Hội thi hoa khôi, người tài trợ về ngân lượng nhiều nhất chính là Lôi gia, thủ lĩnh hoa giới của Hàng Châu rất muốn người của Lôi gia vào dự, vốn Lôi Thiên Tây định cho nhi tử là lôi trấn hồng đi, nhưng Lôi Thiên Tây nghe nói trưởng lão của Ma Giáo cũng có mặt, cho nên mới đích thân đến đây, hán tử tên Lôi Chấn Viễn kia là nhi tử của lôi thiên nam, hắn và lôi trấn hồng chơi đùa với nhau từ nhỏ, đến hôm nay đã hơn bốn mươi tuổi, giao tình lại càng sâu, lôi trấn hồng không đi cùng với phụ thân đến mà để cho Lôi Chấn Viễn đi cùng, đủ thấy giao tình của họ thế nào.
Hai hán tử còn lại là gia tướng của Lôi phủ. Lôi gia có sản nghiệp to lớn như thế, cho nên Lôi gia có huấn luyện và chiêu mộ một nhóm võ lâm hảo thủ, được gọi là gia tướng.
Gia tướng của Lôi gia được phân thành ba cấp, cấp thấp nhất, nhân số nhiều nhất, chỉ riêng Lôi phủ ở Hàng Châu không là đã có hơn tám trăm, những người này võ công chỉ bình thường, đều là do chiêu mộ, nên vẫn còn dùng tên của chính họ, cấp cao hơn thì có võ công không tệ, đều có được thân thủ hơn người, người có thực lực thấp nhất cũng là thủ lĩnh gia tướng của cấp thấp nhát, hoặc là làm võ sư của Lôi phủ, chỉ giáo võ nghệ thêm cho cấp thấp nhất.
Những người này đa số đều là cao thủ nhị lưu và nhất lưu trong giang hồ, đến Lôi phủ để kiếm sinh nhai.
Cấp cao nhất có khác biệt cũng lớn nhất, họ đều là những nhân tài do Lôi gia đích thân bồi dưỡng, từ nhỏ đến lớn, ở tại Lôi gia, được tiến hành huấn luyện nghiêm khắc, cũng theo họ Lôi, mỗi bốn mươi năm thì thay đổi một lần, dùng để bảo vệ người của Lôi gia, đương nhiên người phải bảo vệ không phải ai cũn giống ai, bốn huynh đệ Lôi Thiên Đông đều có tùy thân, nhất là Lôi Thiên Đông, mỗi khi ra ngoài thì ít nhất là có hai người, nhiều nhất là tám người, những gia tướng này có thân thủ kỳ dị, ám khí, khinh công, kiếm pháp (Tất cả đều sử dụng kiếm) đều là nhất lưu, sẵn sàng hi sinh, thấy chết không sờn, bọn họ đối với Lôi gia là trung thành và tận tâm, không hề hai lòng, sau khi bọn họ được thay thế bởi một nhóm gia tướng đời sau thì Lôi gia sẽ nuôi họ đến già, căn bản là không cần lo lắng đến cuộc sống của nửa đời sau.
Lôi gia cũng có khách khang, trong số khách khanh có không ít kỳ nhân dị sĩ. Hai gia tướng này chính là hai gia tướng thuộc tầng cao nhất, theo Lôi Thiên Tây đã mười năm, xuất đầu năm ba mươi, một người tên Lôi Hổ, một người Lôi Báo.
Việc này thì Phương Kiếm Minh không có khả năng biết được hết, Lôi Minh chỉ nói sơ qua cho hắn biết, chỉ biết là người có tiếng trong Lôi phủ, bởi vì dù có là gia tướng thì Phương Kiếm Minh cũng không biết rõ ràng được, chỉ biết đại khái là Lôi gia có một nhóm gia tướng, về lịch sử của Lôi gia thì Phương Kiếm Minh lại càng không biết.
Đậu trưởng lão nói xong thì Lôi Thiên Tây đã khôi phục lại được không ít khí lực, kinh ngạc nhìn bóng lưng của lão nhân tóc bạc, cũng không lau vết máu nơi khóe miệng, lớn tiếng quát:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lão nhân buông tay thanh niên ra, thong thả quay đầu lại, khinh miệt liếc nhìn Lôi Thiên Tây, hờ hững nói:
- Ngươi hỏi lão phu là ai?
Lôi Chấn Viễn thấy Lôi Thiên Tây có thể nói chuyện, khí sắc cũng tốt hơn một chút, hỏi:
- Tam thúc, nội thương của người thế nào? Có cần ...
