Bắt đầu từ đêm đó, Hàn Vô Danh dần dần từ miệng của phụ thân hiểu biết ngày càng nhiều sự tình mà trước đây hắn không biết. Trong đó điều mà phụ thân hắn kể nhiều nhất là bát đại tuyệt đỉnh cao thủ trong truyền thuyết trên giang hồ ngày đó, cùng với việc Hàn Thị gia tộc bọn hắn.
Nhưng đối với sự tình của Hiểu Vân tựa hồ lại cố ý lảng tránh, không có đề cập đến.
Trong truyền thuyết, trên giang hồ từng có bát đại tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng là gần hai mươi năm nay, đại bộ phận trong số họ đã mai danh ẩn tích. Chuyện xưa của bọn họ theo tương truyền của thế nhân, chân chân giả giả, hư hư thực thực, có rất nhiều điều không hề hợp lý, đến quá mức thần kỳ, gần như là thần thoại, làm cho người ta không cách nào tin nổi. Nhưng riêng có một câu ngạn ngữ mà ai ai cũng tuyệt đối nhất trí, trăm miệng như một. Câu ngạn ngữ này là "Hồ Điệp Chưởng, Hàn Băng Chỉ, Tụ Lí Càn Khôn Kiếm Trung Thi. Tru Tiên Đao, Lưu Vân Tiêu, Liệt Hỏa Trường Mâu Quỷ Thần Hào"
Hồ Điệp Chưởng hắn không những đã kiến thức qua, hơn nữa còn đạt được chân truyền dương chưởng là một phần của loại chưởng pháp này. Hàn Băng Chỉ nguyên lai xuất hiện vào cuối cùng trong trận dạ chiến ngày đó, hơn nữa đó còn là vị sư huynh của phụ thân hắn, thượng cấp trực tiếp của phụ thân hắn. Chẳng trách võ công lại bá đạo, mạnh mẽ đến như vậy! nhưng người này cũng chưa phải chân chính là Hàn Băng Chỉ, hắn chỉ là sư đệ của Hàn Băng Chỉ trong truyền thuyết mà thôi. Như vậy sư huynh Hàn Băng Chỉ của hắn võ công đến tột cùng là lợi hại đến bao nhiêu? Thật sự là làm hắn khó có thể tưởng tượng. Còn tên “Đoạt Mệnh Thư Sinh” bị hắn ám sát kia là đệ tử của sư đệ Hàn Băng Chỉ , chẳng trách bọn hắn đồng dạng giống nhau có khí tức âm hàn. Về những người khác, theo như lời của phụ thân hắn thì chỉ có tin tức về Liệt Hỏa Trường Mâu trên giang hồ là tương đối chính xác, nhưng là ở tận ngoài ngàn dặm xa xôi, nghe nói hiện nay là vô địch thống soái trấn thủ quan ngoại. Họ Mông, gọi là Mông Chiến, trên giang hồ còn có truyền thuyết, Mông Chiên nguyên vốn là hậu duệ của danh tướng Mông Điềm lẫy lừng thời kỳ chiến quốc. Bất quá điều này cũng là đồn đại, không được xác thực.
Về phần tổ chức, phụ thân hắn giảng giải rất tường tận.
Tổ chức của phụ thân cực kỳ khổng lồ và chặt chẽ, người lãnh đạo cao nhất trên thực tế chính là đương kim hoàng thái hậu Huệ Đức quyền lực át vua. Tổ chức này ở trong triều đình trên danh nghĩa là một cái Nội Đình, tổng đầu mục của Nội Đình này chỉ có tước quan nhị phẩm. Nhưng mà trên thực tế tổ chức này được sự bảo hộ của đương kim thái hậu Huệ Đức, có đặc quyền sanh sát trong tay.
Trong Nội Đình cũng phân thành mấy tổ nhỏ, tổ thích khách chuyên môn phụ trách hành động ám sát, tổ giám thị chuyên môn phụ trách nghe lén, nắm bắt tình hình hết thảy quan chức hiện nay, tổ tra tấn chuyên môn phụ trách tra tấn, còn có tổ phi ưng chuyên môn phụ trách tình báo, tổ của phụ thân chính là tổ thích khách, hơn nữa phụ thân còn từng được đảm nhiệm tổ trưởng tổ này. Đại khái là mười bảy năm trước, phụ thân hắn thân là tổ trưởng tổ thích khách, mang theo hắn lúc ấy còn nhỏ tuổi, đi vào bên trong quần sơn trùng điệp này, bắt đầu cuộc sống bán ẩn cư.
Nhưng phụ thân cho tới nay cũng không có thoát ly cái tổ chức kia, hằng năm không chỉ theo kì hạn trình diện tổ chức hơn nữa còn tiếp nhận nhiệm vụ do tổ chức giao. Đây là nguyên nhân vì sao phụ thân hằng năm cứ đúng một ngày lại ra ngoài.
Vào buổi tối cuối cùng ngày đó xuất hiện thuợng cấp trực tiếp của phụ thân hắn, chính là đương kim hữu sứ Nội Đình, tên là Trương Đức, trên giang hồ xưng là “Âm Phong Tẩu”.
"Kỳ thật Trương Đức ngày xưa đối đãi với vi phụ cũng xem như không tệ. Năm đó không những đáp ứng yêu cầu bán thoái ẩn của vi phụ đưa ra, mà còn qua nhiều năm như vậy, đối với vi phụ cũng còn rất coi trọng, bảo vệ ở bên cạnh." Lúc nhắc tới Trương Đức, trong mắt phụ thân toát ra vẻ cảm kích.
