Trường mi đầu đà phi thân thẳng về phía đông, ánh trăng mờ ảo, lúc này đã là canh ba, đường cái vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân và tiếng y phục bị gió thổi phần phật vang lên, phi phát hán tử đuổi theo càng gần, bổ ra một phách không chưởng lực, đánh về phía trước, trường mi đầu đà ở phía trước sáu trượng bị kềm hãm, phi phát hán tử vận nội lực đến mức cao nhất, hai chân phat lực, phóng thẳng người về phía trường mi đầu đà, song chưởng nhằm vào mệnh môn đại huyệt của trường mi đầu đà.
Trường mi đầu đà biết không còn đường sống, nổi giận, gầm lên một tiếng, xoay người lại, đối chưởng với đối phương, một tiếng ầm vang lên, trường mi đầu đà há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó một tiếng 'xuy' vang lên, ống tay áo bên trái của phi phát hán tử bị rách, trên tay trái xuất hiện một vết thương.
Phi phát hán tử vừa sợ vừa tức giận, thầm nghĩ:
- Người này quả nhiên là cường hãn, võ công cao thâm, khó trách lão gia hỏa kia coi trọng hắn như thế!
Một tiếng hô vang lên, người bịt mặt đã đuổi đến, dừng lại phía trước mặt trường mi đầu đà, âm thầm cười lạnh, bước từng bước về phía trường mi đầu đà, nhìn hắn như một thợ săn đang nhìn con mồi đang bị thương.
Máu tươi chảy dọc theo khóe miệng của trường mi đầu đà, hắn đã sớm bị biến thành một huyết nhân, đột nhiên cười lớn, dùng phạm ngữ hét to một tiếng, người bịt mặt và phi phát hán tử ngẩn ra, người bịt mặt cũng đã học qua phạm ngữ cho nên biết hắn nói 'Khoan Đã'!
Lại có vài tiếng gió vang lên, thanh niên vận trang phục kỳ quái và tám thanh niên cầm loan đao đã đến, tám thanh niên cầm loan đao lập tức phân ra, vây quanh bốn phía, trường mi đầu đà có cánh cũng khó thoát.
Thanh niên vận trang phục quay đầu nhìn, thấy cổ tay trái của phi phát hán tử có một vêt thương thì biến sắc, nói oa oa vài tiếng, sau đó trợn mắt nhìn trường mi đầu đà, lại nói oa oa vài câu, trường mi đầu đà cười lạnh, đột nhiên nhấc tay lên, hai đôi mi dài có dính máu rớt xuống.
Người bịt mặt kinh hãi, thốt lên:
- Trúng kế rồi! Thảo nào không thấy ngươi sử dụng trường mi, ngươi không phải là trường mi đầu đà, mà là sư đệ của hắn!
Phi phát hán tử và thanh niên vận trang phục kỳ lạ vẫn còn ngây người thì người bịt mặt kia đã vội xuất chỉ, điểm về phía ma huyệt của trường mi đầu đà, trường mi đầu đà hừ một tiếng, hai mắt mở trừng, há miệng định cắn lưỡi tự sát.
- Ái chà, nhiều người vây đánh một người, rõ ràng là khi dễ người khác mà! Đây là lần đầu tiên lão đổ tài nhìn thấy, tiểu tử che mặt, tiếp lấy lễ vật của lão đổ tài này!
Theo giọng nói, hai thân ảnh phóng đến như quỷ mị, người bên trái phóng tay phải ra, một 'ám khí' bay về phía người bịt mặt, nhắm thẳng về phía đầu hắn.
Người bịt mặt tâm cơ thâm trầm, sợ ám khí có điều quỷ dị, không dám tiếp lấy, vọt người nhảy ra xa hai trượng, lão đổ tài cười hắc hắc, nói:
- Lễ vật của lão đổ tài mà không nhận sao?
Ám khí kia rất cổ quái, đuổi theo hán tử che mặt, khiến hắn phải xuất ra một trảo, bắt lấy 'ám khí', ám khí vào tay, nặng tựa ngàn cân, thân hình hắn lung lay, mở tay ra nhìn, thì ra là một khối mạc chược, là Ngũ Vạn.
Lão đổ tài cười ha hả, nói:
- Ngũ vạn, ngũ vạn, chẳng lẽ ngươi đứng hàng thứ năm sao?
Sau đó lão đưa tay vào ngực lấy ra một viên dược hoàn, đưa cho người đi cùng với lão. Hiển nhiên chính là Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh nhận lấy, vội tiến đến đỡ lấy 'trường mi đầu đà', đưa tay ra sau hắn, 'trường mi đầu đà' há miệng ra, Phương Kiếm Minh kịp thời đưa dược hoàn vào miệng hắn, cũng không cần biết hắn nghe có hiểu không, dùng truyền âm nhập mật nói với hắn:
- Vận công trừ độc, yên tâm, đừng lo lắng xung quanh, ta đến trợ giúp ngươi một tay!
