Dương Thiên Sở, đi qua giếng trời ở đại sảnh, tới khu vườn phía Tây của nha môn.
Đây chính là nhà mới của mình rồi! Dương Thiên Sở đứng trước cửa vườn, quan sát kỹ một chút, thấy phòng ốc nguyên an bài để cho huyện nha điển sứ cư trú quả thật là lớn, tuy có hơi cũ kỹ, nhưng trông rường cột vẫn còn chắc chắn lắm. Đẩy cửa rào tiến vào, hắn thấy vườn này đại khái rộng bằng một sân bóng rổ, ở giữa có một cây hoa quế, hiện giờ chính là mùa quế ra hoa, nên toàn cây đều mẩy đầy sắc hoa trắng nhỏ, làn hương dìu dịu làm động lòng người. Phải nói Hoa quế là thứ hoa mà Dương Thiên Sở thích nhất.
Trong viện có ba dãy phòng lớn, mỗi dãy có bốn năm gian, sát thềm mỗi phòng đếu có trồng một thứ hoa cỏ không rõ tên, nhưng nở ra những bông hoa rực rỡ đủ sắc.
Hắn nhìn trời ước chừng bây giờ đã khoảng 9,10 giờ tối. Ở thời đại này được coi là muộn lắm rồi.
Trong vườn có hai người đang cầm đèn lồng, dựa vào gốc cây nói chuyện. Thấy Dương Thiên Sở đi vào, một người hưng phấn đi tới, thân thiết nói:
- Tướng công đã về.
Đó đương nhiên là Hạ Phượng Nghi. Dưới ánh đèn Dương Thiên Sở nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng cùng đôi mắt đen láy ánh vẻ hưng phấn của nàng, lòng thầm nghĩ cô gái nhỏ này thật là đẹp.
Dương Thiên Sở hỏi:
- Hôm nay hẳn là mọi người dọn dẹp vất vả rồi, sao không đi nghỉ sớm còn ở đây đợi ta làm gì?
Phi Yến đi lên thi lễ chào Dương Thiên Sở, rồi nói:
- Thiếu gia! Thiếu nãi nãi và Phi Yến ở đây đợi người về dùng bữa.
- Hai nàng còn chưa ăn tối?
Hạ Phượng Nghi nhoẻn miệng cười:
- Hôm nay tướng công thượng nhiệm, thiếp và Phi Yến muốn làm bữa tiệc nhỏ chúc mừng, đương nhiên là phải đợi tướng công trở về rồi.
Dương Thiên Sở xúc động lắm! Còn gì bằng sau một ngày làm việc vất vả trở về nhà có vợ hiền với bữa cơm chờ sẵn, hạnh phúc chính là đây! Dương Thiên Sở không biết rằng cái bánh bao ban sáng của mình làm Hạ Phượng Nghi cảm động, sự quan tâm để ý phải thể hiện qua những hành động nhỏ nhặt, chứ không phải qua lời nói hoa mỹ, những món quà đắt tiền. Đương nhiên điều này không đại biểu rằng nàng thích hắn, đơn giản đó là ứng xử giữa người với người mà thôi.
Phi Yến hầu hạ Dương Thiên Sở rửa ráy, còn Hạ Phượng Nghi đi hâm lại thức ăn. Sau đó ba người cùng ngồi vào bàn.
Tuy chỉ là bữa tiệc nhỏ nhưng cũng có đủ các món canh, mặn, xào, nấu. Còn có cả rượu nữa. Vừa thấy rươu, cái bụng Dương Thiên Sở đã nhộn nhạo.
Phi Yến, rót rượu cho hai người. Hạ Phượng Nghi nâng chén lên nói:
- Tướng công, chén này thiếp xin chúc tướng công sau này tiền đồ thuận lợi, thăng quan tiến chức.
Dương Thiên Sở nâng chén lên nói:
- Cám ơn nương tử.
