Thẩm vấn Hồ Tam xong, dặn dò cai ngục xích Hồ Tam lại trông coi cho cẩn thận. Sau đó Dương Thiên Sở cùng Tống Vân Nhi rời khỏi nhà lao. Suốt quả trình tra hỏi Tống Vân Nhi không nói lời nào, đó là vì Dương Thiên Sở giao ước với nàng, khi hắn tra hỏi không được quấy rầy hắn.
Dương Thiên Sở hít sâu một hơi không khí trong lành, mùi vị trong nhà lao thật không dễ chịu:
- Hồ Tam nói không giết tỷ muội họ Bạch, muội thấy thế nào?
Tống Vân Nhi thấy Dương Thiên Sở hỏi ý kiến của mình thì vui lắm:
- Muội tin hắn không nói dối.
- Ồ, vì sao?
- Ca, sáng nay huynh có nói cho muội rồi mà, Bạch Tố Mai chết sau Bạch Tiểu Muội ít nhất một canh giờ. Hồ Tam nếu giết Bạch Tiểu Muội hắn còn ở lại hiện trường làm gì?
Dương Thiên Sở gật đầu, suy luận này của Tống Vân Nhi giống hắn. Nhưng cố tình hỏi vặn:
- Còn lý do nào khác không?
- Trong lời khai của Hồ Tam, thì hắn chỉ giữ tay Bạch Tiểu Muội chứ không hề dùng áo lót trói nàng ta. Hơn nữa… hơn nữa… hắn cũng không cắn.. cắn.. những điều này hắn không việc gì phải nói dối cả. Chứng tỏ có kẻ khác tới sau Hồ Tam, hơn nữa còn là tên biến thái. Bạch Tiểu Muội thật đáng thương..
Dương Thiên Sở thầm tán thưởng Tống Vân Nhi theo dõi tình tiết rất sát, trí nhớ tốt.
Lúc đó có một tên nha dịch chạy đến, báo:
- Tiểu thư, Dương sư gia. Cha mẹ của Bạch tỷ muội đã tới, họ muốn mang xác tỷ muội họ về an táng. Đại lão gia tìm ngài, muốn hỏi ngài còn cần xem xét gì nữa không? Để họ chuyển xác đi.
Tống Vân Nhi hỏi:
- Giờ họ đang ở liệm phòng rồi?
- Hồi bẩm tiểu thư, chưa. Đại lão gia đang tiếp bọn họ ở đại sảnh.
Dương Thiên Sở và Tống Vân Nhi cùng đi tới đại sảnh. Chào đón họ ở cổng là Uy Vũ tướng quân và Trấn Viễn tướng quân, Tống Vân Nhi ngồi xuống nựng hai chú chó cưng để Dương Thiên Sở đi vào trước.
Vừa tiến vào trong, họ đã thấy một đôi phu phụ, nam khoảng bốn năm mươi tuổi, gương mặt nghiêm lạnh tua tủa râu đen, thân hình tráng kiện, người mặc một bộ y phục võ quan, đang nhíu mày sầu tư. Bên cạnh vị võ quan này là một phu nhân trung niên đang gạt lệ. Ghế dưới có Ân gia đại công tử Ân Đức ngồi. Tống trị huyện ngồi ở ghế dài kế bên, người nào người nấy thở dài than vắn, cùng ngồi tiếp với vẻ rất thương tâm.
Thấy Dương Thiên Sở tiến vào, Tống tri huyện đứng lên:
- Tiên sinh, vãn vãn sinh giới thiệu một chút. Hai vị này là song thân của Bạch thị tỷ muội bất hạnh vong thân ngày hôm qua, Bạch Thiên Tổng và phu nhân của ngài.
Rồi lão chuyển sang Bạch Thiên Tổng nói:
- Vị này tính danh Dương Thiên Sở, là là sư gia của bản huyện.
