Ngày hôm sau, Dương Thiên Sở đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy những tiếng keng keng truyền tới, hắn lầm rầm chửi bới, mới sáng sớm mà có thằng điên nào đã đi nghịch chuông. Hắn chùm chăn định ngủ tiếp, thì lại nghe thấy bước chân đi tới, tiếp đó là màn bị vén sang, rồi giọng nói trong trẻo của Phi Yến vang lên:
- Thiếu gia! Kẻng báo giờ đã đánh, đến lúc phải dậy rồi.
Bà nó chứ! Thì ra là kẻng dánh thức của nha môn! Thế quái nào mà làm ăn như trong doanh trại quân đội vậy, đến giờ thức dậy cũng quy định. Hắn chỉ đành bò dậy, ngồi trên giường ngáp ngắn ngáp dài:
- Ta đến đây mấy hôm rồi sao hôm nay mới nghe thấy tiếng chuông này nhỉ?
Phi Yến cười hì hì:
- Thiếu gia, tại người không để ý đấy thôi, chứ hôm nào chẳng có đánh kẻng.
- Thế tại sao mọi khi cô không gọi ta?
- Thiếu gia quên rồi sao, hôm nay thiếu gia hết kỳ nghỉ, bắt đầu phải làm việc rồi. Nên nô tỳ mới đánh thức người.
Ờ phải, ta đã nghỉ hai ngày rồi. Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên. Ngày đầu tiên không nên đi làm muộn, mất hết uy tín. Nghĩ thế Dương Thiên Sở tỉnh tảo ra vài phần.
Phi Yến mang y phục tới hầu hạ Dương Thiên Sở mặc vào, múc nước cho hắn rửa mặt. Sau đó Dương Thiên Sở ngồi trước bàn trải đầu, để Phi Yến giúp hắn chải tóc. Từ trong gương đồng Dương Thiên Sở nhìn ngắm thân hình lả lướt của Phi Yến, đôi tay trắng như ngó xen của nàng lướt nhẹ trên đầu hắn. Dung mạo Phi Yến tuy không bì được với Hạ Phượng Nghi, nhưng luận vóc dáng không kém tí nào. Nhớ tới Hạ Phượng Nghi, thuận miệng hỏi:
- Thiếu nãi nãi, cái con sâu lười kia đã dậy chưa?
- Thiếu nãi nãi dậy từ sớm rồi … thiếu nãi nãi không phải là sâu lười, trước nay thiếu nãi nãi không quen nằm ì trên giường như người khác.
Dương Thiên Sở đổ vấy:
- Í, hóa ra Phi Yến có thói quen nằm ì hả?
- Hứ, ai thì tự biết.
- Ha ha ha! Vậy nàng ta đi đâu rồi? Đi bắt sâu rồi à?
Phi Yến không hiểu:
- Đi bắt sâu?
- Chẳng phải chim dậy sớm mới có sâu để ăn sao! Ha ha ha.
Phi Yến cười khanh khách:
- Hay thật nha, người dám nói thiếu nãi nãi là chim, lát nữa nô tỳ sẽ đi tố cáo.
- Ai nói ta là chim vậy?
Giọng của Hạ Phượng Nghi từ ngoài rèm truyền vào. Tiếp đó rèm cửa vén lên, Hạ Phượng Nghi đi vào, chỉ thấy nàng mặc một bộ váy hồng, trang điểm đạm nhã, tóc vấn nghiêng, hai hàng mi cao cong cong, đôi mắt long lanh như nước, khuôn mặt và chiếc cổ trắng nõn nà như ngọc, vòng eo mềm mại, bước chân thanh thoát như lướt trên mây. Phi Yến với đôi mắt to đã được tính là vô cùng xinh xắn, nhưng đứng bên cạnh Hạ Phượng Nghi, đột nhiên ảm đạm đi rất nhiều.
