Tống tri huyện dặn nha dịch không được cho phép ai vào đại sảnh đường, sau đó chia chủ khách cùng Dương Thiên Sở ngồi xuống. Bây giờ Tống tri huyện mới lấy bức thư lúc nãy đưa cho Dương Thiên Sở:
- Tiên tiên sinh, xem xem là biết.
Dương Thiên Sở, nhận lấy bức thư đọc hết sức cẩn thận. Càng đọc càng thấy kinh tâm, đọc xong hít thật sâu lấy lại một hơi, trầm trọng thốt lên:
- Mưu phản!
Tống Tri huyện gật đầu.
Phong thư đó là do giám sát ngự sử Diệp Phiên của Kiến Đế viết cho một người có tên Đức Càn, nội dung toàn để cập đến những việc dự trữ lương thảo mưu đồ phản nghịch.
Dương Thiên Sở đến với thời đại này thì việc đầu tiên hắn tìm hiểu chính là về lịch sử, thế nên vừa đọc một cái là biết ngay.
Đại khái là tiên đế có ba người con trai, con trưởng là Kiến Đế, con thứ là Võ Bương hiện giờ đương kim thánh thượng hiện giờ, còn người con thứ ba là Thành Vương. Kiến đế vốn tư chất tầm thường nhưng là con trưởng nên được truyền ngôi, sau khi lên ngôi vì e sợ thế lưc của Võ Vương hùng mạnh, có thể uy hiếp tới ngôi báu của mình. Kiến Đế tìm đủ mọi cách giảm bớt thế lực của Võ vương. Nhưng Võ vương ra tay trước liên kết với hoàng đệ Thành Vương, tuyên bố triều cương bị gian thần tặc tử làm bại hoại, khởi binh quét sạch nịnh thần trợ giúp vương huynh, tấn công vào hoàng thành. Nhưng cuối cùng không tìm được Kiến Đế, theo truyền thuyết Kiến Đế đã bị thiêu chết. Nhưng theo bức thư này thì Kiến Đế chưa hề chết, đang chuẩn bị Đông Sơn tái khởi.
Diệp Phiên chính là một trong những trọng thân của Kiến Đế, là kẻ có tên trong danh sách nghịch thần tặc từ mà Võ vương tuyên bố cần sạn trừ trước đây.
Dương Thiên Sở nói:
- Như vậy Tạ quả phụ cũng là một mắt xích trong đường giây mưu phản này rồi, một người phụ nữ như thế, thật không ngờ.
Tống Tri huyện vẫn chỉ gật gật đầu, thở vắn than dài không nói.
Dương Thiên Sở thắc mắc:
- Nếu vậy chúng ta chỉ việc báo cho Cẩm Y Vệ, chờ họ đến thẩm vấn Tạ quả phụ là được. Hơn nữa vãn sinh phải chúc mừng đại nhân mới đúng, chắn chắn sau việc này đại nhân sẽ thăng quan phát tài, vì cớ gi lại không vui?
Cẩm Y Vệ là cơ quan giám sát được đương kim hoàng đế thành lập để giám sát hành vi, cử chỉ của các quan lại thuộc mọi cấp. Là các cơ quan an ninh do hoàng đế trực tiếp quản lý, được hưởng quyền truy xét, tra khảo phạm nhân không cần thông qua các cấp xét xử thông thường. Những vụ án mưu phản thuộc phạm vi quản hạt của Cẩm Y vệ. Nó cũng giống như Cục an ninh quốc gia hiện nay vậy. Quan quân địa phương không có quyền thẩm vấn những án như thế này.
Tống tri huyện lắc lắc đầu:
- Già rồi, vãn vãn sinh già rồi, sống chừng ấy năm rồi, không nhận già là không được!
Dương Thiên Sở ngớ người, tự nhiên Tống tri huyện nói chuyện đẩu đâu. Mà nói oang oang thế kia thì già sao được, hắn im lặng chờ Tống tri huyện tiếp lời.
- Vãn sinh, quả quả là già tới hồ đồ rồi, chẳng ngờ lại không không phát hiện Tạ quả phụ này là trọng, trọng phạm mưu phản, nếu là Cẩm Y vệ đến …... Dừng lại một chút, giọng Tống tri huyện trở nên thê lương:
- Nếu như quả Cẩm y vệ bươi móc lên, chẳng những trị tội của vãn sinh, mà có khi khi còn liên lụy đến gia nhân, chỉ thương cho Vân Nhi...
Tống tri huyện nói tới đây thì giọng nghẹn lại, không nói tiếp được nữa.
Dương Thiên Sở tức thì vỡ lẽ.
