ?
Có người hỏi:
- Nếu điểm số giống nhau, thì phải làm sao?
Trung niên nhân lại cười nói:
- Nếu có điểm số giống nhau thì sẽ tiếp tục thi với nhau, sau đó đến khi tuyển ra được hoa khôi mới thôi!
Yên lặng một chút, không có ai có ý kiến gì nữa, sau đó nói tiếp về cách thức chấm điểm, những người tham gia hội thi lần này không ai là không có dung mạo, vóc người, tài nghệ riêng, cho nên trong thời gian quy định, người tham gia hội thi phải thể hiện được phương diện ưu tú nhất của mình.
Hội thi lần này có hai mươi mốt nữ tử tham dự, không chỉ có dung mạo diễm lệ, còn có tài hoa, đều là những nhân vật nổi danh trong chốn phong nguyệt của thành Hàng Châu, càng ngạc nhiên hơn chính là có ba nữ tử bán nghệ không bán thân.
Mọi người nghe trung niên nhân nói một lúc, rồi hội thi bắt đầu. Phương Kiếm Minh là lần đầu đến nơi phong nguyệt như thế này, không hiểu rõ được cách thức bình điểm, quy tắc ở đây, lão đổ tài thì lại là một người lão luyện, trong khi trung niên nhân nói chuyện thì lão dùng truyền âm nhập mật nói cho Phương Kiếm Minh nghe.
Một tiếng động vang lên, tiếng chiêng vang vọng, hội thi chính thức bắt đầu. Cánh cửa nhỏ ở phía cuối thảm đỏ lại nhẹ nhàng mở ra, một mỹ nữ nhẹ nhàng bước ra, thân hình mê người, bước lên thảm đỏ, có người nói:
- Hồng bài của Lệ Xuân Viện Sử Tiểu Uyển!
Nữ tử có tên Sử Tiểu Uyển vừa bước ra khỏi cánh cửa nhỏ là thu hút không ít ánh mắt về phía nàng, nàng đi đến giữa sân, vén áo thi lễ với bốn phía, rồi sau đó đặc biệt hành lễ với sáu vị giám khảo, nàng hé miệng cười, cố lấy hảo cảm của mọi người, nhất thời đã chiếm lấy không ít linh hồn bé nhỏ nơi này!
Sau khi nàng đi ra thì một nha hoàn ôm tỳ bà đi ra, nha hoàn đó cũng rất xinh đẹp, đáng yêu, cũng không dễ thấy.
Một quy nô mang lên một cái ghế dài, Sử Tiểu Uyển yêu kiều ngồi xuống, mỹ đồn khẽ tựa, eo thon tựa liễu, tọa tư ưu mỹ.
Nàng nhoẻn miệng cười, khiến người si mê, đạn tư của nàng đã sớm chuẩn bị xong, ngón tay thon thon của nàng khẽ đánh lên sợi dây đàn của tỳ bà đang nằm trong lòng nàng, động tác của nàng lại giống như là đang vuốt ve nhân tình.
Tiếng đàn tỳ bà truyền qua khoảng không, truyền vào tai mọi người, tâm thần rung động, vô cùng sảng khoái.
Sử Tiểu Uyển vừa đàn vừa hát, tiếng ca như hoàng anh hót, rất dễ nghe, tiếng tỳ bà thì như suối chảy, thể hiện vô số tâm tình trong lòng, tựa như nàng đang muốn thổ lộ hết tâm tình trong lòng của nàng, vui sướng, ưu sầu, nó thể hiện ra trong tiếng đàn tỳ bà!
Phương Kiếm Minh cảm thán nói:
- Ài! Về tư sắc, so ra thì nàng kém Vân nhi, có thể nói là thua kém không ít, nhưng tiếng ca êm tai, kỹ nghệ đánh đàn tỳ bà tũng rất tuyệt, không ngờ ở nơi này cũng có thể thấy kỳ nữ như thế! Không biết sao nàng lại suy bại phong trần?
Phương Kiếm Minh đang suy nghĩ thì Sử Tiểu Uyển đã "Khúc chung thu bát đương tâm họa, tứ huyền nhất thanh như liệt bạch"(1), sau khi hát xong thì nàng khởi thân, khom bụng, tiếng vỗ tay giành cho nàng vang lên như sấm, người thông báo hô lên:
- Điểm số hai mươi ba!
Chúng nhân xôn xao, thầm nghĩ:
- Lợi hại!
--------------------------------
(1): là một câu thơ trong bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị