Buổi chiều, ba người lại tiếp tục làm việc. Nhờ có kinh nghiệm và thành tích buổi sáng, ba người không những phối hợp tốt hơn mà Dương Thiên Sở cũng tự tin hơn khi đưa ra các phán quyết.
Dương Thiên Sở không phải là người có thoi quen ỷ lại, hắn vừa làm việc vừa chú ý học hỏi tri thức từ Tống Vân Nhi. Dù sao mấy thứ này cũng không có gì quá phức tạp, quanh đi quẩn lại cũng cùng là một vài dạng, khá dễ nắm bắt. Cho nên một thời gian sau, Dương Thiên Sở nắm được trình tự và cách thức công văn cơ bản, cho dù không có Tống Vân Nhi, hắn cũng tự tin có thể miễn cưỡng ứng phó.
Vẫn còn một việc nữa, đó là vấn đề chữ nghĩa của Dương Thiên Sở. Dù sao Hạ Phượng Nghi cũng không thể viết thay hắn mãi được, nàng còn có việc nhà phải lo toan. Hai người thương lượng, quyết định sau mỗi bữa tối bữa tối Hạ Phượng Nghi sẽ mở lớp ‘bổ túc văn hóa’ để ‘xóa mù’ cho Dương Thiên Sở, thời gian lên lớp là một canh giờ. Dương Thiên Sở cũng đã có kiến thức cơ bản, việc học chữ cũng dễ dáng, chỉ có điều luyện viết chữ lông với một kẻ chuyên dùng bút bi, bút máy với gõ bàn phím, làm Dương Thiên Sở phải kêu cha gọi mẹ. Nhưng Dương Thiên Sở cũng phát hiện ra điều thú vị của việc này nên hắn không thấy đây là việc đầy đọa nữa.
Ngày đầu tiên ‘lên lớp’ Dương Thiên Sở cố ý viết thật xấu, Hạ Phượng Nghi phải cầm tay hắn nắn từng nét. Tất nhiên nàng cũng nhanh chóng phát hiện ra trò quỷ của hắn, nhưng dù sao là ‘phu thê’ lại là ‘thanh mai trúc mã’ nàng cũng không tị hiềm nhiều. Dương Thiên Sở có cơ hội gần gũi với nàng, ra sức thể hiện, thỉnh thoảng lại chọc cho Hạ Phượng Nghi cười khanh khách. Thế nhưng hắn biết Hạ Phượng Nghi không dễ ‘bắn hạ’, không dám quá đường đột, nếu không sẽ làm nàng phản cảm. Dù sao quan hệ giữa hai người nhờ thế mà thân thiết hơn.
Tình cảm có tiến triển, thế nhưng vẫn đề luyện chữ của Dương Thiên Sở không hề khả quan, rõ ràng là hắn không hề có thiên phú về mặt này, hắn cũng chẳng vội vội thế hắn mới càng có cớ ở bên Hạ Phượng Nghi.
Đó là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới nữa…
+++
Sau ba ngày bù đầu với đống giấy tờ, cuối cùng ngày thứ tư mới được thư nhàn.
Buối sáng hôm đó, Dương Thiên Sở đang vừa trầm mình trong bồn nước nóng vừa ngâm nga một khúc hát không rõ tên, thì có tiếng Phi Yến gõ cửa:
- Thiếu gia?
- Phi Yến hả? Muốn tắm chung với thiếu gia sao? Vào nhanh đi nước còn nóng đây này.
Phi Yến đã quá quen với những lời cợt nhả của hắn rồi, chẳng để ý:
- Thiếu gia, Cẩm Y vệ mã đại nhân tới, thiếu nãi nãi đang tiếp chuyện thay cho thiếu gia đó.
Dương Thiên Sở tắm vội tắm vàng, sau đó mặc quần áo vào đi ra. Thấy Phi Yến vẫn còn đứng đợi, trêu:
- Tiếc quá nhỉ! Yên tâm, lần sau thiếu gia nhất định không quên cô.
Phi Yến cũng đốp lại:
- Sao không thấy thiếu gia nói những lời này với thiếu nãi nãi?
Dương Thiên Sở hầm hừ, rồi xem, sẽ có một ngày! Hãy đợi đấy.
Dương Thiên Sở ra tới phòng khác, thấy Mã Độ dẫn theo hai tên Cẩm Y vệ đang trò chuyện với Hạ Phượng Nghi. Hạ Phượng Nghi thấy Dương Thiên Sở tới liền cáo lui.
Dương Thiên Sở ngồi xuống rồi, Mã Độ tặc lưỡi nói:
- Huynh đệ! Người thật là diễm phúc tề thiên, vị nương tử này của đệ đúng là xứng với bốn chứ khuynh quốc khuynh thành. Ta không nói ngoa, ở Hàng Châu này nàng xứng đáng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân.