Vụ Án của Tạ quả phụ liên quan đến Kiến đế, là chuyện đương kim hoàng thượng bận lòng nhất. Cẩm Y vệ nhất định sẽ không dễ dàng tin lời báo cáo từ một phía của lão, nhất định phải điều tra cho rõ ràng mọi thứ. Một khi tra ra, ngày đó có rất nhiều người ở tại đương trường, bản thân lão rõ ràng là đã tha cho Tạ quả phụ, rồi Dương Thiên Sở đã kịp thời ngăn lại, rồi chính vì hắn phát hiện điều ẩn bí bên trong mới có thể tìm được phong mật tín này.
Chỉ đơn thuần chuyện muốn thả Tạ quả phụ ra mà xét, nếu nhận định cho rõ ràng, chỉ sợ lão chẳng có công mà còn có tội. Đương kim hoàng thượng là một kẻ lấy tâm ngoan thủ lạt, tuyệt không dung cho quan lại của mình phạm bất cứ sai sót gì liên quan đến Kiến đế. Chuyện lão muốn tha Tạ quả phụ mà bị bại lộ, đến lúc đó, chỉ sợ Cẩm Y vệ sẽ trịnh trọng mời lão lên “uống trà”. Mà thủ đoạn của cẩm y vệ thì lão biết quá rõ rồi, đừng có nói là con ma con quan huyện thất phẩm tôm tép như lão, cho dù là hầu tước vương hầu ở kinh thành thì số lượng chết hay chịu khổ trong tay Cẩm Y vệ đếm mãi không hết. Bọn chúng mà muốn cho lão chết, thì nhất định sẽ khiến cho mạng lão còn hèn mọn hơn cả con giun! Tệ hơn nữa, nếu như không lo lót cho ổn thỏa, chúng bới ra thì liên lụy tới tính mạng của cả gia đình cũng là chuyện không thể nói trước được.
Diêu Tường gật đầu nói:
- Vãn sinh hiểu ý đại nhân rồi. Xem ra phải xử lý cho sớm, chuyện này vãn sinh sẽ không nói ra, về phía người trong nha môn cũng dễ dàng xử lý. Chỉ còn có mấy người của Ân gia là chưa biết thế nào.
Tống tri huyện nói ngay:
- Chuyện của Ân gia vãn vãn sinh cũng có thể lo được, Ân gia và vãn sinh cũng có chút giao tình.
Vậy thì còn vấn đề gì nữa? Diêu Tường lập tức hiểu ra, Ân gia có quan hệ với Tống tri huyện, hơn nữa đang có án mạng cần nhờ cậy đến lão, không phải lo. Thủ hạ của lão càng dễ đối phó. Chỉ có Dương Thiên Sở hắn là kẻ mới đến chưa biết lòng dạ thế nào mới là điều lão canh cánh trong lòng.
Tống tri huyện sống lâu trong quan trường, chuyện người thân trong họ, thậm chí huynh đệ ruột thịt đạp lên nhau để tiến thân cũng thấy không ít. Huồng gì hắn là một người ngoài, hoàn toàn chưa có quan hệ gì, nếu hắn muốn tố cáo gã để tiến thân thì quả thật lần này lão thảm rồi.
Nhưng Dương Thiên Sở hắn há là loại người như vậy!
Dương Thiên Sở đứng dậy, chắp tay nói, giọng nói quả quyết:
- Việc này đại nhân xin cứ yên lòng. Vãn sinh chịu ơn tiến cử của Tần gia, ơn tri ngộ trọng dụng của đại nhân, tuyệt đối sẽ không hé răng lấy nửa lời.
Tần Dật Vân tiến cử hắn cũng chỉ là sự giao dịch, còn Tống tri huyện thuê hắn căn bản là đôi bên vui vẻ hợp tác, chả có ơn huệ gì hết. Nhưng hắn vẫn phải nói vung lên thế cho Tống tri huyện an tâm.
Tống tri huyện còn vờ vịt nói:
- Ài tiên sinh nói gì thế thế. Vãn sinh sinh sao dám có ý nghĩ đấy.
Hai người đưa đẩy mấy câu, cuối cùng cũng làm cho Tống tri huyện bỏ được khối đá trong lòng xuống. Sau đó cùng bàn chuyện sáng mai thẩm vấn Hồ Tam và tiếp đón người của Cẩm Y Vệ. Tống tri huyện còn muốn thẩm vấn Hồ Tam ngay trong ngày để mai rảnh đối phó với đám người Cẩm Y Vệ:
- Hung thủ đã nhân tội rồi, việc thẩm vấn lấy cung chỉ chuyện nhỏ không dám lao phiền tiên sinh. Tiên sinh đi đường xa vất vả nên đi nghỉ sớm, ngày mai vãn sinh sẽ gửi biên bản thẩm vấn tới.
Dương Thiên Sở nghĩ cũng phải, liền đứng dậy cáo từ.
Án chiếu theo quy định, khi án mạng xảy thi thể của người bị hại chuyển về đặt trong liệm phòng ở huyện nha trước, rồi sau khi hoàn thành trình tự liên quan, sẽ đem thi thể trả lại cho khổ chủ đi mai táng. Trên đường về Dương Thiên Sở bắt gặp nha dịch đang chuyển xác tỷ muội họ Bạch vào liệm phòng. Nghĩ hai cô gái xinh đẹp đang trong độ tuổi thanh xuân mơn mởn vậy mà giờ này chỉ còn là hai cái xác lạnh lẽo vô hồn, Dương Thiên Sở cảm thấy xót xa cùng sự bất an mơ hồ, liền quyết định chưa về nghỉ mà quay trở lại xem Tống tri huyện thẩm vấn Hồ Tam.
Khi Dương Thiên Sở tới nơi thẩm án, thấy hai tay Hồ Tam bị cùm, nằm sấp trên một cái ghế dài, quần đã bị kéo xuống đầu gối, mông đít và đùi đã bị đánh bắn máu tươi dầm dề. Bên cạnh đó còn mấy tên sai dịch đang cầm thiết bản đánh tới tấp. Đại đường đã đầy mùi máu. Hồ Tam giờ cũng không còn kêu rên nổi nữa.
Sau khi đánh xong một lượt, Tống tri huyện ngồi phía sau án đài có lò sưởi ấm phía sau cất giọng âm sầm tra khảo:
- Hồ Tam, bổn quan hỏi, hỏi ngươi một lần nữa, ngươi, ngươi có khai hay không?
Hồ Tam gượng ngẩng đầu lên, đáp:
- Đại nhân, tôi... tôi quả không có... không có giết Bạch Tố Mai đại tiểu thư, tôi... tôi chỉ cưỡng gian ... Bạch Tiểu Muội... Lúc đó, đại tiểu thư người... người không có ở hiện trường mà!
Tống tri huyện vỗ bàn, oai khí bừng bừng quát:
- Giỏi, tiểu tử giỏi, ngươi, ngươi cứng đầu cứng cổ thế là cùng! Bổn, bổn quan muốn coi xem xem là miệng ngươi cứng, hay, hay thiết bảng của lão tử cứng!
Lão lấy từ trong ống ra một thẻ bài, phóng xuống đất thét:
- Đưa, đưa hắn lên giáp côn!
(Chú: Giáp côn là cái kẹp gỗ, một dụng cụ tra tấn thời xưa)
"Dạ!" Sai dịch đứng hai bên dạ vang, kéo từ trong góc ra một cái "Giáp côn" làm bằng gỗ dương. Cái giáp côn này do ba cây gậy gỗ tròn dài ba thước tạo thành, phía ngoài dùng một vòng sắt để cố định, hai bên dùng dây xuyên qua, cột chặt cẳng chân của phạm nhân vào giữa. Khi dùng hình, sai dịch sẽ kéo hai bên, khiến ba cây gậy gỗ ép chặt vào nhau, ép cẳng chân của phạm nhân. Sự đau đớn lâu dài và kịch liệt này dễ dàng phá hủy ý chí của phạm nhân. Người hành hình căn cứ theo ý của quan lão gia mà ra sức, nếu dùng mười phần lực, thì cẳng chân của phạm nhân nhất định bị ép vỡ nát.
Tên Hồ Tam tự nhiên là biết cái giáp côn này lợi hại, nên đã sợ đến hồn phi phách tán, vừa giãy dụa vừa kêu tha mạng. Bọn sai nha không lý gì đến những lời ấy, một người nhảy lên đè chặt lưng Hồ Tam, khiến hắn không có cách gì động đậy, những tên còn lại nhanh chóng và thành thạo đưa hai chân của Hồ Tam cột chặt vào trong giáp côn. Một mặt chúng chuẩn bị dây thừng, một mặt đi vào tư thế chuẩn bị, rồi nhìn Tống tri huyện chờ đợi.
Tống tri huyện hô lên:
- Hành, hành hình!
Nha dịch hai bên kéo mạnh giáp côn, thanh gỗ tròn lẳng ép vào cẳng chân của Hồ Tam. Cơn đau đớn kịch liệt khiến Hồ Tam rú như heo bị chọc tiết. Cơn đau này vẫn tiếp tục, từ từ phá hủy thần kinh của hắn. Tiếng kêu thảm của Hồ Tam càng lúc càng nhỏ dần, sự đau đớn không gì chịu nổi đã khiến ý chí của hắn mơ hồ, cắn chặt môi dưới đến bật máu tươi. Bọn sai nha đối với chuyện này đã mắt thấy tay nghe quen quá rồi, do đó không hề nhẹ tay, tiếp tục kéo chặt Giáp côn, khiến dây thừng căng ra kêu phanh phanh vang vọng cả khắp đại đường. Liều mạng cứng cỏi một hồi, Hồ Tam cuối cùng cũng ngất đi.