Có câu nói cửa miệng thế này: Không nên nhìn nữ nhân dưới đèn, không nên ngắm nữ nhân vào buổi sáng. Nữ tử vào buổi sáng có vị nữ nhân nhất. Trong chuyến hành trình mệt mỏi, với mấy ngày đầu phải sắp xếp ổn định chỗ ở, vì nhiều việc Hạ Phượng Nghi không để ý ăn mặc, bất quá nữ nhân nào cũng thích đẹp, nhất là những cô gái xinh đẹp càng chú trọng trang điểm. Hạ Phượng Nghi vốn thiên sinh lệ chất, lại thêm trang điểm, đúng là quốc sắc thiên hương, làm Dương Thiên Sở nhìn tới ngây ngốc.
Hạ Phượng Nghi thì chẳng phải cố ý trang điểm cho Dương Thiên Sở ngắm, chỉ là một hành vi tự nhiên của nữ nhân thôi, có điều nhìn thấy bộ dạng si mê ngây ngốc ngắm nhìn mình của Dương Thiên Sở. Trong lòng Hạ Phượng Nghi cũng có chút tự hào, cười nói:
- Nhìn cái gì? Không nhận ra sao?
Dương Thiên Sở không đáp mà ngây ngốc nói với Phi Yến, như còn đang trong giấc mộng:
- Phi Yến, véo ta một cái coi, thật mạnh vào.
Phi Yến ngạc nhiên:
- Làm gì vậy thiếu gia?
- Không biết có phải ta đang nằm mơ không, sao tự nhiên lại thấy một nàng tiên nữ hạ phàm đứng trước mặt thế này?
Phi Yến che miệng cười khúc khích.
Hạ Phương Nghi mắng:
- Khua môi múa mép chẳng hề đứng đắn… Tống tri huyện đang đợi chàng ở phòng khách đấy.
Phi Yến đã giúp Dương Thiên Sở chải đầu xong, nghe vậy vội sửa sang y phục, đi tới phòng khách. Tống tri huyện đang thưởng thức trà ngon, thấy Dương Thiên Sở tới mỉm cười nói:
- Hà, hiền hiền chất hôm qua say rượu, đã khỏe hẳn chưa?
Trải qua mấy ngày chung lưng đấu cật, chia xẻ hoạn nạn, thêm vào cải biến cách xưng hồ, quan hệ hai người gần gúi hơn rồi. Không còn khách sáo như ngày đầu nữa.
- Đa tạ bá phụ quan tâm cháu khỏe hẳn rồi.
- Ài, còn trẻ thật tốt! Bá phụ vẫn vẫn còn váng vất. Ta đến mang cho hiền chất cáo trạng quan trọng mấy ngày trước đây.
Tống tri huyện đưa một chồng giấy ra, Dương Thiên Sở vội hai tay nhận lấy nói:
- Bá phụ, sau này bảo Cân Ban trưởng tùy hoặc là thư lại hình phòng mang tới được rồi, bá phụ vất vả thế này làm gì?
- Không sao không sao!
Tống tri huyện cười hà hà nói:
- Hôm hôm nay là ngày đầu tiên mà, bá bá phụ phải tự mình tới một chuyến. Sau này sẽ sẽ để họ đưa tới.
Hai người hàn huyên một hồi, sau đó Tống tri huyện cáo từ đi lo công chuyện.
Tống tri huyện đi rồi, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến lại tới. Nhìn đống giấy tờ ngồn ngộn, Phi Yến lè lưỡi:
- Nhiều thế này thiếu gia phải làm tới đêm mới xong mất.
Hạ Phương Nghi nói:
- Còn đứng đó làm gì nữa, mau đi thu dọn thư phòng để lão gia còn làm việc.
Dương Thiên Sở ngạc nhiên:
- Sao lại làm việc ở thư phòng? Không phải tới phòng hình danh sao?
- Có sư gia nào như chàng không? Chẳng biết gì cả. Đây là sư gia nội nha, chính là nơi làm việc của các sư gia, phòng hình danh là nơi làm việc các thư lại, họ sắp xếp cáo trạng đã được chuyển thành án tới cho chàng phê duyệt.
Dương Thiên Sở gật gù, nhìn đống giấy tờ mới nhớ tới Tống Vân Nhi. Liền vội vã chạy đi tìm nàng.