Dương Thiên Sở chắp tay thi lễ, trong lòng lại lấy làm thắc mắc Bạch Thiên Tổng, thiên tổng? Nghe như là võ quan, không biết là phẩm quan như thế nào, nhưng nghe Tống tri huyện tự xưng là hạ quan, thì quan phẩm của lão nhất định phải lớn hơn Tống tri huyện. Dương Thiên Sở đoán không sai, vị thiên tổng này chính là võ quan địa phương, bậc quan đứng hàng chính lục phẩm.
Bạch Thiên Tổng chỉ nhướn mắt nhìn, khẽ gật đầu mà không hề đáp lại, chuyển sang nói với Tống tri huyện:
- Tri huyện đại nhân, chúng ta nên đi xem tiểu nữ trước đi.
Tống tri huyện vội vã đáp ứng, đi trước dẫn đầu, một hàng người liền đến phòng liệm. Tống Vân Nhi cùng hai con chó cũng đi theo.
Phòng liệm nằm ở hạ thất dưới đất ở mé đông. Cửa vừa mờ, một không khí ẩm thấp tạt vào mặt, Tống Vân Nhi không tự chủ phát rùng mình.
Giữa liệm phòng là có một cái bàn lớn dùng hai khối gỗ kết lại bằng hai cái đòn dài. Trên bàn hiện đặt hai thi thể, gương mặt được dùng vải bố phủ lại. Trên đất phía trước bàn có hai cái đèn chong (thứ đèn thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật), trong liệm phòng hôn ám phát xuất ra ánh sáng lạnh lẽo.
Liệm phòng ẩm thấp và âm u, đồ đạc chỉ lưa thưa vài cái bàn ghế cũ kỹ.
Bạch phu nhân vội vả chạy lên trước, đến trước một cỗ thi thể, đưa cánh tay run lẩy bẩy ra, từ từ kéo miếng vải đậy màu trắng, lộ xuất gương mặt trắng bạch của Bạch Tiểu Muội.
Bạch phu nhân người chao đảo rồi mềm nhũn sụm xuống. Bạch Thiên Tổng và Ân Đức vội vã đỡ Bạch phu nhân, Tống Vân Nhi cũng chạy đến trợ giúp vừa ấn lên nhân trung vừa lớn tiếng gọi. Một lúc sau, Bạch phu nhân mới òa lên một tiếng bật khóc.
Bạch Thiên Tổng nhẹ nhàng an ủi:
- Phu nhân, hài tử đã chết rồi, nàng cần kềm chế đau thương. Chúng ta nhìn qua nhìn Tố Mai.
Bạch phu nhân bi phẫn khóc lóc”Con của tôi ...” Chỉ nói tới đó, giọng nghẹn ngào không nói thành lời nữa.
Ân Đức nói:
- Đều tại tiểu tế con chiếu cố không chu toàn, và Ân gia của con không biết quản giáo, nuôi phải tên súc sanh Hồ Tam mặt người dạ thú, để hắn hại hai tỷ muội của nàng…
Nói đoạn thương tâm cực độ, mặt mày đầu đau khổ.
Bạch Thiên Tổng vẫy phất tay:
- Không thể trách ngươi! Ân nhi, ngươi không cần phải tự trách như thế.
Ân Đức nói:
- Rất may hung thủ đã bị bắt quy án.
Lại chỉ Dương Thiên Sở:
- Chính là vị Dương sư gia này, đã xảo dụng một con chó truy tung, bắt được hung phạm.
Bạch Thiên Tổng ạ lên một tiếng, nhìn ngắm đánh giá Dương Thiên Sở một lúc, rồi ôm quyền thi lễ:
- Đa tạ công tử! Đã khiến đại cừu của con ta được báo.
Dương Thiên Sở hoàn lễ, lúc này không phải là lúc huyên thuyên, nên hắn cũng không nói nhiều.
Bạch Thiên Tổng nói:
- Chúng ta đến xem nhìn Tố Mai thôi.
Bạch phu nhân gật đầu, Bạch Thiên Tổng đỡ bà đến tấm ván có đặt xác Bạch Tố Mai.