Hai người cạn chén rồi bắt đầu dùng bữa. Lại qua mấy tuần rượu, Hạ Phương Nghi hào hứng kể:
- Tống phu nhân phái rất nhiều người hầu tới giúp đỡ bọn thiếp, còn đưa một lão đầu bếp họ Hạ tới chuyên môn phục vụ cơm nước cho chúng ta. Tống phu nhân tặng cả một bà mụ tới làm hạ nhân, quét dọn nhà cửa vườn tược. Thật là quá khách khí.
Hạ Phượng Nghi lần đầu tiên rời nhà sống ở bên ngoài, tới một môi trường mới lại được người ta hiếu khách nhiệt tình đón tiếp, tự nhiên đầy hiếu kỳ và hưng phấn.
Buổi tiệc cứ thế diễn ra trong không khí vui vẻ. Dương Thiên Sở có hơi quá chén, được Phi Yến dìu vào trong phòng ngủ.
Phi Yến đỡ Dương Thiên Sở ngồi trên ghế, rồi đi trải chăn đệm cho hắn. Dương Thiên Sở mắt lim dim nhìn thấy mép váy trắng của nàng chạm đất, lưng quay về phía hắn, chiếc mông tròn chịa vểnh lên, tư thế dụ hoặc đó khiến hắn cho phép mình được hưởng thụ với những gì tưởng tượng ra.
Dương Thiên Sở chậm rãi đi đến đằng sau lưng Phi Yến, quan sát từng động tác nhỏ của nàng, thầm nghĩ làm thế nào để đặt nụ hôn lên cơ thể thơm tho này.
Dọn giường xong, Phi Yến đứng thẳng người dậy, quay người lại đang định dìu Dương Thiên Sở vào giường thì đã thấy hắn đứng ngay đằng sau, ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, kinh hãi thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.
Dương Thiên Sở một tay nắm lấy tay nàng, tay kia vòng qua bờ eo thon nhỏ. Phi Yến hoảng loạn, nhất thời như ngây ra không biết làm thế nào. Đến khi hơi bình tĩnh lại, định đẩy Dương Thiên Sở ra thì đã thấy hắn gục đầu vào vai nàng ngủ từ bao giờ.….
+++
Ngày hôm sau khi Dương Thiên Sở thức dậy thì trời đã sáng rõ rồi, hôm qua vất vả cả một ngày, lại uống rượu say nên Dương Thiên Sở đánh một giấc ngon lành.
Dương Thiên Sở vươn vai, được ngủ ngon nên tinh thần hắn hết sức sảng khoái, cao giọng ngâm nga:
Đầu giường ánh trăng sáng
Dưới giường giày một đôi
Hôm qua uống quá độ
Tỉnh dậy vẫn buồn nôn.
Hắc! Thơ hay, cứ nốc rượu vào thì ai cũng thành tiên thơ được hết.
Phi Yến nghe thấy tiếng Dương Thiên Sở, liền từ phòng ngoài vén màn cửa tiến vào:
- Thiếu gia, người dậy trễ có đói không?
Dương Thiên Sở bật dậy khỏi giường, lắc tay lắc chân làm mấy động tác thể dục cơ bản, cười nói:
- Vốn là cũng đói, nhưng nhìn thấy Tiểu Yên Tử xinh đẹp là đủ thấy no rồi.
Phi Yến mở tủ lấy y phục mới cho hắn, vừa hầu hạ hắn thay y phục vừa nói:
- Thiếu gia lại nói lung tung rồi, thiếu nãi nãi mà nghe thấy sẽ không vui.
Dương Thiên Sở ngáp dài, tỏ vẻ không để ý. Về cái điểm cứ thấy mấy cô gái nhỏ xinh xắn là mở miệng nói những lời lả lơi thì hắn và tên Dương Thiên Sở kia có lẽ giống hệt nhau, cái tính hắn nó thế, hắn cũng chả muốn vì ai đó không vui mà thay đổi. Dương Thiên Sở nói:
- Thiếu nãi nãi của ngươi đang líu lo với ai ở bên ngoài thế?
