Trên đường bình yên không có gì đáng kể, mấy ngày sau cuối cùng cũng tới được Hàng Châu.
Trên trời có thiên đàng, hạ giới có Tô Hàng. Hàng Châu từ xưa đã là chốn phồn hoa, lại là vùng đất trù phú lắm cá nhiều thóc, không chỉ dân cư đông đúc, mà phong lưu tao khách cũng nhiều, văn hóa phát triển rực rỡ.
Vừa vào thành Hàng Châu, Dương Thiên Sở liền ngó đông nhìn tây, hai bên đường đi hàng quán san sát, người qua kẻ lại hết sức náo nhiệt. Giang Nam khí hậu dễ chịu, so với kinh thanh lúc nào cũng phải quần dài áo lớn, có phong vị khác hẳn.
Mấy ngày phải ngồi xe, Dương Thiên Sở có chút mệt mỏi, thấy trời đất mát mẻ liền nhảy xuống đường nói đi bộ cho giãn gân cốt, bảo lão Hà đưa Hạ Phượng Nghi và Phi Yến tới nha huyện Nhân Hòa trước đợi hắn.
Phi Yến thò đầu ra nói:
- Thiếu gia, người đâu có biết đường, chúng ta mới đến đây lạ nước lạ cái không nên đi một mình.
Dương Thiên Sở trêu:
- Tiểu thư ơi, đường ở mồm ra chứ đâu. Hi hi, nàng sợ nơi đây nhiều cô nương xinh đẹp bắt mất thiếu gia của mình sao?
Phi Yến tức mình hừ một tiếng, rụt đầu vào trong thùng xe kéo rèm lại. Xe ngựa lại cọc cạnh chuyển bánh. Dương Thiên Sở phá lên cười, hắn rất thích trêu chọc cô bé nha hoàn có đôi mắt to đáng yêu này.
Dương Thiên Sở hỏi đường tới nha huyện Nhân Hòa rồi thong dong vừa đi vừa ngắm cảnh. Triều đại này Hàng Châu là trụ sở của Giang Triết, dưới quyền quản lý còn có các phủ Hồ Châu, Thiệu Hưng. Trong thành hàng châu có chín huyện, trong đó hai huyện Nhân Hòa và Tiền Đường cùng phủ Hàng Châu được đặt trong thành, hai huyện chia ra quản hạt phố, phường, ngõ, thôn gần giống như tỉnh phủ thời nay. Ở thành Hàng Châu có ba cấp chính phủ đồng thời tồn tại, cao nhất là Chiết Giang bố chính sứ ti, giữ là tri phủ Hàng Châu, cuối cùng khu đông thành và tây thành của Hàng Châu, cũng chính là huyện Nhân Hòa và huyện Tiền Đường.
Nơi Dương Thiên Sở tại nhậm chức hành danh sư gia là huyện Nhân Hòa ở khu đông thành, phía đông thành Hàng Châu.
Đi được một lúc thì Dương Thiên Sở cảm thấy đói, nhìn qua bên đường thấy có một hàng bánh bao. Hắn liền cất bước đi tới. Chủ quán là hán tử trung niên, trông có vẻ hiền lành chất phác. Dương Thiên Sở hít một hơi, hỏi:
- Bánh bao bán thế nào đây?
Chủ quán tươi cười đáp:
- Một chén bánh bao giá ba đồng, mỗi chén có sáu cái, tình ra nửa đồng một cái.
Bụng Dương Thiên Sở đã réo ùng ụng, hắn đưa tay nhón một cái :
- Ta thử một cái nhé.
Chủ quán cũng rộng rãi, dễ tính:
- Khách quan cứ tự nhiên.
Không biết là do đói hay là bánh bao thơm ngon vô cùng, hắn gật ăn vừa tắm tắc khen ngợi. Chủ quán thấy khách khen thì vui lắm, nói tía lia: -
- Khách quan, món bánh bao của tôi cũng xem là có tiếng trong huyện Nhân Hòa này đấy. Bánh thì vừa lớn mà vỏ lại mỏng, lại chọn thịt ngon mà đem hấp, ăn một miếng mồm đầy hương vị.