Ân Đức cầm tấm vải trắng che mặt lên, nhẹ nhàng đắp lên mặt Bạch Tiểu Muội. Đột nhiên, hắn kêu to một cái, quẳng miếng vải sang một bên, lùi lại mấy bước, đánh rầm một cái...,Mông nện phịch xuống, đập nát nhừ cái ghế phía sau, té trên mặt đất ẩm ướt, nhưng vẫn còn chưa phát giác mình té, miệng há hốc không nói được tiếng nào, sắc mặt tái xanh, ánh mặt nhìn chằm chằm thi thể của Bạch Tiểu Muội, tay chỏi lên mặt đất, lại lùi về sau một khoảng nữa.
"A...!" Ân Đức kêu thảm một tiếng, đưa tay lên, lúc này mới phát hiện bàn tay phải đã bị vài miếng gỗ mục đâm vào. Tay trái Ân Đức nắm khối gỗ đó kéo mạnh ra, lại kêu thảm một tiếng dài nữa. Miếng gỗ cầm trên tay trái quả nhiên có một cây đinh sắt dài, trên đó có dính đầy máu, đang long tong rớt xuống. Tay phải của hắn đã bị cây đinh đâm xuyên qua, tạo thành một cái lỗ to.
Thì ra vừa rồi Ân Đức trong lúc hoàng ngã vào cái ghế gãy nát, bàn tay vừa khéo đè lên cây đinh trên miếng gỗ đóng ghế.
Bạch Thiên Tổng, Dương Thiên Sở cùng mọi người không nhìn rõ Ân Đức vì sao lại như vậy, nên cùng vây lại. Bạch Thiên Tổng hỏi:
- Ân nhi, sao vậy?
Sắc mặt Ân Đức trắng bạch, run lập cập chỉ thi thể của Bạch Tiểu Muội, vết thương trên tay trái không ngừng có máu tươi chảy ra.
Tống Vân Nhi kỳ quái bước đến cạnh thân thể Bạch Tiểu Muội, lầu bầu:
- Có chuyện gì đâu mà sợ thành như thế.... A....! Lời chưa kịp dứt, nàng cũng phát ra một tiếng kêu kinh hãi, lùi lại vài bước, cũng sợ đến mặt mày tái mét, đưa quyền lên miệng cắn mạnh, run lên bần bật.
- Nàng... Nàng... Nàng ta đang nhìn ta... Nhìn ta cười!
Mọi người đều cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy khắp toàn thân, ngay cả Dương Thu Trì cũng không ngoại lệ. Dương Thiên Sở từ từ bước đến bên cạnh thi thể của Bạch Tiểu Muội. Quả nhiên, mắt của Bạch Tiểu Muội đang mở thật lớn, nhìn hắn trừng trừng.
Dương Thiên Sở cảm thấy một hơi lạnh chạy khắp toàn thân, dường như đang có người bay phía sau đầu hắn đang cười, lại đưa miệng thổi một hơi khí lạnh lên cổ hắn. Tóc trên đầu Dương Thiên Sở như dựng cả lên, vội quay ngoắc đầu lại, nhưng không thấy gì. Hắn thở ra một hơi dài, nhìn thấy gương mặt không còn màu sắc của Ân Đức và Tống Vân Nhi.
Dương Thiên Sở cẩn thận quan sát, phát hiện mắt của Bạch Tiểu Muội không hề chuyển động, thi ban màu tím đỏ ở dưới cổ hiện rõ ràng trước mắt, điều đó có thể cho thấy, Bạch Tiểu Muội đã chết thật rồi. Nếu là người chết, Dương Thiên Sở không hề sợ. Hắn không tin thế giới này có quỷ. Bạch Tiểu Muội mở mắt có thể do hiện tượng điện sinh học, dẫn đến một số sự cố co giật của cơ thể người chết. Chuyện này trước đây đã từng có báo cáo thực tế.
Cho đến lúc này, Ân Đức mới có thể nói được:
- Quỷ...! Có quỷ...! Nó đang cười!
Dương Thiên Sở đưa tay nhẹ vuốt hai mắt của Bạch Tiểu Muội, nói:
- Không cần sợ, nàng ta đã nhắm mắt lại rồi.
