Giữa tháng sáu, Ta và A Minh được Anne dẫn đường, thừa lúc máy bay vừa đáp xuống Hà Lan, A Minh liền đến tham gia vào giải bóng mùa hè với câu lạc bộ U15 Jaker Slo. Ta cùng đi với hắn, nhân tiện đến Châu Âu thăm cậu.
Nghe nói Hà Lan là quốc gia của máy xay gió, nữ nhân ở Hà Lan cũng khiêu gợi hơn ở Pháp, ta bước xuống sân bay mà trong lòng tràn đầy sự hiếu kỳ.
A Minh theo sát phía sau ta hết nhìn đông lại nhìn tây, hỏi:
-Khải Tát! Sao không thấy mỹ nữ nào cả? những nữ nhân này còn không bằng các cô gái người Brazil khi bị chúng ta chọc giận a!
-Chớ nói lung tung, cẩn thận cái miệng nếu không sẽ gây mâu thuẫn giữa hai nước đấy! Chúng ta đến đây với thân phận là đại biểu của câu lạc bộ St.Paul, chú ý hình tượng chút!
Ta phiền muộn trách cứ A Minh. Song hai mắt ta cũng tràn đầy thất vọng nhìn đám nữ nhân qua lại, thực sự nào có xinh xắn, khiêu gợi đâu? Thất vọng! Thất vọng cực kỳ a!
-Hai tiểu tử thối các ngươi nói bậy bạ gì đấy?
Người dẫn đường Anne gõ lên đầu A Minh một cái, khiến hắn ảo não kiện:
-Vì sao mỗi lần đều gõ đầu con, sao không gõ Khải Tát!
Anne liếc hắn một cái:
-Nếu con có phân nữa võ công của Khải Tát, ta cũng sẽ không dám động đến con, ta không dám đánh Khải Tát, nhưng còn con thì dám, ai bảo hai con là bạn thân!
Ai bảo bản thân lười tập võ, A Minh không thể làm gì khác hơn là đứng một bên tự trách mình xui xẻo, bộ dạng uể oải kéo lê vali ra khỏi sân bay. Ở bên ngoài, người đại diện câu lạc bộ Jaker Slo đã đứng chờ rất lâu nên vừa nhìn thấy chúng ta đã vội vàng cười cười, nhiệt tình chào đón.
Jaker Slo là câu lạc bộ có uy tín nhất Hà Lan, lại có một lịch sử huynh hoàng cùng với những chiến tích lẫy lừng. Hơn nữa câu lạc bộ này còn có rất nhiều siêu sao bóng đá, một lực lượng hùng hậu, và cũng là một trong những câu lạc bộ thân tín chủ yếu của St.Paul.
Câu lạc bộ Jaker Slo hàng năm đều tổ chức các trận đấu giao hữu mùa hè. Các cầu thủ tham gia đều từ 10 đến 15 tuổi, và chủ yếu đến từ Nam Mỹ, Châu Phi, Đông Âu, Châu Á và nước chủ nhà Hà Lan. Tổng cộng có hơn ba mươi quốc gia tham dự với hơn một trăm đội bóng, vì vậy mà danh sách cầu thủ của từng đội rất hạn chế, chủ yếu là vì bồi dưỡng nhân tài, đồng thời cũng mở rộng thị trường.
Ta đối với bóng đá không có nhiều hứng thú, ba năm chơi tại câu lạc bộ St.Paul đã làm ta cảm thấy hứng thú nhạt dần. Đá bóng đơn giản vậy mà cũng phải rèn luyện lâu đến thế sao? Thực sự là lãng phí thời gian! Nếu không phải nhớ đến 2.000.000 USD mỗi năm của chú Rossi, ta đã sớm đi du lịch ở các nước trên thế giới.