Dương Thiên Sở nghĩ hẳn giờ này Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cũng đói rồi, hôm nay đến nhậm chức, rồi còn phải chuyển đồ đạc, sắp xếp chỗ ở chắc cũng không có thời gian mà nấu nướng nữa, nên quyết định mua nhiều nhiều một chút. Hắn nắn trái nắn phải không có tiền lẻ liền liền lấy một miếng bạc vụn nhỏ nhất đưa cho chủ quán:
- Không phải trả lại đâu, còn thừa thưởng luôn cho ngươi đó.
Dương Thiên Sở tịnh không phải là kẻ tiêu tiền hoang phí, hắn hiện giờ cũng chẳng giàu có gì để mà tiêu hoang. Nhưng hắn xuất thân bình dân, nên rất quý trọng những người lao động chân lấm tay bùn, hắn lần đầu tới thành Hàng Châu, tâm tình rất tốt nên ra tay hào phóng như thế.
Chủ quán trù trừ nhìn miếng bạc vụn:
- Khách quan, thế này thì nhiều quá. Tôi thật không dám nhận đâu.
Miếng bạc ấy phải nặng hơn một lượng, cái quản nhỏ này chỉ là quán rất phổ thông, khách vãng lại đều là nông phu tiểu tốt, những người có một đồng tiền hạn không thể chặt ra làm hai. Cả tháng buốn bán hắn cũng lãi không tới sáu trăm văn, chỗ tiền thừa Dương Thiên Sở thưởng cho hắn cũng bằng hơn một tháng thu nhập rồi.
- Không nhận thì cho ta.
Một giọng nói trong trẻo bên cạnh vang lên, tiếp đó một cánh tay nhỏ nhắn lướt qua chộp lấy miếng bạc vụn. Cả Dương Thiên Sở và chủ quán đều không kịp phản ứng, miếng bạc vụn đã biến mất. Dương Thiên Sở quay lại nhìn, thấy bên cạnh có một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đôi mắt vừa đen vừa sáng, dung mạo tuấn tú vô cùng. Hắn mặc một bộ đồ ngắn bằng lụa màu trắng rất sang trọng, hiển nhiên là con em của nhà khá giả. Thiếu niên này dẫn theo một con chó .. mà thật ra không biết còn có thể gọi nó được là chó không nữa, Dương Thiên Sở chưa từng thấy thứ “chó” nào khủng bố đến thế, nó phải cao tới nửa người trưởng thành, trông không khác gì một con bê con, toàn thân đen tuyền, đôi mắt xanh lè lấp lánh đang gườm gườm nhìn hắn không chút thiện ý. Theo kinh nghiệm của Dương Thiên Sở, hắn biết con chó này không phải nuôi chơi nó đã được huấn luyện đặc biệt rồi. Nơi này lẽ nào không có ban bố điều luật cấm nuôi dưỡng ‘thú dữ’ sao? Cái tên nào đang làm tri phủ cắt chức mẹ nó đi.
Có điều, Dương Thiên Sở thấy con chó này trông có vẻ hơi ngu ngu.
Dương Thiên Sở thấy người này không phải là kẻ cướp, lại là một cậu bé mới lớn, nghĩ rằng tiểu công tử nhà người ta đang giởn chơi thôi, chìa tay ra nói:
- Trả bạc lại cho ta!
- Trả lại cho ngươi?
Thiếu niên đó tâng tâng miếng bạc vụn trên tay lên, nói tiếp:
- Không phải ngươi quá nhiều tiền sao? Chưa gì đã thưởng cho người ta cả lượng bạc, thôi chỗ này coi như thưởng cho tay, lấy thêm tiền mà trả cho hắn đi!
- Thưởng cho ngươi?
Dương Thiên Sở cười gượng, hắn đâu ra lắm tiền mà phung phí như vậy chứ, hơn nữa trong người cũng không có tiền lẻ mà trả, xem ra không động thủ lấy lại ắt không xong. Tên nhóc này xem ra chỉ cần dùng một ngón tay chắc cũng đẩy ngã nhào rồi. Nhưng mà, mình vừa đến đây, lạ nước lạ cái, không nên gây sự, hắn chần chừ chưa quyết định được nên dùng cách nào lấy lại tiền.