Lôi Thiên Tây khoát tay, đẩy ra hai người Lôi Hổ, Lôi Báo đang dìu lão ra, đứng thẳng người, nhìn về phía lão nhân tóc bạc nói:
- Ta đoán không ra, ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi sử dụng công phu gì? Vừa rồi khi năm ngón tay của ta vừa chạm vào tằng tôn của ngươi, lực đạo được sử ra đều bị phản ngược trở về, ta nhất thời không biết được, đó là tại sao! Ta chỉ cảm giác chính là ngươi âm thầm giở trò, thật không ngờ ngươi cũng là một võ lâm cao thủ!
Lão nhân tóc bạc lanh nhạt cười, nói:
- Lão phu sử dụng công phu gì, ngươi không xứng để hỏi!
Lôi Thiên Tây không cam lòng hỏi:
- Vậy ngươi là ai?
Lão nhân tóc bạc nói:
- Ngươi hẳn là biết lão phu là ai, không phải lão phu tự phụ, những người ngồi đây, cho dù là thường dân vải thô quần thủng, không ai không biết danh hào của lão phu!
Khi nói lời này, vẻ mặt lão chính khí, không phải là đắc ý, khiến cho người khác có một cảm giác nguy nhiên, khiến cho người khác có cảm giác là lời lão nói là thật, và càng có cảm giác là lão không phải chỉ là mạnh miệng mà thôi!
Thanh niên kia chưa từng thấy thái tổ gia nói chuyện như thế, nỗi sợ hãi trong nội tâm hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cảm giác mê hoặc, kinh ngạc, và cũng có chút hoài nghi.
Phương Kiếm Minh nghe xong những lời này thì cảm thấy kính ngưỡng lão nhân tóc bạc này. Đại sản hoàn toàn yên tĩnh, không người lên tiếng, tập trung toàn bộ tinh thần nhìn vào giữa.
Lôi Chấn Viễn kêu lên:
- Tam thúc, là lão ám toán người sao? Để chấn viễn cho Lôi Hổ, Lôi Báo ra tay, bọn họ ...
Lôi Thiên Tây ngắt lời:
- Các ngươi không nên động thủ, ta tự có chủ trương!
Nói xong thì cẩn thận, nhìn thẳng vào lão nhân, hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Nghe xong những lời này, nét mặt của lão nhân tóc bạc trở nên rất kỳ dị, giống như là nhớ lại chuyện cũ, có nhiều chuyện trong lòng trổi dậy, trong ánh mắt hiện lên vẻ thương cảm, tâm tình này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ thấy hai mắt lão mở to, tinh quang như sấm, một cổ kình khí từ trên người lão phát ra, khắp bốn phương tám hướng, tằng tôn của lão bị đẩy thối lui về phía sau đến khi đụng phải đám đông, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, lão nhân tóc bạc không để ý đến đám đông liên tục bị đẩy lui về phía sau, bước lên ba bước, đối mặt Lôi Thiên Tây, gằn từng chữ một:
- Lão phu Hồ Hải Tán Nhân!
Mọi người nghe xong, ngoại trừ lão đổ tài, thì ngẩn người ra, Hồ Hải Tán Nhân? Hồ Hải Tán Nhân là ai? Chẳng lẽ danh tiếng rất lớn hay sao? Đại sảnh tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng châm rơi.
Cả nữa ngày, mới có một giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc vang lên từ trong một gian phòng, hỏi:
- Lão tiên sinh chính là Hồ Hải Tán Nhân?
Lão nhân tóc bạc cười ha hả:
- Chẳng lẽ trong thiên hạ còn có Hồ Hải Tán Nhân thứ hai?
Người nọ kinh hô một tiếng, giật mình, nói:
- Lão tiên sinh họ La, biểu tự Quán Trung?
Lão nhân tóc bạc gật đầu nói:
- Xem ra ngươi có chút kiến thức!
Phương Kiếm Minh vừa nghe xong thì cũng giật mình, thầm nghĩ:
- Thì ra là lão!
Chúng nhân xôn xao, La Quán Trung, không ngờ lão lại là La Quan Trún, danh dương thiên hạ - La Quán Trung! Có vài phong lưu văn sĩ định vọt ra, nhưng thấy người của Lôi gia thì đành dừng bước.
Lôi Thiên Tây cũng cả kinh trong lòng, không phải lão kinh ngạc vì chuyện La Quán Trung còn tại thế, mà là không ngờ La Quán Trung cũng là một võ lâm cao thủ, đúng là không thể tưởng tượng được.