Phi Yến giúp hắn thay y phục xong, bưng nước lên cho hắn rửa mặt, trả lời:
- Là thiên kim của Tri huyện đại nhân, Tống tiểu thư!
- Mới sáng sớm đã tới làm gì?
- Thiếu gia, mặt trời đã lên tới hai cây xào rồi, không còn sớm nữa đâu. Còn tới làm gì thì nô tỳ không rõ.
Dương Thiên Sở thấp giọng hỏi nhỏ:
- Cô ả tiểu thư ngang ngược ấy có làm khó gì thiếu nãi nãi không?
Phi Yến cũng thấp giọng trả lời.
- Không, thiếu gia cứ ra là biết ngay.
Sau đó mỉm cười, nói với giọng thần bí:
- Thiếu gia còn chưa biết bản lĩnh của thiếu nãi nãi đâu.
Đương nhiên là ta không biết rồi, biết thế quái nào nổi cô chứ? Thiếu nãi nãi của cô một ngày chẳng nói được với ta mấy câu, lại còn lù lù như cái tàu tiền, chậc! Người như thế mà chịu cười nhiều một chút thì hay biết mấy. Sau khi được Phi Yến trải đầu cho, Dương Thiên Sở ra bên ngoài, thấy hai cô gái đang ríu rít chuyện trò, dáng vẻ hết sức thân mật.
- Ca ca dậy rồi, tiểu muội có lời chào buổi sáng.
Í ta ở đâu ra có một muội muội thế này, mà sao giọng nghe quen thế. Trước mặt Dương Thiên Sở là cô gái nhỏ tuổi chừng mười bốn mười lăm, khuôn mặt thanh tú khả ái, đôi mắt linh hoạt toát vẻ lên tinh nghịch, hàm răng trắng đều, toàn thân váy lụa xanh bó sát người, eo dùng dải lụa cũng màu xanh nhạt buộc quanh, nổi bật hai bầu ngực xinh xinh mới nhú chưa phát triển hết. Tuy còn nhỏ nhưng đã có dáng dấp của một tiểu mỹ nhân rồi.
Dương Thiên Sở dụi mặt nhìn kỹ một lần nữa, Tống Vân Nhi! Dương Thiên Sở nhìn có chút thất thần, thật không ngờ cô tiểu thư đanh đá ấy thay nữ phục lại khiến người ta điên đảo thần hồn như thế. Nhất thời hắn không nói lên lời.
Hạ Phương Nghi đi tới trước mặt Dương Thiên Sở, đưa tay vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên áo của hắn:
- Tri huyện đại nhân cũng vừa mới tới, đang đợi chàng ở phòng khách đó. Chàng đừng để người ta đợi lâu.
Khác hắn với ngày hôm qua, Tống Vân Nhi chào hỏi xong thì chẳng lý gì đến hắn mà kéo tay Hạ Phượng Nghi một điều tỷ tỷ, hai điều tỷ tỷ ngọt sớt. Ài chà, Phi Yến nói đúng ha, không ngờ nương tử của hắn biết bỏ bùa người ta, không biết cô nàng Tống Vân Nhi này ăn phải bả gì rồi.
Khu lạc viên này của Dương Thiên Sở có cửa quay về hướng đông, dãy nhà bên trái là khu bếp, bên phải là phòng ngủ, đối diện là phòng khách. Tuy dãy phòng ngủ cũng có phòng khách như căn phòng Hạ Phượng Nghi đang tiếp Tống Vân Nhi vậy, nhưng trong nhà có nữ quyến, nam nhân không thể tùy tiện vào, nên Tống tri huyện đợi Dương Thiên Sở ở nhà khách chính.
Tống tri huyện đang ngồi trong nhà khách uống trà, thấy Dương Thiên Sở tới vội đứng lên chắp tay nói:
- Chào buổi sáng Dương tiên sinh! Tối qua tiên sinh ngủ có ngon không?