Vòng quanh thế giới là ước mơ từ rất lâu của ta, vì ước mơ này, ta thậm chí không tiếc số tiền lớn để mua tất cả visa và hộ chiếu(passport) giả, và đều sửa lại thành 17 tuổi, như vậy đi đâu cũng dễ dàng. Nếu dùng thông tin thật thì không được, tuy rằng ta cao đến 1.75m nhưng một đứa trẻ 14 tuổi du lịch vòng quanh thế giới, phỏng chừng không thể chịu đựng được khi liên tục ngồi trên máy bay. Cho nên mua hộ chiếu và visa giả cũng là chuyện bất đắc dĩ, bất quá các hộ chiếu giả này đều rất hoàn hảo, trừ phi cắt ra từng mảnh đem đi xét nghiệm, bằng không tuyệt đối không thể phân biệt thật giả, 10.000USD cũng không đắt.
Ngày thứ hai, bọn A Minh theo lịch trình đi tham quan các danh lam thắng cảnh của nước Hà Lan. Ta đến nơi thì trời đã ngã chiều, mở rèm cửa sổ, muôn vàn tia nắng soi vào phòng, tắm rửa một cái, sau đó đến câu lạc bộ thể hình tập luyện thân thể một chút.
Sau đó lại tiếp tục chạy bộ 10.000m trên máy để làm nóng người, những điều này đã là thói quen của ta trong hai năm qua. Mỗi ngày ít nhất phải chạy được 10.000 mét, như vậy thể lực mới luôn bền bỉ, song vừa mới chạy được 3.000m thì một âm thanh chán ghét đã làm hỏng kế hoạch của ta.
-Ê! Tiểu quỷ, xuống đi, đến giờ tập luyện của ta rồi!
Một người mặc bộ đồ thể thao màu trắng độ ba mươi tuổi đi đến, đem khăn lau mắt vắt lên vai.
Ta không chút khách khí nói lại:
-Lão quỷ! Lão không thấy ta cũng đang chạy sao?
-Cái gì? Tiểu tử ngươi có phải muốn bị đánh hay không?
Hắn kiêu ngạo ép tới ta, ta rời khỏi máy chạy bộ, vén tay áo lên:
-Được! Đến đây đi, xem ai đánh hơn ai?
-Fuck! nhóc là người mới đến? Vậy mà dám liên tục chống đối ta?
Ánh mắt hèn mọn của người đó liếc nhìn ta, rồi nói:
-Nghe nói gần đây có người Hàn Quốc đến tập luyện, không phải nhóc chứ?
-Không! Ngươi nói sai rồi, ta là người Trung Quốc!
Ta ưỡn ngực, căm tức nhìn hắn.
Người kia sửng sốt, càng cười lớn tiếng hơn:
-Oh my God! Ta có nghe nhầm không? Người Trung Quốc? Nhóc đến đây làm chi, người Trung Quốc các ngươi với bóng đá có quan hệ gì sao?
Mẹ nó! Không phải ta muốn đánh nhau a! Chỉ là người này rất khinh người, ngoắc ngoắc ngón tay:
-Bớt sàm ngôn đi! Ngươi không dám đánh với ta sao? Đến đây đi! Ba trận phân thắng bại. Nếu ngươi thua, y phục bóng đá của ngươi thuộc về ta, còn phải xin lỗi ta! Ngược lại, ta sẽ xin lỗi ngươi, và lập tức ly khai nơi này.
-Tốt! Một lời đã định.
Người này không phải hạng người đạo đức, quyền đầu tiên rõ ràng là đánh lén.
Nhưng vừa động thủ thì ta liền vui vẻ, lão ta không phải hạng đánh nhau chuyên nghiệp, chỉ ỷ vào sức mạnh cơ bắp, ta nhanh nhẹn tránh né quyền phong, sau đó tung ra một cú móc như trong quyền anh vào vị trí thượng vị, khiến lão ta đau đớn đến nỗi lập tức chổng vó, mồn không ngừng chửi rủa.
-Kháo! Ngươi còn mắng một câu, ta sẽ cắt đứt gân chân khiến ngươi không thể đá bóng được nữa!
Ta thực sự tức giận, hung hăng đá lão ta một cước, xoay người lấy quả tạ 10kg.
-Không! Không nên đánh, ta chịu xin lỗi, y phục thuộc về ngươi!
Người đó loay hoay móc từ trong balo ra một túi plastic:
-Đây là y phục ta mới nhận, còn có giày và đồ bảo vệ! hết thảy đều là của ngươi, ta phải đi tìm bác sĩ, phiền ngươi giúp ta nói dối một câu nha!
