Trong lòng Ngả Thước Lệ đơn thuần kia , cao cấp ma pháp sư rất cao quý, vài tháng trước nàng còn từng hâm mộ đồng bạn nào đó vài năm trước từng dẫn đường cho cao cấp ma pháp sư, nhưng hiện tại chính mình lại có thể mỗi ngày nhìn thấy cao cấp ma pháp sư. Hơn nữa, cao cấp ma pháp sư này còn trẻ tuổi như vậy, anh tuấn như vậy...
Ngả Thước Lệ đột nhiên cảm giác thấy nhiệt độ khuôn mặt mình tăng cao , trong ngực nhảy loạn giống như con thỏ vậy, trên mặt lại hiện lên vài tia thẹn thùng. Nàng chột dạ nhìn xung quanh, phát hiện không ai chú ý chính mình nên trong lòng cũng lấy lại được bình tĩnh.
Lâm Tịch thấy câu nói đầu tiên của mình khiến Ngả Thước Lỵ "Hưng phấn" khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong lòng cảm giác thành tựu càng thêm mãnh liệt .
-"Ngả Thước Lệ , chúng ta đi mua một ít món đồ chơi đi , trở về cho các nàng."
Khải Kỳ cùng Tá La đi khắp các góc của Đồ Ngã Nhỉ thành, cuối cùng lựa trong đám cô nhi đó hai mươi đứa có tư chất tốt nhất, trong đó còn có vài nữ hài tử . Dựa theo kinh nghiệm địa cầu , nữ hài tử đều là thích búp bê , Lâm Tịch đã nghĩ mua cho các nàng khi trở về.
-"Vâng, ta biết một chỗ bán đồ chơi nhiều nhất, ta đưa ngài đi!"
Ngả Thước Lệ lập tức vỗ tay nói. Trước kia tuy rằng mua không nổi mấy cái món đồ chơi này,nhưng nàng vẫn khát vọng đứng đằng xa để nhìn.
Trải qua vài tháng tiếp xúc, Ngả Thước Lỵ đã đã biết tính cách vị thiếu gia này , hoàn toàn không có cái suy nghĩ ta đây là quý tộc nên cao quý hơn mọi người, ngược lại đối với mấy người hầu bọn họ còn rất quan tâm .
Ngả Thước Lỵ đi địa phương nhiều nhất là nơi bình dân tụ tập, chỉ vì sinh hoạt nơi hạ tầng của Đồ Ngã Nhỉ thành mới có chỗ cho những cô nhi bọn họ, những nơi này là nơi sinh sống của bọn họ. Bởi vậy lần này mang Lâm Tịch đi đến địa phương cũng là cửa hàng bình dân, bên trong bán gì đó đều cực kỳ tiện nghi.
Tuy rằng Lâm Tịch hiện tại kinh tế không ổn định, nhưng một chút tiền thì vẫn phải có, vì thế hắn buông tay, chỉ cần là Ngả Thước Lỵ nhìn thấy thích thứ gì liền nhét vào không gian giới chỉ. Kết quả, chỉ trông chốc lát bên trong tiệm còn lại khoảng không. Nhưng cuối cùng tính toán sổ sách, cũng bất quá có giá là hai cái kim tệ còn có tiền thối lại, không khỏi làm Lâm Tịch than thở một hồi, mấy dân chúng bình thường này tiêu xài so với các quý tộc kém quá xa!
-"Thiếu gia, ngươi thật sự rất tốt..."
Chứng kiến Lâm Tịch chẳng hề để ý trả tiền, Ngả Thước Lỵ đột nhiện trong mũi có chút cay cay ướt ướt , một loại cảm giác được người khác quan tâm khiến sự cảm trong ngực không ngừng bành trướng. Nàng chẳng qua là cô nhi, trước kia nàng cùng ca ca hai người trong một tháng cũng không dùng được một ngân tệ, hai kim tệ là đủ bọn họ dùng tới mười mấy năm , khi đó bọn họ chỉ nghĩ để dành sau mười mấy năm sinh hoạt có thể mua được một món đồ chơi, còn khả năng dùng hai kim tệ mua đồ chơi thì cho dù nằm mơ họ cũng không dám nghĩ đến! Nhưng hiện tại, cư nhiên thực sự có người bỏ nhiều tiền như vậy để mua đồ chơi cho nàng, nàng cảm động cũng không biết nên nói cái gì .
Nhìn thấy trong mắt tiểu cô nương có bọt nước, Lâm Tịch vốn định duỗi tay muốn giúp nàng lau đi, nhưng là rồi rụt trở về. Hắn không có kinh nghiệm tiếp xúc thân mật với nữ hài tử , bởi vậy có chút chột dạ, chỉ phải cười nói:
- "Nhìn ngươi, giống như con sên, còn không nhanh lau đi !"