- Rất ngon! Cám ơn đại nhân quan tâm!
Dương Thiên Sở hoàn lễ rồi ngồi xuống chỗ chủ tọa, Phi Yến cũng mang lên cho hắn một tách trà.
Tán gẫu xong, Tống tri huyện gọi cân ban trưởng tùy mang lên “quan thư” đỏ chót ( thời nay gọi là giấy mời), do chính tay Tống tri huyện viết, đứng dậy cung cung kính kinh dùng cả hai tay đưa cho Dương Thiên Sở, nói:
- Từ rày, chức hình danh sư gia toàn bộ dựa vào tiên sinh rồi, mong được tiên sinh chỉ dạy cho nhiều hơn!
Dương Thiên Sở đứng dậy khách khí hai tay tiếp lấy, phong thư dùng giấy đỏ bọc ngoài, bên trên ghi ‘ Dương Thiên Sở lão phu tử huệ tồn’, rút tâm thiệp bên trong ra, có viết ‘ Đốn sinh Thiên Sở Dương lão phu tử, tại Tống Chiêu tri huyện nhâm nội, bạn lý hình danh nhất sự, nguyệt bổng tu kim nhị lượng, đáo quán khởi tu, khẩn đính, giáo đệ Tống Chiêu đốn thủ bái!
( Thành tâm kính mời thầy Dương Thiên Sở, đảm nhận chức hình danh sư gia trong nội nha của Tống Chiêu, lương tháng hai lượng, tới ở quan sở, trận trọng giao kết, đệ Tống Chiêu khấu đầu bái lạy)
Thế này là chính thức mời Dương Thiên Sở làm hình danh sư gia rồi, tiền công mỗi tháng hai lượng, ở trong thời đại này cũng đã tính là khá cao, phải biết rằng bổng lộc của quan viên đương triều rất thấp, bổng lộc một tháng của chính thất phẩm tính ra cũng chỉ chừng có ba lượng, chỉ dựa vòa bổng lộc, đừng nói tới việc mời sư gia trưởng tùy, riêng nuôi miệng ăn trong nhà cũng là cả một vấn đề rồi. Chỉ có thể nghĩ cách thu nhập thêm bên ngoài, trong đó quan địa phương có thu nhập chủ yếu là ăn chặn thuế của chính địa phương mình, tục gọi là ‘ hao phí’.
Một lượng bạc có thể mua được hai thạch gạo, một thạch gạo thời đó ước chừng chín mươi tư cân, như vậy lương tháng của Dương Thiên Sở đủ mua ba trăm chính mươi sáu cân gạo, một tháng mỗi người ăn hết chừng khoảng ba mươi cân gạo. vậy là Dương Thiên Sở có thể nuôi ăn được mười hai người, cho nên lương tháng Tống Chiêu cấp cho Dương Thiên Sở được tính là khá cao.
Tiếp đó, Tống tri huyện lại hai tay dâng lên sáu lượng bạc, đây là sính lễ đầu tiên:
- Hôm nay là ngày cáo trạng, vãn sinh xin cáo từ, bây giờ chuẩn bị đi thăng đường!
Dương Thiên Sở đứng dậy tiễn Tống Chiêu ra khỏi cửa, rồi cúi đầu đi vào phòng. Phi Yến thấy hắn nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì nói:
- Thiếu gia, nghĩ gì vậy?
- Tống tri huyện nói sắp thăng đường, tại sao không bảo ta đi theo? Ta chẳng phải là hình danh sư gia của ông ta sao? Nếu ta không đi nghe thẩm án, thì biết giúp đỡ xử lý hình án thế nào?
Hạ Phương Nghi ở bên phì cười:
- Việc của hình danh sư gia, đâu chỉ có phá án, có rất nhiếu án không cần phá, chỉ cần chàng ở giữa phán định thôi. Sao bây giờ chàng hiểu vấn đề rồi chứ?