"A... !" Dưới tiếng la chói tai phối hợp của Mã Liên Nhi, Dương Lăng kể xong Oán Quỷ Lục, hắc! Thật sự là có cảm giác thành công, Mã Liên Nhi nghe sợ hãi đến phát run , trông giống như một con chim cút non nớt, cuối cùng vẫn là Đại Thoại Tây Du mới bình tĩnh lại được.
Dương Lăng vừa lòng cười cười nhìn về cửa huyệt, tuy rằng ánh mặt trời còn chưa có, nhưng hơi lạnh trong không khí đã mang lại dấu vết của buổi sáng sớm.
Mã Liên Nhi vẫn co rúm trong chiếc áo choàng, có thể là do đông lạnh , cũng có thể là vẫn còn sợ hãi, Dương Lăng buồn cười vỗ vỗ bả vai nàng, nói:
- Trời đã sáng, chúng ta đã vượt qua rồi.
- Trời đã sáng?
Mã Liên Nhi từ trong lòng ngực của hắn nhô đầu ra, tham lam ngắm nhìn tia ánh sáng buổi bình minh trước cửa huyệt. Trời đã sáng là tốt rồi, trời đã sáng sẽ không sợ nữa, gã tú tài chết dẫm này biết không ít những câu chuyện cổ, song quỷ quỷ yêu yêu , cũng thật sự làm nâng cao tinh thần rất nhiều.
Dương Lăng trong lòng cười thầm, kể truyện cả một đêm, nào là Oán Quỷ Lục, Anh Hoa Lệ Hồn, 17 Đống Nam Sinh Túc Xá, nói thật, ngay cả hắn cũng có chút phát rợn .
Thấy hắn bên môi có chút tiếu ý, Mã Liên Nhi oán hận trợn trừng mắt, sẳng giọng:
- Ngươi cố ý có phải hay không?
Dương Lăng ngẩn ra, thái độ của nàng như không thích hợp cho lắm, có lẽ là nằm úp mặt trong lòng ngực của hắn quá lâu, đôi má trên khuôn mặt thoáng ráp hồng , tóc tai tán loạn, phong vận lại thêm mười phần động lòng người, giống là một thê tử vừa mới được “yêu chiều” lười nhác rời khỏi giường, biểu tình hờn dỗi đúng làm rung động lòng người.
Dương Lăng vội quay đầu , vận động tứ chi gần như cứng đơ, sau đó chậm rãi chui ra khỏi huyệt tuyết. Đêm tối giống như chiếc lưới trong tay người đánh cá, đang từ từ được thu hồi, trời đất một màu xám bạc, mặt trời còn chưa nhô lên, nhưng chân trời đã có điểm trăng trắng.
Rất lạnh rất lạnh, không có một tia ánh mặt trời, lại đối với người đang đói khát mà nói, cảm giác quả thực tựa như xuống địa ngục, đưa mắt nhìn lại, trắng xoá không biết thân mình đang ở chỗ nào, trong núi rừng bao chùm băng tuyết, không có ánh mặt trời , phương hướng cũng vô pháp phân biệt.
Mã Liên Nhi cũng chui ra khỏi huyệt tuyết, nhìn xung quanh mọi nơi, vui vẻ nói:
- May mắn không phải tiết trời u ám, mặt trời dù chưa nhô lên, nhưng vẫn có thể nhận ra được phương hướng , theo ta đi, chỉ cần đi ra cánh rừng này, chúng ta sẽ có hi vọng trở về.
Hai người đã không có khả năng sinh tồn trong núi rừng thêm một đêm nữa , phải thừa dịp còn khí lực nhanh chóng rời đi. Trải qua một đêm khốn đốn, thể lực đã không bằng lúc trước, hai người đành phải đỡ nhau, bước ngắn bước dài chầm chậm dọc theo một dòng suối đã đóng băng. Mã Liên Nhi cùng hắn sóng vai vừa đi vừa trò chuyện, thật giống một đôi bạn thân đang đạp tuyết tìm mai.
Dòng suối đã nhìn không ra hình dáng vốn có, tuyết đọng thật dày ở mặt trên làm nó giống như một con đường uốn lượn giữa núi rừng, chỉ có bên bờ ngẫu nhiên vài cây băng lăng cao chót vót dựng thẳng lên, nhắc nhở mọi người, đây từng là một dòng suối nhỏ đã từng reo chảy. Gió nhẹ từng làn thổi bay từng bông tuyết trên cây bám lên cổ, ngẫu nhiên đâu đây có vài âm thanh chim chóc bay qua vọng đến.
Đi hơn nửa canh giờ, hai người ra khỏi được rừng rậm, tiến vào một sườn dốc thưa thớt cây cối. Ngẩng đầu chung quanh, từ phía tây trải dài tới hướng đông bắc, quần sơn không mấy cao nhưng chằng chịt phập phồng, ngoại trừ những thân cây là màu tro đen, khắp núi toàn bộ bao chùm một màu trắng xoá.
Ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống, làm cho hai người một cảm giác ấm áp nho nhỏ. Hai người đang muốn hô một tiếng lấy tinh thần hăng hái để tiếp tục đi về phía trước, một con sóc chẳng biết từ đâu chạy qua trước mặt, dấu chân lờ mờ còn in thành một hàng trên mặt tuyết trắng xoá, cong chiếc đuôi xù lông chui vào một hang tuyết nhỏ.
Mã Liên Nhi mừng rỡ, vội vàng buông tay Dương Lăng chạy nhanh tới, ghé vào trên mặt tuyết nhìn một lát, sau đó không thèm để ý đến cái lạnh, lấy tay bới lên. Dương Lăng cười khổ cùng đi tới, bất đắc dĩ nói:
- Đại tiểu thư, lúc này ngươi còn muốn bắt sóc chơi sao?
Mã Liên Nhi úp sấp giống một con chó nhỏ liên tục bới tuyết, hổn hển đến phát ho nói:
- Đại ngu ngốc, mau giúp ta, trong hang của sóc nhất định có cái ăn , trong hang của một con sóc có thể tìm được vài cân lương thực đó, cho nó chạy ra, có thể tính là hôm nay đi không ra khỏi ngoài, nhưng chúng ta cũng sẽ không bị chết đói .
Dương Lăng vỗ gáy, buông cây gậy trong tay tiến tới giúp nàng cùng bới, hai người trước tiên bới hất hết tuyết đọng phía trên, đưa cây gây vào sọc sọc ba lượt, tiếp theo mới đào đất lạnh phía dưới, con sóc sớm đã chạy thoát ra một cửa hang khác, hang rất sâu, Dương Lăng thò tay vào, cả mặt cọ xuống mặt đất dính đầy bụi đất, mới như ý nguyện móc ra được trái phỉ, hạt dẻ, trái sơn trà và rất nhiều những quả vỏ cứng ít nước.
Hai người hưng phấn ngồi chồm hỗm trên mặt tuyết đếm duyệt chiến lợi phẩm. Dương Lăng cầm lấy hai hạt dẻ, xoa xoa lên vạt áo, đưa cho Mã Liên Nhi một hạt, hai người tham lam gặm cả vỏ hạt, do đông lạnh nên vỏ hạt rất giòn, nhai phát ra tiếng răng rắc.
Dương Lăng cười nhìn Mã Liên Nhi, nuốt nước miếng thưởng thức hương vị ngọt ngào, đang muốn khích lệ nàng vài câu, chợt thấy Mã Liên Nhi sắc mặt đại biến, trở nên trắng bệch như tuyết, Dương Lăng theo ánh mắt hoảng sợ của nàng ngoái lại phía sau, cũng đồng thời hoảng sợ đến tim nhảy vọt. Sói! Đến bốn con sói, dáng vóc so với con sói đã gặp ngày hôm qua còn lớn hơn, cũng càng hùng hổ sức lực hơn.
Bốn con sói bước chân nhẹ nhàng, từng bước từng bước tiến gần về phía hai người, Dương Lăng đứng bật lên, bốn con sói một trước ba sau, xếp thành hình tam giác từng bước một tới gần, răng nanh trắng đục, ánh mắt hung tợn, làm người ta sợ hãi.
Mã Liên Nhi cũng run rẩy đứng lên, tuyệt vọng nhìn thoáng qua đám sói hoang không ngừng tới gần, chợt hét to một tiếng:
- Dương Lăng!
Dương Lăng bị cả một khối thân thể mạnh mẽ run rẩy ôm chặt, nhìn lại chính là Mã Liên Nhi khuôn mặt bừng bừng đỏ, cùng với cặp ánh mắt ẩn chứa một loại tình cảm không thể hiểu nổi. Nàng mãnh liệt ôm chặt lấy Dương Lăng, run giọng nói:
- Dương Lăng, ôm ta!
Cả người nàng run rẩy ôm Dương Lăng, hô hấp dồn dập tìm kiếm bờ môi của hắn.
Bốn con sói cũng bởi vì hành động quái dị của hai sinh vật trước mắt thoáng dừng lại, con sói đi đầu phát ra một tiếng rú uy hiếp trầm thấp, sau đó nện bước dần dần nhanh hơn, mười lăm trượng, mười trượng, năm trượng, tiếng bước chân như một khúc nhạc dạo, rồi đôi chân sau của nó dồn lực co rụt lại, muốn nhấc toàn thân lao bổng đến.
Đúng lúc này, "tranh" một tiếng âm thanh của dây cung, một mủi tên nhọn không biết từ chỗ nào bay ra, “phập” một tiếng xuyên qua bụng con sói. Lực đạo mũi tên rất lớn, đầu mũi tên xuyên qua cắm xuống mặt tuyết, con sói phát ra một tiếng rền rĩ bi thảm, cặp chân run run bồ ngã trên mặt tuyết, máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ một mảnh.
Bởi vì tiếng rú bi thảm, Dương Lăng hai người đột ngột quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba con sói còn lại bởi vì con sói đầu đàn trúng tên nên đứng dừng lại, rít gào mọi nơi tìm kiếm uy hiếp, thân thể mau lẹ xoay chuyển, cả ba con quay đầu như muốn bỏ chạy.
Lúc này, lại “sưu sưu sưu” ba mũi tên từ trong rừng bắn ra, chuẩn xác vô cùng , cả ba con sói đồng loạt bị bắn trúng , thân thể cũng như con sói đầu đàn bị găm chặt trên mặt tuyết, thân mình giẫy nảy nảy lên, sau đó nằm im không còn hô hấp.
Dương Lăng cùng với Mã Liên Nhi vừa mừng vừa sợ, ngẩng đầu ngó ngang ngó dọc tìm kiếm ân nhân cứu mạng. Trên sườn núi trắng xoá một mảnh, ánh dương quang mới chiếu xạ làm hai nguời hoa hết cả mắt, Dương Lăng nheo lại mắt, rất nhanh phát hiện sườn núi bên cạnh, dưới tàng cây Bạch Dương lộ ra mấy thân ảnh, đang từng bước tiến về phía hai người.
Tổng cộng bốn người, đi phía trước là một trung niên dáng người vạm vỡ, mặc áo dài màu xanh xám, đại khái khoảng bốn mươi tuổi, trên thân còn vắt một mảnh da thú rách rưới, lưng mang cung săn, trong tay cầm một cây thiết xoa.
Ba người phía sau, người lớn nhất khoảng hai mươi tuổi, tay cầm cung săn, lưng mang ba bốn con chim trĩ lông bay phần phật trong gió, nhỏ nhất là một cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh, hai má rát đỏ bừng, tuy rằng lem luốc , nhưng trông khoẻ mạnh săn chắc như đá.
Cậu bé khoảng mười hai mười ba tuổi, mặc cái áo da dê rách tả tơi, lưng mang cung, trong tay nắm sợi dây thừng kéo một con hoẵng nhỏ bị thương, đôi chân ngắn gập ghềnh khó nhọc bước trên trên tuyết ngập quá gối, thỉnh thoảng còn quay đầu lại dùng cây gậy trong tay đập đập vào mông con hoẵng nhỏ đang không muốn bị kéo theo.
Người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, diện mạo khá anh tuấn, hòa khí đưa mắt nhìn Dương Lăng hai người, gã còn lại so với hắn còn nhỏ hơn vài tuổi, trên môi có một vài sợi lông mềm lưa thưa, cùng cậu bé bước tới thu thập thi thể mấy con sói, từ trên thi thể con sói nhổ tên ra, kỳ cọ hết vết máu trên thi thể con sói, gom tất cả vào cùng một chỗ, bỗng cơn tức giận nổi lên tức mình đập lên con đầu đàn một cái, sau đó mới lấy dây thừng buộc cả bốn con lại cùng một chỗ..
Trung niên nhân đi đến trước mặt Dương Lăng hai người, nhìn hai người từ trên xuống dưới, chỉ thấy hai người này nam thì vẻ mặt bạc nhược, khí chất lại giống như người đọc sách, nữ thì quần áo loạn tả tơi, nhưng vật liệu may tinh xảo, mặt mày ngũ quan cũng không giống người sống trên núi, hắn hồ nghi hỏi:
- Các ngươi là ai? Như thế nào chạy đến núi rừng hoang dã Ngũ Sách lĩnh này?
Dương Lăng thấy hắn mặt mũi râu ria, tuy rằng thô thiển, nhưng mũi thẳng miệng vuông, vẻ mặt chính khí, cũng thoáng yên lòng, bất quá đây là hoang sơn dã lĩnh , hắn cũng có chút e dè, không dám nói thật với tráng hán như sơn dã này. Hắn chắp tay nói:
- Chúng ta... huynh muội chúng ta đi tới Kê Minh Dịch thăm người thân, trên đường đi gặp quan binh cùng với Thát Tử đang giao chiến, vội vàng bỏ chạy lạc tới nơi này, đa tạ ân cứu mạng của đại thúc.
- Hì hì, huynh muội? Vị đại ca kia, ta vừa mới thấy các ngươi hôn môi nhau cơ mà.
Cậu bé kháu khỉnh không biết đứng đó từ khi nào, nghịch nắm tuyết nói. Ống quần của nó xắn lên không biết bao nhiêu tầng, bên trên lại quấn hai mảnh da thú, dáng người vốn không lùn lại biến thành thấp tè tè, thập phần đáng yêu.
Dương Lăng cùng với Mã Liên Nhi hai mặt cùng đỏ bừng, trung niên tráng hán khiển trách nói:
- Không được nói bậy, đi giúp anh của ngươi đem con mồi buộc cho cẩn thận đi.
Tiểu gia hỏa thè lưỡi, không phục nói:
- Đúng mà, bọn họ đúng là hôn môi nhau, ta thấy được, đại ca thấy được, nhị ca thấy được, phụ thân cũng nhìn....
Đại hán thở phì một hơi, đạp một cước vào mông cậu bé, cười mắng:
- Nhóc con, ngươi cứ nói nhiều, trở về phạt ngươi không được ăn cơm!
Sau đó quay đầu nhìn hai người, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác sắc lạnh, nói:
- Ta họ Hàn, là thợ săn trong núi, nhị vị rốt cuộc là ai?