Vừa nói, lại đưa qua một cái khăn tay.
Ngả Thước Lỵ yên lặng tiếp nhận khăn tay, lau đi nước mắt sắp tràn ra.
Từ trong cửa hàng đi ra xa, Lâm Tịch nhìn thấy ở phía trước đang có người vây quanh không biết đang nhìn cái gì, vì thế liền mang theo Ngả Thước Lỵ đi tới. Chờ hắn đi đến, thần niệm đã cho hắn biết mọi chuyện rồi, nguyên lai là một quý tộc thiếu gia đang lệnh hạ nhân đánh nhau với một kiếm sĩ ăn mặc bình thường. Tình huống thập phần rõ ràng, cái người thường kia thực lực không kém, so với hai hạ nhân của quý tộc thì mạnh hơn một chút, nhưng hắn cũng không dám thương tổn tùy tùng quý tộc, nên toàn lực phòng thủ.
Mà quý tộc kia cũng vô cùng kiêu ngạo, một bên ở bên cạnh nhìn thấy còn hô:
- "Thật sự là thùng cơm(vô tích sự), hai người còn không thu thập nổi một người, chẳng lẻ muốn ta lại đi gọi thêm người sao chứ!"
Bên trong hai người cũng có khổ tự biết. Bọn họ hai cái chỉ là bạch ngân Kiếm Sư, đối phó người bình thường sẽ không có vấn đề, nhưng đối phương đã là hoàng kim Kiếm Sư sơ giai , đã vượt qua phạm vi năng lực của bọn họ !
Những địa phương của bình dân này rất ít khi quý tộc lui tới, bọn họ nghĩ rằng tới nơi này sẽ làm mất thân phận của bọn họ. Lâm Tịch không biết quý tộc thiếu gia này tới nơi này làm gì, cũng không nhận biết hắn là công tử nhà ai, nhưng trực giác Lâm Tịch cho rằng, quý tộc này đang ức hiếp bình dân .
Lâm Tịch cũng không lên tiếng, ở bên cạnh nhìn tiếp, trước muốn làm rõ nguyên nhân sự tình rồi nói sau.
Hoắc Khắc lúc này cũng có điểm buồn bực, trước kia như thế nào không có nghe nói Lai Tạp Nhân là hoàng kim Kiếm Sư a? Lão tử hắn khi đó cũng là cái hoàng kim Kiếm Sư, nhưng hắn lại không có đề cập tới chuyện hắn có một đứa con cũng là hoang kim Kiếm Sư. Hiện tại chuyện tình hiển nhiên là không tốt lắm, muốn diệt trừ con hắn xem ra còn phải nghĩ biện pháp .
Nghĩ đến đây, Hoắc Khắc đi lên phía trước vài bước:
-"Tốt lắm, đừng đánh nữa ."
Khoát tay kếu hai tùy tùng lui ra phía sau, sau đó thần tình không kiên nhẫn hướng Lai Tạp Nhân nói:
"Tiểu tử, ngươi còn không thừa nhận tật phong kiếm kia là của ta sao chứ?"
Lai Tạp Nhân cố nén lửa giận trong lòng:
- "Đây là của cha ta Kiệt Lạp Địch ba năm trước đây tặng cho ta , ta cũng vậy vừa tới Đồ Ngã Nhỉ thành, cho nên thanh kiếm trong tay ta tuyệt đối không phải cái vật bị mất của ngươi!"
-"Phụ thân ngươi? Phụ thân ngươi lúc chấp hành nhiệm vụ thời điểm chết đi , ngươi đương nhiên làm sao có thể biết được , thức thời nhanh trả lại cho ta!"
Hoắc Khắc sắc mặt nghiêm lại, hắn muốn chính là lấy cớ làm khó đối phương thôi, mà việc này hắn làm rất tốt!
Trong tay thanh kiếm tuy rằng không phải là cực phẩm ma pháp kiếm gì, nhưng đây là di vật của phụ thân Lai Tạp Nhân lưu cho hắn, lại là thứ đáng giá duy nhất trên người hắn, như thế nào bởi vì đối phương nói mấy câu liền giao ra? Chẳng qua hắn cũng biết quý tộc đặc quyền, bởi vậy mới không có xằng bậy, chẳng qua hắn nói chuyện khẩu khí đã có điểm gượng gạo :
-" Ngươi nên nhớ tới quang vinh của quý tộc, nói cái chuôi tật phong kiếm này là của ngươi thì nên xuất ra chứng cớ!"