Rồi chồm người tới nói nhỏ:
- Thậm chí ba ngàn giai lệ trong cung của hoàng thượng cũng chắc gì có người sánh nổi.
Dương Thiên Sở đắc ý lắm, cười toe toét nhưng vẫn luôn miệng nói lời khách khí.
Mã Độ giờ mới quay lại việc chính:
- Huynh đệ, đám hòa thượng, hói, trọc đều đã bị bắt về nhốt trong vườn lớn ở dịch sở, ngươi xem tiếp theo nên làm thế nào?
- Còn thế nào nữa, đến tra xét xem ai là người đội cái mũ rơm đó.
- Được được! Vậy chúng ta đi mau thôi.
- Chờ đệ chút đã. Đệ đi lấy mấy thứ rồi sẽ ra ngay.
Dương Thiên Sở vào lấy chiếc mũ, sau đó ra định sai Phi Yến đi tìm Tống Vân Nhi gọi mang Trấn Viễn tướng quân xem. Vừa ra ngoài thì Tống Vân Nhi, hôm nay không phải ngày nhận cáo trạng, việc dồn lại mấy hôm cũng đã giải quyết xong nhưng Tống Vân Nhi vẫn theo thói quen tới nhà Dương Thiên Sở.
Vưa nghe thấy Dương Thiên Sở muốn dùng Trấn Viễn tướng quân đi phá án, thì mừng rỡ nhảy cẫng lên, sau đó chạy đi gọi Trấn Viễn tướng quân. Con ‘bò đen’ thân thiết chạy lại bên người Dương Thiên Sở. Dương Thiên Sở cảm thấy rất kỳ lạ, cái con ‘bò đen’ có bộ mặt hết sức ngu xuẩn, lại vô dụng này lại rất được các cô gái hâm mộ, đến Phi Yến cũng rất thích nó. So ra thật là nhục, nó đi tới đâu còn được chào đón hơn cả hắn. Thật chả hiểu ra làm sao cả.
Chẳng mấy chốc Tống Vân Nhi đã mang Trấn Viễn tướng quân tới, theo Dương Thiên Sở và Mã Độ tới dịch sở.
Vừa vào cửa, Dương Thiên Sở đã giật nảy người, thấy toàn bộ sân vườn đầy nhóc hòa thượng , những người trọc lóc, lại còn có một số người đầu hói, đang được Cẩm Y vệ và bọn bộ khoái trong nha môn trông coi.
Dương Thiên Sở vội lui lại, thở hổn hển:
- Sao nhiều vậy?
- Hehe, cả thảy có hai trăm bảy mươi hai người. Huynh đệ, nên làm thế nào bây giờ?
Mã Độ nhìn Trấn Vũ tướng quân bên cạnh Tống Vân Nhi, nhớ lại bản lĩnh truy tung của nó nói:
- Dùng con chó này của đệ dò tìm một chút coi thế nào?
Dương Thiên Sở cười khổ lắc đầu, nhiều người như vậy, mùi vị đã loạn rồi. Nhưng trong lòng hắn vẫn cầu may, đưa cái nón rơm đó đến mũi nó. Tống Vân Nhi liền giục Trấn Vũ tướng quân đi tìm.
Dù sao Trấn Vũ tướng quân cũng không phải là chó cảnh sát đã trải qua huấn luyện chuyên môn, mùi vị trong chiếc nón đã trải qua một thời gian dài, ở chỗ này lại có nhiều người, mùi vị đã sớm hòa lẫn vào nhau. Quả nhiên, Tiểu Hắc cẩu hít ngửi chiếc mũ một hồi, rồi sủa loạn uông uông, không phát hiện ra được.
Dương Thiên Sở lắc đầu:
- Không được rồi, Trấn Vũ không ngửi ra được nữa rồi!
Mã Độ thất vọng:
- Vậy thế nào bây giờ?
Dương Thiên Sở trấn an hắn:
- Đại ca yên tâm, đệ cũng đã lường trước là Trấn Vũ không thể tìm ra được rồi, bởi vì nơi này quá nhiều người. Chúng ta phải loại bỏ bớt đi một số đã mới có thể tiếp tục dùng Trấn Vũ.
Mã Độ nghe Dương Thiên Sở nói vẫn dùng Trấn Vũ tướng quân được, hắn tin tưởng bản lĩnh của con chó này vô cùng, hưng phấn nói:
- Được, huynh đệ cứ nói phải làm thế nào là đủ, hôm nay ta làm tên lính nhỏ của đệ một ngày.
Dương Thiên Sở cười ha hả:
- Được, vậy đệ không khách khí nữa. Đầu tiên đại ca tìm vài chiếc mũ có kích cỡ giống chiếc mũ này mang đến đây cho đệ. Chiếc mũ này đệ phải giữ lại dùng sau.