Thiếu niên kia thấy mặt hắn nhăn nhó, nói:
- Xí, còn tưởng là ghê gớm lắm chứ, có mẩu bạc vụn tí tẹo mà cũng tiếc. Coi như đây là bài học cho ngươi đấy, lần sau đừng ra vẻ ta đây.
Thiếu niên đó nói rồi chuẩn bị quay người đi. Dương Thiên Sở chẳng phải hạng thiện nam tín nữ gì, làm sao có thể để người ta bắt nạt dễ dàng như thế. Hắn gằn giọng nói:
- Tiểu bằng hữu…
Tên thiếu niên kia cũng nhận ra giọng nói bất thiện của hắn, cười khẩy nói:
- Uy Vũ tướng quân lên.
Uy Vũ tướng quân chính là con chó to như con bê kia, cái tên quả xứng với thể hình đáng sợ của nó. Con chó này có bị bệnh dại không thì chưa nói, nhưng cái miệng kia mà ngoạm cho một cái thì đi mất cái đầu là chắc rồi. Dù hắn cũng đã được huấn luyện đối phó với chó dữ, nhưng mà chưa bao giờ đầu với con chó to thế này. Cứ tránh đi là hơn. Thế nên vừa thấy con chó kia nhúc nhích hắn chuẩn bị nẽ tránh bất kỳ lúc nào, hai mắt nhìn xoáy vào mắt con thứ dữ … quả nhiên, Uy Vũ tướng quân vẫn gầm ghè hết sức đáng sợ, nhưng chưa dám xông lên. Dương Thiên Sở cười thầm, hắc hắc, chỉ được cái mẽ ngoài thôi, so với chó nghiệm vụ còn kém xa lắm.
Thiếu niên kia thấy Uy Vũ tướng quân không xông lên, ngược lại có vẻ thận trọng, ngạc nhiên nhìn con chó lại nhìn Dương Thiên Sở:
- Ý nhìn không ra nha, ngươi cũng có chút bản lĩnh đó. Xem đây.
Thiếu niên kia dứt lời, bàn tay nhỏ đã xỉa vào vai trái Dương Thiên Sở. Ta phải Dương Thiên Sở nhanh như chớp vung ra chụp lấy bàn tay đó, định sử ra một chiêu cầm nã thủ. Thiếu niên đó cười hì hì không hề động đậy, đợi cho tay Dương Thiên Sở vừa vặn chạm tới tay mình, liền trở tay một cái, chọc hai ngón tay vào cùi chỏ của Dương Thiên Sở. Dương Thiên Sở cảm thấy thân người mình như điện giật, vừa nhột vừa đau, lòng hết sức kinh ngạc nhưng không hề hoảng loạn, lùi lại sau bày thế phòng ngự. Những từ ngữ của tiểu thuyết võ hiệp chợt hiện về trong đầu hắn, thì ra đây là một ngón điểm huyệt!
Chẳng lẽ thiếu niên này có thể điểm huyệt? Tuy tay phải của mình vừa đau vừa nhột, nhưng vẫn có thể động đậy, không như ngón điểm huyệt trong truyền thuyết. Chẳng lẽ hắn học nghệ không tinh, vẫn chưa tới mức điểm cho đối phương không cách gì động đậy? Hoặc là hắn điểm vào huyệt nhột của mình, cố ý làm cho mình đau và nhột chứ không phải không cho động đậy? Trong lòng xoay chuyển hàng loạt suy nghĩ, nhưng Dương Thiên Sở vẫn bình tĩnh, không hề lộ vẻ thua kém:
- Hắc hắc ta cũng nhìn không ra, một cô bé nhỏ lại cũng có thể hung dữ như vậy.
Thiếu niên đó đang đắc ý vì ép lui được Dương Thiên Sở, nghe hắn nói vậy thì kinh ngạc:
- Ngươi biết ta là nữ à?
Câu hỏi này đúng là không đánh mà khai, chẳng phải "hắn" đã thừa nhận mình là một cô bé hay sao? Thiếu niên quay đầu trừng mắt nhìn chủ quán bán bánh:
- Là ngươi nói đúng không?
Chủ quán vội thanh mình:
- Đại tiểu thư à, tôi nào có dám. Cô cứ một mực chứng kiến nãy giờ đấy thôi, tôi cả miệng cũng không dám mở, lấy gì nói đây?