Sau khi điểm lên vài huyệt đạo trên người 'trường mi đầu đà', khống chế độc tố trong người hắn rồi buông hắn ra, khoanh chân ngồi ở phía sau hắn, song chưởng đặt lên huyệt đạo của đối phương, giúp hắn vận công chữa thương, bức độc.
Phương Kiếm Minh giúp 'trường mi đầu đà' vận công bức độc trị thương, dĩ nhiên người bịt mặt kia sẽ không đứng nhìn, nhưng lão đổ tài đã ra tay trước, tám khối mạc chược bay ra, đánh trúng ma huyệt tám thanh niên cầm loan đao, tám thanh loan đao rơi xuống, tiếng binh khí rơi xuống đất vang lên chói tai, tám người đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ có thể mở to mắt ra mà nhìn.
Phi phát hán tử, người bịt mặt, thanh niên vận trang phục kỳ lạ thấy được thần kỹ của lão đổ tài thì giật mình, vừa ra tay là đã chế trụ được tám người, năng lực này bọn họ không có được, cho nên không dám vọng động.
Thanh niên vận trang phục kỳ lạ hơi giận, chỉ vào lão đổ tài nói một hơi, dường như là nói lão không nên xen vào chuyện của bọn họ.
Lão đổ tài thấy Phương Kiếm Minh đang vận công chữa thương cho 'trường mi đầu đà' thì trong lòng như nhẹ hơn, nghe xong một trường phạm ngữ của thanh niên vận trang phục kỳ lạ thì cười ha hả, khinh thường nói:
- Cái tên điểu nhân kia, ngươi nói điểu ngữ thế, lão đổ tài không hiểu chữ nào, thức thời thì mau biến khỏi nơi này!
Thanh niên vận trang phục kỳ lạ nhìn qua phi phát hán tử và người bịt mặt, sắc mặt của phi phát hán tử có chút do dự, người bịt mặt dùng phạm ngữ phiên dịch một lần, thanh niên vận trang phục kỳ lạ đột nhiên giận dữ, nắm chạy hai tay, nhìn thẳng lão đổ tài, lào nhào nói một hơi dài, người bịt mặt phiên dịch lại:
- Lão nghe cho rõ, vị này chính là tam hoàng tử Lỗ Ni của Thiên Trúc đế quốc, vị này chính là sư phụ của tam hoàng tử Cổ Bách tiên sinh, chúng ta đến đây để bắt phản nghịch của Thiên Trúc quốc, hi vọng lão không nên nhúng tay vào, chỉ cần lão không nhúng tay vào, tam hoàng tử nhất định sẽ tạ ơn, nếu để chúng ta đưa phản nghịch đi, chờ sau khi chúng ta giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, quốc thiên Thiên Trúc quốc nhất định sẽ chờ đợi đại giá, nếu như vẫn còn muốn nhúng tay vào, ngàn vạn võ sĩ của Thiên Trúc quốc nhất định sẽ phân thây lão, lão lựa chọn thế nào?
Lão đổ tài hơi ngẩn ra, sau đó cười lớn, nói:
- Buồn cười, đúng là buồn cười, chuyện này đúng là đáng cười trong thiên hạ! Chỉ cần lão đổ tài muốn, thi triển cô thượng đổ thuật, gặp phật thắng phật, cho dù là kim sơn ngân khố của hoàng đế cũng có thể chuyển vào túi của lão, nếu lão đổ tài tham vinh hoa phú quý, đã sớm phong quan bái tướng, trở thành vua một cõi; năm đó, lão đổ tài có thể một mình lấy thru cấp thượng tướng giữa trăm vạn quân như lấy đồ trong túi, dễ như trở bàn tay, chỉ có ngàn vạn võ sĩ, lão đổ tài có thể sợ à!
Người bịt mặt nghe xong thì trong lòng kinh hãi, vừa phiên dịch lại cho tam hoàng tử, vừa phỏng đoán lai lịch của đối phương, cho đến khi phiên dịch xong mà vẫn chưa nghĩ ra được lai lịch của đối phương.
Tam hoàng tử nghe người bịt mặt phiên dịch xong thì sắc mặt biến đổi không ngừng, tam hoàng tử mở miệng nói một câu phạm ngữ, người bịt mặt phiên dịch lại:
- Tam hoàng tử hỏi lão, cuối cùng là lão muốn thế nào?
Lão đổ tài cười nói:
- Không phải lão đổ tài đã nói rồi sao, các ngươi mau biến khỏi nơi này, nếu không thì lão đổ tài sẽ tự đuổi người!
Người bịt mặt phiên dịch lại, tam hoàng tử tức giận. Người bịt mặt nói nhỏ vài câu bên tai Cổ Bách, Cổ Bách gật đầu, hung hăng trừng mắt nhìn lão đổ tài, hai người đi đến bên cạnh tám thanh niên cầm loan đao, vận chỉ, khai giải huyệt đạo cho họ, lão đổ tài chỉ dùng thủ pháp điểm huyệt binh thường, cho nên bọn họ chỉ nhìn qua là biết huyệt đạo nào bị điểm trúng, cổ bách quát to một tiếng phạm ngữ, tám thanh niên và ba người cùng triển khai khinh công, biến mất trong màn đêm.