Mã Độ lập tức sai người cầm chiếc mũ rơm này đi dùng làm mẫu chuẩn mua thêm mấy cái tương tự. Còn dặn chúng phải giữ gìn chiếc mũ này hết sức cẩn thận, chỉ cần để rơi xuống đất hay có gì sơ xuất nhỏ chém đầu hết. Ba tên bộ khoái nâng niu chiếc mũ như báu vật, vội vã rời đi.
Mã Độ sai Cẩm y vệ khuân ra mấy cái ghế cùng một cái bàn ra kê dưới hiên, dọn bình trà và ly tách lên, và mấy đĩa bánh lên. Mời Tống Vân Nhi và Dương Thiên Sở tới ngồi. Trấn Vũ tướng quân nằm dười chân Tống Vân Nhi.
Một lát sau ba tên bộ khoái mang về sáu chiếc mũ, sau đó trả chiếc mũ kia cho Dương Thiên Sở.
Mã Độ hỏi:
- Huynh đệ, tiếp theo nên làm thế nào?
- Cho hòa thượng trong vườn từng người từng người một ra đây, cho đội thử mấy cái nón này lên, người nào đội vừa vừa thì cho đứng sang một bên!
Mã Độ vỗ đùi đánh đét:
- Đúng ha! Ta sao lại không nghĩ đến điểm này ta!
Mã Độ mừng rỡ, lập tức hạ lệnh so sánh.
Chừng mười lăm phut sau, họ đã cho gần ba trăm hòa thượng trong vườn đội thử hết, giảm bớt hơn một nửa, còn lại hơn trăm người đều là hòa thương có thân hình khôi ngô cao lớn.
Mã Độ nhìn hơn trăm người còn lại này, lại đầu bắt đầu cảm thấy tối tăm:
- Huynh đệ, còn nhiều người như thế, làm sao bây giờ?
Thằng cha này sao chả chịu động não, hơi tí là hỏi. Dương Thiên Sở nói:
- Những người già cả yếu ớt, bệnh hoạn, tàn tật tạm thời bỏ qua một bên.
- Tại sao vậy?
- Hắc hắc, nếu đổi lại là huynh có chọn dạng người đó đi làm liên lạc không?
Mã Độ khen phải liên hỏi, rồi lớn tiếng ra lệnh:
- Kiểm tra cho thật kỹ, đừng để bất kể kẻ nào giả bệnh giả yếu. Kể cả người già nếu thấy còn khỏe mạnh đều giữ lại.
Dương Thiên Sở gật đầu, xem như lão ca ngươi cùng còn biết làm việc.
Tuy vậy sau khi lọc bớt vẫn còn chẵn sáu mươi người. Tới đây Dương Thiên Sở trầm ngâm suy tính, mấy sợi tóc này luôn chân chỉ dài khoảng hai milimet, hẳn là đầu vừa mới mọc tóc ra.
Liền sai sáu mưới người xếp thành một hàng dài, tự thân đi kiểm tra từng người một, người nào có tóc dài hơn hai millimét một cách rất rõ ràng thì đều cho ra ngoài, như vậy chỉ còn lại hơn ba mươi người.
Cách này tuy thiếu chính xác nhất nhưng tạm thời cứ loại bỏ những người kia trước đã, nếu không tìm ra thủ phạm trong đám loại bỏ kia sau.
Tống Vân Nhi từ đầu tới giờ chỉ ngồi im lặng quan sát, đột nhiên lên tiếng nói:
- Ca ca, người kia có điểm khả nghi!
Mã Độ sốt sắng hỏi:
- Đâu đâu, kẻ nào?
Tống Vân Nhi chỉ vào một hòa thượng cao lớn, râu và lông mày bạc phơ, mặt cũng đầy nếp nhăn. Chính là một người trong số ba mươi người còn lại.
Lập tức có một tên Cẩm Y vệ dẫn hòa thượng đó tới trước mặt ba người. Mã Độ và Dương Thiên Sở quan sát kỹ một hồi không ra người này có chỗ nào khả nghi, quay qua nhìn Tống Vân Nhi dò hỏi.
Tống Vân Nhi đứng thẳng lên nói dõng dạc:
- Người này da mặt nhăn nheo, râu và lông mi đều bạc trắng chứng tỏ là người già, nhưng vóc dáng và đôi mắt sáng tinh tường thì không hợp, rõ ràng là còn tráng niên. Hơn nữa màu sắc da mặt so với tay cũng không khớp lắm. Cuối cùng, hôm nay trới khá nắng, toàn thân y đã ướt mồ hôi, nhưng khuôn mặt lại vẫn khô cong. Chứng tỏ là y hóa trang.