Nơi đầu tiên hắn tới là nơi ở của Bạch Tố Mai và vợ chồng Bạch Thiên Tổng, vì cùng ở trong nội nha nên nơi ở hai bên không cách xa nhau bao nhiêu, hắn đi một lúc đã tới. Vợ chồng Bạch Thiên Tổng đích thân nghênh đón, một lúc sau Bạch Tố Mai cũng tới, thẹn thẹn thùng thùng thi lễ với hắn. Dương Thiên Sở nào có lòng dạ nói chuyện trò, nói dăm ba câu kiếm cớ hỏi tới Tống Vân Nhi, biết rắng từ sáng sớm nàng đã rời khỏi rồi, liền kiếm cớ không làm phiền Bạch Tố Mai nghỉ ngơi rồi lủi mất.
Con bé điên này sáng sớm đã chạy đâu mất rồi? Không biết hôm nay ‘ca ca’ phải làm việc sao?
Dương Thiên Sở chạy đông chạy tây hỏi han, cũng không ai biết đại thiên kim đi đâu. Chỉ còn trong phủ nội của Tống tri huyện mà thôi, nhưng nơi đó là chỗ ở của nội quyến, hắn không tiện vào hỏi. Định bụng về nhà nhờ Phi Yến đi một chuyến.
Vừa vào sân vườn Dương Thiên Sở đã kêu toáng lên:
- Phi Yến! Mau cứu người, mau cứu người.
Phi Yến đang lúi húi thu dọn nhà cửa, nghe thấy Dương Thiên Sở la “cứu người” lập tức chạy vội ra:
- Thiếu gia, có chuyện gì thế? Cứu ai cơ?
- Cứu thiếu gia ngươi chứ ai? Mau đi hỏi Tống tiểu thư …
Còn chưa dứt lời đã thấy một cô bé xinh xắn mặc võ phục gọn gàng cùng Hạ Phượng Nghi từ trong thư phòng của hắn đi ra. Không phải Tống Vân Nhi thì còn là ai nữa.
Tống Vân Nhi nghe được lời vừa rồi của hắn che miệng cười:
- Hi hi, đã thấy tầm quan trọng của muội chưa?
Phi Yến nói:
- Tống tiểu thư đã tới từ sáng sớm để giúp thiếu gia làm việc, có điều nói tạm thời đừng cho thiếu gia hay.
Dương Thiên Sở hiểu ra, thì ra cô bé này cố ý tròng ghẹo hắn. Dương Thiên Sở giả bộ tức giận hùng hổ đi tới nói:
- Giỏi lắm, xem ca ca trừng trị muội đây.
Dương Thiên Sở đưa tay bẹo cái má phinh phính của Tống Vân Nhi. Đương nhiên với thân thủ của Tống Vân Nhi, nếu nàng không muốn hắn còn lâu mới đắc thủ được. Tống Vân Nhi cười khanh khách làm cái mặt quý né qua một bên.
Dương Thiên Sở thấy Tống Vân Nhi duyên dáng đáng yêu, cũng định đùa một hồi, sắn tay áo lên định xông tới, nhưng nhìn thấy Hạ Phương Nghi đang nhìn hai người chơi đùa tủm tỉm cười đầy thâm ý thì dằn lòng dừng tay.
- Khụ, khụ… không đùa với muội nữa, chúng ta phải làm việc thôi.
Tống Vân Nhi thấy ca ca nghiêm túc thì cũng không đùa nữa, chuẩn bị theo hắn vào thư phòng làm việc. Dương Thiên Sở đi qua chỗ Hạ Phượng Nghi khônq quên trừng mắt nhìn nàng, ý bảo ta thừa biết nàng đang mưu tính cái gì.
Vào tới thư phòng, Dương Thiên Sở mới nhớ ra một việc:
- Vân Nhi, muội qua đây giúp ta rồi thì bên phía Ân phu nhân thì sao?