La Quán Trung là người của tiền triều, văn tài của lão dang chấn thiên hạ, nghe nói đã từng làm mạc khách của Trương Thế Thành, sau khi Chu Nguyên Chương lên ngôi hoàng đế, không ngại hiềm tỵ triều trước, hạ chỉ triệu lão làm quan lớn, trách nhiệm trọng đại. Sau đó lão lại dựa vào tư liệu lịch sử, viết một quyển sách, tên là Tam Quốc Diễn Nghĩa, nhất thời cả Lạc Dương, không người nào không nói đến Tam Quốc, lão cùng với sư phụ của lão, Thi Nại Am, người viết Thủy Hử, trở thành danh nhân, danh sĩ trong thiên hạ không ai không biết đến.
Những năm đầu Vĩnh Lạc (Minh Thành Tổ Chu Lệ), có người đồn đãi lão đã là người thiên cổ, người trong thiên hạ đều nghĩ rằng lão thật sự đã chết, không ngờ, đến thời Anh Tông, lão vẫn còn sống, nếu như lão thật sự là La Quán Trung, thì tuổi tác của lão ít nhất cũng đã là một trăm mười lăm tuổi, tạm thời không tính đến tuổi tác của lão, chỉ riêng việc lão thân hoài võ công, cũng đã là việc khiến cho người khác khó có thể tin được.
Lôi Thiên Tây thầm nghĩ trong lòng:
- Không ngờ lại là một lão bất tử, hôm nay xem như ta chịu thiệt rồi, kỳ quái, lão là một văn nhân, sao còn là một võ lâm cao thủ? Chưa từng có người nào nói là lão biết võ công cả!
Lôi Chấn Viễn đi đến bên cạnh, thấp giọng hỏi:
- Tam thúc, nên làm sao bây giờ? Người nào cũng biết lão gia hỏa này, danh khí của lão rất lớn, hơn nữa võ công cũng rất quái dị, người vừa chịu nhục, không thể không báo, từ đầu lão gia hỏa này lại không chịu báo danh, nếu không thì đã không có nhiều chuyện như thế!
Lôi Thiên Tây thở dài nói:
- Quên đi, cứ để cho bọn họ đi, thù này không báo được rồi! Nội lực của lão rất thâm hậu, hơn nữa lại cổ quái, có cả phản đạn chi công, khi trở về, ta sẽ nói rõ cho ngươi nghe, nơi này không phải chỗ nói chuyện!
Nói xong thì ngẩng đầu lên, giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, nhìn Hồ Hải Tán Nhân nói:
- Tại hạ không biết là lão nhân gia người, vừa rồi đã mạo phạm, xin đừng trách, lão nhân gia có thể đi, xin thứ cho tại hạ không tiễn!
Nói xong thì lui về.
Hồ Hải Tán Nhân hờ hững hừ một tiếng rồi ngẩng cao đầu, phất tay áo, xoay người đi ra ngoài, đám đông tự động tách ra, tằng tôn của lão thì mang theo vẻ vui mừng lẫn kinh ngạc trên mặt đi theo sau.
Hội thi hoa khôi bị một hồi huyên náo thế này, hiển nhiên là hứng thú cũng giảm đi, nhưng vẫn có người hô to muốn xem nữ tử cuối cùng xuất tràng, trung niên nhân thông báo khai mạc hội thi lại đi ra, nói:
- Mọi người yên lặng, hội thi hoa khôi sẽ không vì thế mà bị gián đoạn, tại hạ ...
Lời còn chưa dứt thì đám đông lại ồn ào, trong lòng Lôi Thiên Tây vốn đầy bụng tức giận, vừa rồi bị trọng thương nhưng cũng đã khôi phục lại ba phần nội lực, thấy thế thì giận dữ, phách một chưởng lên bàn, một tiếng 'rắc' vang lên, cái bàn tự phân thành hai, ngả ra hai bên, lão quát to:
- Là ai đến đây gây rối, lần này lão phu tuyệt đối không tha!
Vừa nói vừa đứng dậy, Lôi Hổ, Lôi Báo bắn người lên như cương thương, tay đặt ngay chuôi kiếm, chỉ cần Lôi Thiên Tây ra lệnh thì mặc kệ đó là thần thánh phương nào, thì cũng sẽ cùng đối phương sống chết.
Một tiếng 'hô' vang lên, một thân ảnh lướt qua đỉnh đầu của đám đông, rơi xuống thảm đỏ, thân hình người đó lung lay, ngả nghiêng, hình như là bị trọng thương, mọi người tập trung nhìn vào, thì ra là một đầu đà có đôi mi dài!