Lòng nghĩ, vị Ân công tử này có cái gan nhỏ quá, có nhiều người ở chỗ này như vậy, lại là ban ngày, ngay cả Tống Vân Nhi là một tiểu nữ hài như vậy mà cũng không quá sợ, hắn là một đại nam nhân sao lại hoảng hốt thành thế này, ngay cả tay bị thương cũng không hề biết.
Tống Vân Nhi cố gắng làm gan bước lại nhìn, thở dài một hơi nói:
- Đúng vậy, mắt đã nhắm lại, không cần sợ nữa.
Lại chuyển đầu hỏi Dương Thiên Sở:
- Ca ca, đây là chuyện gì vậy? Sao nàng ta đột nhiên mở mắt?
Dương Thu Trì nhìn Ân Đức sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy, định giải thích, đột nhiên trong lòng chợt động, đáp:
- Nàng ta có khả năng là gặp chuyện oan khuất gì đó chưa tỏ bày.
Ân Đức nghe thế, kinh khủng kêu lên một tiếng, lại lùi về sau thêm vài bước nữa.
Bạch Thiên Tổng trầm giọng nói:
- Tiểu huynh đệ, hung thủ này chẳng phải là bắt được rồi sao? Con gái ta còn có oan khuất gì nữa?
Diêu Tương cười cười lắc đầu:
- Tôi cũng chỉ nói thế thôi, nếu không vì sao nàng ta đột nhiên mở mắt?
Bạch phu nhân lại kêu lên: "Con gái mệnh khổ của tôi ...!" Rồi òa khóc lớn lên. Bạch Thiên Tổng lại ôn tồn an ủi, đỡ phu nhân đến bên thi thể của Bạch Tố Mai.
Ân Đức thấy thi thể của Bạch Tiểu Muội không hề động đậy, thần trí cũng dần tỉnh táo lại. Lúc này, hắn mới cảm thấy lòng bàn tay bị thương đau nhức, cúi đầu nhìn vết thương, thấy nó thật sâu, xuyên qua luôn cả lòng bàn tay.
Ân Đức đứng lên, nhìn quanh nhìn quất, muốn tìm vật gì đó băng bó vế thương, cuối cùng phát hiện một khúc vải trắng để nằm lăn lóc bên cạnh, bèn xé một khúc, quấn lung tung xung quanh vết thương.
Dương Thiên Sở vẫn luôn đứng một bên quan sát Ân Đức băng bó vết thương, bảo:
- Ân công tử, vết thương của ngươi rất sâu, nên đi rửa sạch một chút...
Ân Đức phẩy phẩy tay:
- Không cần gấp, quay về rồi hẵng hay.
Nói xong không lý gì Dương Thiên Sở nữa, bước lên mấy bước đến cạnh Bạch Thiên Tổng phu phụ.
Dương Thu Trì không hề bước lên, chỉ đứng một mình ở xa xa bồi tiếp.
Bạch Thiên Tổng nhẹ nhẹ kéo miếng vải che mặt của Bạch Tố Mai ra, lộ gương mặt kiều diễm bình an của nàng, phảng phất như là đang ngủ.
Bạch phu nhân kêu lên một tiếng: "Con của tôi....!" Rồi phục xuống người Dương Thiên Sở, cầm lên một cánh tay, đưa ấp vào mặt, kêu khóc thảm thiết.
Dương Thiên Sở cũng cảm thấy khó khó chịu, hắn không thể chịu nổi cảnh này. Thấy phu thê của Bạch Thiên Tổng thương tâm như vậy, hắn thở dài một tiếng, chuyển thân đẩy cửa bỏ đi.
Nhưng trong lúc đó, một cảnh tượng như làm hắn chấn động như bị sét đánh. Hắn vội quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Bạch Tố Mai. Cánh tay đó, cánh tay mềm oặt đang bị Bạch phu nhân đau lòng giữ chặt lấy, đang theo tiếng khóc nức nở của Bạch phu nhân khe khẽ chuyển động.