Lão đổ tài thấy bọn họ đi, quay đầu lại nhìn Phương Kiếm Minh, vừa nhìn xuống thì trong lòng cảm thấy kỳ lạ, Phương Kiếm Minh và 'trường mi đầu đà' đang ngồi dưới đất, xung quanh họ là một màn sương trắng, cơ hồ không nhìn thấy rõ mặt hai người, lão đổ tài thầm nghĩ:
- Nội công của Phương tiểu hữu đúng là thâm hậu, còn hơn cả những người vừa rồi, kỳ quái, hắn tu luyện công phu gì, sao lại có sương trắng xuất hiện, giống như cấp bậc của ta, khi những cao thủ cùng cấp bậc với ta vận công chữa thương cho người khác, hoặc là vận công tu luyện, thì sẽ xuất hiện một làn sương trắng, chính là 'tam hoa tụ đỉnh', nhưng làn sương trắng bao phủ hắn, ta chưa từng thấy, quái lạ, quái lạ!
Lão đổ tài đang âm thầm thấy lạ thì làn sương mù đột nhiên khuếch tán, từ từ biến đổi, lão đổ tài chăm chú nhìn, lại càng thấy lạ hơn, chỉ thấy làn sương mù từ từ di chuyển vào mũi của hai người Phương Kiếm Minh, lão đổ tài nhận thấy phía sau đầu của Phương Kiếm Minh cũng có điểm lạ nên tiến đến nhìn, một làn sương mù tựa như bàn tay của trẻ em dung nhập vào phía sau đầu của Phương Kiếm Minh theo từng lớp, không bao lâu, làn sương mờ dần, toàn bộ bị Phương Kiếm Minh hấp thu lại vào cơ thể, lão đổ tài có kiến thức rộng rãi nhưng cũng không nhìn ra được điểm này.
Đột nhiên Phương Kiếm Minh nhảy lên, hai mắt lộ tinh quang, hỏi:
- Bọn họ đi hướng nào?
Lão đổ tài hơi ngẩn ra, chỉ vào hướng đám người kia đi, nói:
- Sao thế?
Phương Kiếm Minh nói:
- Lão đổ tài, người này tạm thời giao cho tiền bối, tiểu tử muốn đuổi theo một người, ngày mai sẽ đến tìm tiền bối!
Nói xong thân hình liền tiến nhập vào màn đên, lão đổ tài không biết hắn vội vàng thế là muốn đi tìm người nào, nhìn về phía Phương Kiếm Minh dùng truyền âm nhập mật nói:
- Khách điếm Vạn An ở phía bắc thành, ngày mai lão đổ tài sẽ nghỉ ngơi ở đó, chờ tiểu hữu đến!
Tiếng nói chưa dứt thì Phương Kiếm Minh đã ở ngoài ba dặm.
Phương Kiếm Minh vừa vui mừng vừa sợ hãi, cuối cùng hắn cũng tìm ra được manh mối, manh mối này chính là người bịt mặt kia.
Tám năm trước, khi hắn cùng sư phụ đến Thương Long Cốc tìm Thiên Thiền Đao, sau đó đột nhiên xuất hiện một lão quái tóc vàng, dẫn theo một nhóm chín sát thủ bịt mặt và một nhóm cao thủ nhất lưu vây công bọn họ, dẫn đến một tràng thảm sát, Thiếu Lâm Tự tổn thất một siêu cấp cao thủ, còn có thêm sáu Thiếu Lâm đệ tử, mà đối phương cũng chết hơn mười người, lão quái tóc vàng cũng bị trọng thương, chín người bịt mặt cũng trọng thương, nhưng bọn chúng không chết, Phương Kiếm Minh nhớ rõ, trong số những người bịt mặt có một người tự xưng là 'bổn tọa', tuy rằng Phương Kiếm Minh không có hận bọn họ đến thấu xương, nhưng vẫn luôn muốn dò xét tin tức của họ, điều kỳ lạ chính là, những năm gần đây, trong võ lâm chưa từng có người nào nhắc đến bọn họ, dựa vào tính cách và thân thủ của họ, sao lại có thể im hơi lặng tiếng được?
=Lời Tác Giả=
Thiên Trúc chỉ là tên gọi chung, chính là Ấn Độ ngày nay, căn cứ theo tư liệu lịch sử, lúc này Ấn Độ đang vào thời kỳ Tô Đan (1206~1526), đến thế kỷ 15 thì thời kỳ của Tô Đan giải thể, các vương quốc độc lập hình thành khắp nơi, 'Thiên Trúc Quốc' chỉ là một vương quốc trong số đó, bởi vì đây là võ hiệp cho nên chỉ dùng xanh dưng chung chung là Thiên Trúc.