Đại tiểu thư? Cô bé này quả nhiên là có lai lịch đây!
Cô bé gật gật đầu, sau đó kỳ quái hỏi Dương Thiên Sở:
- Ê! Sao ngươi biết ta là nữ vậy? Là ta hóa trang không giống, có chỗ nào sơ sót sao?
Dáng vẻ bề ngoài của nam nữ có sự khác biệt rất rõ ràng. Xét về gương mặt, nữ nhân có góc cạnh nhu hòa hơn nam nhân. Ở cổ, nam nhân có trái cổ nổi lộ ra ngoài. Về ngực, mọi người đều biết nữ nhân có nhũ phong đầy đặn nảy nở, trong khi nam nhân có ngực kết thành một khối. Điều rõ ràng nhất là tỷ lệ ba vòng ngực, eo và mông. Do cấu tạo xương cốt hơi khác, nên nữ nhân bình thường có mông rộng, hình thang, là vòng lớn nhất trong ba nơi. Trong khi đó, nam nhân có mông vừa nhỏ vừa lép, vòng mông thường khiêm tốn hơn vòng ngực. Dương Thiên Sở là người tốt nghiệp đại học y khoa chuyên ngành pháp y, nếu có một bộ xương trước mặt, nhất định sẽ dễ dàng nhận ra sự khác biệt đặc hữu của bộ xương này, thậm chí còn phán đoán về người đó giống như cơ thể sống của họ đang đứng trước mặt hắn vậy.
Trong phim ảnh thường có cảnh nữ giả nam trang khiến người khác trong phim không tài nào nhìn ra. Đó là hắn không hiểu nổi. Hắn quan niệm rằng, nữ nhân chỉ đơn thuần mặc đồ của nam, thì đừng có mong người khác nhận không ra, trừ khi nữ nhân đó có kết cấu xương y hệt nam nhân vậy. Nhưng mà đó là “quái vật’ thuộc loại đặc biệt hiếm hoi rồi.
Dương Thiên Sở cười nói:
- Cô đoán coi ta làm sao mà biết được?
Cô gái nhỏ nhìn lên nhìn xuống bản thân mình tự đánh giá một hồi, thậm chí đứng tại chỗ xoay vài vòng, sờ sờ bộ ngực đã dùng vải bó chặt lại, rồi nhìn Dương Thiên Sở lắc đầu nói:
- Ta đoán không ra, ngươi nói thử coi.
- Được thôi, ta nói cho cô nghe, nhưng cô phải trả lại tiền cho người ta đấy.
Cô bé hừ một tiếng, đáp:
- Có tí tiền thôi mà cứ rầy rà mãi, thật là nhỏ mọn.
Thuận tay ném lại mẩu bạc vụn cho chủ quán, chẳng thèm nhìn xem hắn có bắn được không dậm chân giục:
- Ngươi mau nói cho ta biết, vì sao ngươi lại biết ta là nữ?
Cô bé rất muốn biết Dương Thiên Sở bằng cách nào đoán được thân phận nữ nhân của mình. Nàng muốn biết bản thân nàng có chỗ sai sót nào khi hóa trang không, có chỗ nào khiến người khác vừa nhìn đã nhận chỗ sơ hở, để từ đó nàng có thể cải tiến kỹ thuật hóa trang.
- Cô khoảng mười lăm tuổi rồi phải không?
Cô bé gật đầu:
- Cái đó thì có liên quan gì chứ?
Dương Thiên Sở sờ sờ trái cổ của mình, đáp:
- Nếu như thực là một cậu trai, thì đến tuổi này cô nhất định phải có trái cổ rồi, hà hà.
Cô bé đưa tay sờ sờ cổ mình, quả nhiên là láng bóng phẳng lì, lại nhìn trái cổ nhô lên cao của Dương Thu Trì, đột nhiên ngớ người ra, gật đầu nói:
- Thì ra là như thế! Nhưng ta làm sao giả tạo một cái trái cổ đây? Dùng khăn quàng cổ có được không?
- Nếu đang là mùa đông thì không có vấn đề gì, chứ còn mùa hè thì sẽ khiến người ta sinh lòng hoài nghi đấy.
- Như vậy thì làm sao đây?