Ta chấn động mở túi ra, Kháo! Áo số 10, lão hỗn đãn này tên gì? Có thể là tinh anh hàng đầu của Jaker Slo. Mặc lão ta, đây là lão tử đánh thắng mà có, hơn nữa ta không thấp hơn lão ta bao nhiêu, giày cũng vừa, chỉ là tóc ta ngắn hơn lão chút its.
-Không sai! Rất vừa a! Đôi giày quả đúng là hàng hiệu. Ha ha...Quả thực là chuẩn bị cho ta mà.
Ta cười to.
Người nọ trở lại đến cửa lớn của câu lạc bộ thể hình, ngước về phía ta cười khẩy nói:
-Hi vọng kỹ thuật đá bóng của ngươi cũng như võ công, trên sân bóng dựa vào kỹ thuật, không phải dựa vào võ công!
-Kháo!
Ta ném quả tạ trong tay,
-Ngươi không phải còn muốn bị đánh lần nữa? Lát sau ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem.
Lão ta căm thù nhìn ta, song vẫn xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt đã vô tung vô ảnh, không hổ là cầu thủ số 10, chạy rất nhanh.
Ta đi ra khỏi câu lạc bộ thể hình, sau đó đến sân huấn luyện, vị huấn luyện viên vóc dáng béo lùn đang ở trên sân la to, một vài người trung niên mặc trang phục phương tây đứng bên cạnh thì thầm to nhỏ, không biết họ đang nói về vấn đề gì.
Có thể do bị nóng, chảy mồ hôi nhiều nên vị huấn luyện viên kia thỉnh thoảng tháo kính ra lau lau mặt, đúng lúc này ta vừa tới sân.
-Rikoril, sao ngươi giờ này mới tới, nhanh! Thay người vào sân.
Vị huấn luyện viên béo mập một bên lau mắt kiếng một bên chỉ tay vào người ta bảo ta vào sân. Ta nhìn thoáng qua số 10 trước ngực, biết người này nhận lầm người. Thì là người vừa rồi tên là Rikoril, như vậy nơi này là sân tập luyện của câu lạc bộ Jaker Sto. Rikoril ta từng có nghe nói qua, người này chính là cầu thủ chủ lực của đội bóng, nhưng tính tình thập phần nóng nảy nên thường xuyên tự mang phiền toái cho bản thân, gần đây hình như có bất hòa với huấn luyện viên nên ảnh hưởng đến tâm lý thi đấu, phải bị ra sân nhường cho cầu thủ dự bị vào đá, không sai, người vừa rồi nhất định là Rikoril.
Ha ha! May mắn đến với ta, thế nào lại may mắn như vậy chứ? Ta thủy chung tin tưởng rằng ta rất may mắn, vận may chính là người bạn của ta a!
Ta giơ tay lên hướng ra sân bóng ý bảo đổi người! Vị huấn luyện viên béo mập kia lo to:
-Số 18 ra! số 10-Rikoril vào thay, ngươi có nhiệm vụ ổn định lại trận đấu và tổ chức phản công!
Vị trợ lý bên cạnh rõ ràng đã phát hiện ra ta không phải là Rikoril, nhưng trên nét mặt lão ấy hiện rõ nụ cười xấu xa, rõ ràng muốn chứng kiến vị huấn luyện viên bị chê cười, dù sao cũng chỉ là trận hữu nghị, thắng thua không ảnh hưởng toàn cục.
-Ok!
Ta hàm hồ thủ thế, nghênh đón gã cầu thủ số 18!
Hai bàn tay vừa chạm, cầu thủ số 18 mới chú ý đến khuôn mặt của ta, hắn bỗng nhiên sững sốt bởi phát hiện ta không phải là Rikoril. Hắn ta đang định lên tiếng nói thì ta đã chạy rất nhanh vào sân bóng, vị huấn luyện viên đeo kính vào, trở lại ghế huấn luyện, số 18 thấy huấn luyện viên không nói gì, tưởng huấn luyện viên có ý đinh riêng nên cũng im lặng ngồi xuống xem trận đấu.