"Lần này gặp sự truy giết của tổ chức, nói ra cũng không thể hoàn toàn oán giận tổ chức. Nhiệm vụ ám sát lần này của vi phụ thất bại nhưng vi phụ cũng không có trở về hướng tổ chức hồi báo mà là vội vàng trở về nhà. Cho nên có thể lý giải được việc tổ chức nghi ngờ ta. Trên thực tế sau khi nhiệm vụ thất bại ta lại đùng đùng chạy về nhà, là do trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác bất an không rõ ràng, lo lắng dị thường đến sự an toàn của con." Nói đến đây, phụ thân hắn bằng ánh mắt từ ái đã rất lâu không dùng đến nhìn hắn một cái.
Trong đáy lòng hắn nhất thời toả ra một cỗ ấm áp.
"Lúc tên Đoạt Mệnh Thư Sinh kia đuổi đến, phụ thân vì sao không hướng hắn giải thích một chút?" Hắn hỏi.
"Kỳ thật lúc ấy ta đã sớm phát giác Danh nhi đang ẩn thân ở phía sau tảng đá, Đoạt Mệnh Thư Sinh đuổi giết ta vốn là lấy việc công trả thù riêng, giống như đêm đó hắn có được cơ hội như vậy, nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho ta. Chỉ là hắn vạn lần không ngờ tới, hắn tính kế Hàn Mộ Vũ ta, đồng thời cũng bị ta đồng dạng tính kế lại hắn. Ha ha" Khuôn mặt tái nhợt của phụ thân phát ra tiêngs cười lạnh đắc ý. Chỉ là tiếng cười này, làm cho nội tâm Hàn Vô Danh cảm thấy từng trận quái dị cùng khó chịu.
"Chẳng qua là Danh nhi con xuất thủ nhẹ quá, không lấy được tính mạng của hắn, quả thật là có chút đáng tiếc." Phụ thân oán hận nói.
"Bất quá, cái này cũng do ta, ngày xưa chỉ chú trọng dồn hết tâm trí tôi luyện võ công cho con, không có cho con thử giết người qua. Nên chân chính huấn luyện con vài lần việc giết người mới phải." Phụ thân tự trách, chỉ là trong lòng Hàn Vô Danh lúc này dâng lên từng đợt hàn ý.
"Hiện tại tổ chức đã nhận thức con rồi, Trương Đức đại nhân đối với việc con đêm đó giết chết đệ tử của ngài cũng không có hận thù, xem ra còn tán thưởng thân thủ của con nữa. Vi phụ cũng cảm thấy yên tâm hơn, chỉ là, Danh nhi con tâm địa thiện lương, tình ý sâu nặng, điểm này cùng với mẫu thân của con thì vô cùng giống nhau."
Nhắc đến mẫu thân, trong lòng Hàn Vô Danh nóng lên, trong mắt nhất thời tản mát ra thần thái rạng rỡ.
Phụ thân thấy ánh mắt của hắn biến hoá, cũng không có tiếp tục đi sâu vào vấn để mẫu thân hắn mà nói tiếp.
"Hiện tại con đã biết được toàn bộ bí mật của gia tộc chúng ta, cũng biết gia gia con từng phát lời thề ba đời trung thành với tổ chức. Tính từ gia gia con đến đời con, vừa khéo là đúng ba đời, bất luận là con có nguyện ý hay không thì vận mệnh của con nhất định phải là kiếp sống thích khách. Vi phụ có thể nói cho con biết, kiếp sống thích khách trong mắt một số ít người bình thường có thể là rất phấn khích, nhưng trên thực tế, kiếp sống thích khách cũng rất tịch mịch. Đó chính là một loại vô cùng tịch mịch! Phụ thân cảm thán thật dài, ánh mắt trở nên thâm trầm tịch mịch giống như đêm đông.
"Danh nhi, với võ công của con hiện nay, trở thành nhất lưu thích khách hẳn là không thành vấn đề. Hơn nữa ta cũng không còn loại võ công nào có thể truyền thụ cho con. Chỉ là tâm tính con thiện lương và đa cảm, sẽ trở thành tử huyệt trí mạng khi tương lai con trở thành thích khách. Điểm này làm cho vi phụ rất không yên lòng." Nói tới đây, phụ thân đột nhiên dừng lại, thật lâu không có nói gì, lo lắng nhìn hắn.
Hàn Vô Danh không nói gì, nhắm mắt suy nghĩ về ý tứ lời nói của phụ thân.
Phụ thân si ngốc nhìn hắn hồi lâu, trên mặt dần dần toát ra vẻ thống khổ mà kiên định. Rốt cục, phụ thân tựa hồ đã hạ quyết tâm, mở miệng hướng hắn nói "Danh nhi, vi phụ biết rất nhiều năm qua, nguyện vọng lớn nhất trong lòng con là biết được tin tức về mẫu thân. Vi phụ bây giờ đáp ứng con, chỉ cần trong vòng hai đến ba tháng, con có thể hoàn hảo hoàn thành các yêu cầu của vi phụ đưa ra, ta sẽ đem hết thảy tin tức về mẫu thân con toàn bộ nói hết. Đồng thời cũng cho con nhìn thấy mẫu thân con."
Lời nói ẩn chứa bi thương của phụ thân tại trong tai Hàn Vô Danh như tiếng sấm sét nổ vang, hắn cảm thấy máu trong toàn thân sôi trào lên, trái tim không khỏi đập nhanh hơn. Mẫu thân! hắn cả người run nhè nhẹ, ngước mắt nhìn lại phụ thân, ánh mắt nóng cháy như mặt trời, tản mát ra ánh sáng kiên định không gì lay động nổi.
Hắn biết, giờ phút này, cho dù phụ thân yêu cầu hắn đi bổ một ngọn núi hay đi lấp biển, hắn nhất định cũng có thể làm được.