Vân Nhi đáp:
- Ca, yên tâm đi, bây giờ là ban ngày ban mặt lại có nhiều người không có gì phải lo. Muội đã dặn Bạch phu nhân theo sát Bạch tỷ tỷ rồi, chú ý cả việc ăn uống, thuốc men đề phòng trúng độc, còn nếu ra ngoài thì nhất định phải gọi muội.
Dương Thiên Sở gật đầu, lúc này mới yên tâm làm việc.
Trước tiên Tống Vân Nhi đem đống cáo trạng đó chia ra theo trình tự thời gian, cái nào cần gấp đưa cho Dương Thiên Sở xem trước. Sau khi sắp xếp xong Dương Thiên Sở mới biết là không cần phải làm hết trong một ngày, mới thở phào.
Tống Vân Nhi tuy hiểu quy trình xử lý vụ án, cũng như cách phê duyệt thế nhưng về luật lại không hiểu, thế nên chỉ có thể duyệt qua một số mục không quan trọng rồi phải chuyển qua cho Dương Thiên Sở.
Dù không phải làm xong hết trong ngày, nhưng công việc vấn còn rất nhiều, Dương Thiên Sở không dám trễ nãi, lấy hết mươi hai thành tinh thần ra để làm việc.
Được một lúc thì Hạ Phượng Nghi đích thân đem trà vào cho hai người, khi ghé mắt qua đống giấy tờ Dương Thiên Sở đang phê, ngạc nhiên nói:
- Tướng công, chàng đang viết cái gì vậy…?
Dương Thiên Sở nhìn lại nội dung mình viết, không nhận ra có chỗ nào bất ổn. Nghi hoặc nói:
- Ta không hiểu ý nàng…
Hạ Phương Nghi cầm lấy bút lông, vừa viết vừa giải thích:
- Chàng coi ở đây chàng viết chữ Dạng (样) không đúng, đáng lẽ phải viết là (樣). Còn mấy chỗ nữa, ngay cả cách dùng từ thiếp cũng chưa thấy bao giờ.
Dương Thiên Sở giật mình hiểu ra, thời này người ta dùng chứ phồn thể, rất phức tạp nhiều nét, khi đọc sách dựa vào nội dung hắn miễn cưỡng đoán ra được, nhưng khi viết thì chịu chết. Thêm vào nữa cách thức diễn đạt, ngữ pháp, câu cú của hai thời đại khác biệt rất lớn. Trước đây hắn đọc { Đại Minh hình luật } thấy trúc trắc khó hiểu thế nào, giờ hắn Hạ Phượng Nghi đọc thứ hắn viết cũng như thế.
Cuối cùng thấy chỗ sai quá nhiều sửa không hết, Hạ Phượng Nghi phải cầm bút viết thay cho hắn, nhiều chỗ hắn phải toát mồ hôi giải thích cho Hạ Phượng Nghi hiểu để nàng diễn đạt lại theo cách thời này. Hạ Phương Nghi dù lòng trăm điều thắc mắc, nhưng lúc này việc gấp nên cũng không hỏi nhiều, trở thành thư lại bất đắc dĩ cho hắn.
Tới trưa ba người mới xử lý xong một ít cáo trạng, Dương Thiên Sở thẩm thỏm mang đi cho Tống tri huyện xem thử, lúc này hắn chẳng còn chút tự tin nào. Khi thấy Tống tri huyện gật gù lấy bút khoanh vòng phê chuẩn, hắn mới yên tâm.
Dương Thiên Sở hớn hở ra về, nhìn thấy Hạ Phượng Nghi, Phi Yến, Tống Vân Nhi đang lo lắng đợi kết quả liền cười toe toét tay làm dấu thắng lợi. Ba nàng không hiểu dấu hiệu kia nhưng nhìn hắn cười là biết công việc trôi chảy rồi.
Tống Vân Nhi hôm đó ở lại ăn cơm trưa. Trong bữa cơm, cô bé và Hạ Phượng Nghi mới hỏi tới cách viết chứ quái dị của hắn hồi sáng. Dương Thiên Sở chẳng biết giải thích ra sao, đành ba phần thật bảy phần đùa thêm mắm thêm muối trả lời, làm ba nàng cười không nín được, mới qua được cửa này.