Tống tri huyện đưa tay ra hiệu. Bọn nha sai bỏ lỏng dây thừng, nhưng không hạ giáp côn xuống. Một tên bước lên trước cúi xuống xem xét tình trạng vết thương, thấy Hồ Tam vẫn còn hô hấp, liền thưa:
- Hồi bẩm đại nhân, nhân phạm hôn mê rồi!
Tống tri huyện hừ lạnh:
- Tạt nước cho nó tỉnh dậy!
"Dạ!" Hai tên sai nha sau khi ứng tiếng, liền bước ra phía sau mang đến hai bồn nước lạnh lớn, ào một cái đổ lên trên người Hồ Tam.
Thân thể Hồ Tam động đậy một chút, phát ra một tiếng rên thống khổ.
Tống tri huyện lại cười lạnh:
- Hồ Tam, thế, thế nào? Khai, hay không khai?
Hồ Tam đau gần như muốn chết, gian nan lắm mới đáp được:
- Lão gia! Tôi... Tôi khai thật … thật mà!
- Giỏi! Giỏi! Giỏi! Ngươi giỏi, giỏi lắm Hồ Tam!
Tống tri huyện đưa tay lấy thêm một cái thẻ bài, thảy ra đại đường, lệnh:
- Kẹp tiếp, tiếp cho ta!
Bọn sai dịch hai bên lập tức kéo rút giáp côn. Hồ Tam lại rú lên thê thảm, hai mắt như muốn lòi cả ra ngoài. Nhưng hắn tiếp tục liều mạng cắn chặt môi, máu ứa ra hai bên miệng, xem ra, hắn đã dùng đến chút sức lực nhẫn nại cuối cùng.
"Rắc ...! Rắc!..." Cẳng chân của Hồ Tam bắt đầu phát xuất âm thanh gãy phá. Sự đau đớn khủng khiếp khiến hắn cuối cùng không chịu đựng được nữa, phát ra một tiếng kêu thảm:
- Aaa... lão gia! Tôi khai! Tôi … xin khai!
Tống tri huyện giơ tay lên, bọn sai nha dụng hình lúc này mới buông tay, Hồ Tam đau đớn thở vô cùng nặng nhọc, dùng thanh âm khàn khàn thều thào nói:
- Tôi chịu khai rồi! Cái gì tôi cũng khai hết!
Tống tri huyện nhoài người tới:
- Ngươi nói, nói xem, Bạch Tiểu Muội có, có phải là do ngươi giết không?
- Vâng... Là do tôi giết!
- Giết, giết bằng cách nào?
- Dùng tay... dùng tay bóp chết.
- Vậy Hạ, Hạ Tố Mai có phải là do ngươi, ngươi giết không?
- Là tôi... là do tôi làm!
- Giết bằng cách nào?
- Dùng đao... Dùng đao chém chết.
- Nói, nói bậy!
Tống tri huyện gõ búa:
- Rõ ràng, rõ ràng là do ngươi bức gian không thành, bóp, bóp nàng ta chết!
- Đúng, đúng... là bóp cổ nàng ta chết.
- Không dụng hình, ngươi, người quả là không biết thành thật, đem tình hình xảy ra kể lại hết xem!
Tống tri huyện phán đầy sự đắc ý.
Hồ Tam ngồi bệt trên mặt đất từ từ kể lại hết mọi chuyện. Tống tri huyện thỉnh thoảng vỗ bàn, uốn nắn cho lời khai của hắn. Hồ Tam thuận theo ý của Tống tri huyện mà khai, hình danh sư gia ngồi kế bên ghi lại hết lời của hắn vào trong ký lục, sau đó đưa ra trước mặt hắn bắt ký vào.
Vừa dùng hình vừa mớm cung thế này, rõ ràng lấy được thông tin chính xác, vì phạm nhân bị đòn đau nhận bừa. Nhưng hắn cũng đủ nhận ra một điều, Hồ Tam tới tám phần có liên quan tới cái chết của Bạch Tiểu Muội, nhưng Bạch Tố Mai không hề liên quan gì tới hắn, như vậy vụ án này còn chưa kết thúc được.
Tống tri huyện chừng cũng chỉ có cái ‘võ” ép cung này thôi, xem nữa cũng bằng thừa, về ngủ sớm mai tự thân đi thẩm vấn Hồ Tam sau vậy, nghĩ thế Dương Thiên Sở chuyển thân trở về…