Hai người tùy tùng của Hoắc Khắc đều là tinh anh trong quân của Cách Đặc Lý Kỳ, kinh nghiệm đối chiến thập phần phong phú. Bọn họ ban đầu chỉ dùng ánh mắt đối địch, cũng làm tốt chiến thuật đã an bày. Bọn họ cũng không ngạnh chiến băng long, mà là đánh dọc theo hai bên sườn, đấu khí mạnh mẽ vận chuyển đánh lên vận hành quỹ đạo của băng long, khiến băng long lệch khỏi quỹ đạo, cuối cùng đánh trúng mặt đất, khiến mặt đất nát bấy.
Bọn họ mỗi người đánh một băng long, hai băng long lập tức thoát ly tầm khống chế của Lâm Tịch, mà lúc này, phía sau ba băng long đã đuổi tới, bọn họ đã không còn thời gian để huy kiếm nữa.
Nhưng vào lúc này, hai người không hẹn mà cùng vận chuyển hộ thân đấu khí tráo, vừa vặn hướng phía đối diện hai băng long đánh tới.
Không thể không nói, sách lược của bọn họ hôm nay chuẩn xác không gì có thể so sánh được, mặc dù như vậy cũng chỉ đỡ được bốn lần băng long, cuối cùng cũng chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn một lần băng long còn lại bay qua sát người, hướng Hoắc Khắc bay tới.
Hôm nay Lâm Tịch thân tại triều đình, hắn đương nhiên biết thực lực của Cách Đặc Lý Kỳ, đối Hoắc Khắc hắn cũng không dám hạ sát thủ, để tránh gặp phiền phức, bất quá giáo huấn hắn một chút thì không thể thiếu được. Chỉ dùng một con băng long cuối cùng, Lâm Tịch khống chế càng thêm như ý, mặc dù Hoắc Khắc đã khởi động đấu khí tráo, thế nhưng thực lực của hắn còn không đủ để đỡ được con băng long này.
Hoắc Khắc đấu khí tráo trong nháy mắt liền bị công phá, băng long sắp đánh lên ngực hắn! Lúc này trên người Hoắc Khắc hiện lên một tầng bạch sắc quang mang, băng long kia cũng lập tức tan vỡ.
Tuy rằng không có bị băng long đánh trúng, thế nhưng đấu khí tráo bị lực mạnh cưỡng chế công phá, khiến cho Hoắc Khắc bị nội thương, hắn phun ra một ngụm tiên huyết, trên mặt còn mang theo nét kinh hãi.
-“Xem ra trên người hắn còn mang theo phòng ngự trang bị.”
Lâm Tịch thầm nghĩ. Một kích cuối cùng kia Hoắc Khắc rõ ràng đã hữu tâm vô lực, vậy bạch sắc quang mang kia hẳn là nhất kiện phòng ngự ma pháp trang bị đặc thù khởi động.
Lai Tạp Nhĩ trên người gia trì Tường Không Thuật tại hắn bạo lên đấu khí lúc bài trừ nổ tiển cũng đã tách ra rồi, Lâm Tịch mang theo Ngả Mễ Lỵ chậm rãi từ bầu trời hạ xuống.
Không thể không nói, ma pháp sử dụng có rất nhiều hạn chế, như ma pháp gia trì Tường Không Thuật tại bên ngoài cơ thể rất dễ bị đấu khí trong cơ thể xua tan, nếu ma pháp tác dụng trực tiếp lên cơ thể, như Thị Huyết Thuật, mới có thể cùng đấu khí song song phát huy tác dụng. Chỉ có ngươi song tu ma pháp và đấu khí , nhưng không thể dung nhập hai loại năng lượng này vơi nhau , thế nhưng có thẻ dung nhập thành ma đấu khí cực kì ít ỏi , những người có thể năm dữ công pháp loại này tất nhiên sẽ không dễ dàng truyền bá ra bên ngoài .
-“Ngày hôm nay tính vận khí ngươi tốt, sau đó nhớ kỹ điểm giáo huấn này, không nên lấy thân phận của Cách Đặc Lý Kỳ Công Tước khi dễ người, thật làm mất mặt cha ngươi!”
Lâm Tịch hướng về phía Hoắc Khắc bỏ lại một câu nói, sau đó gọi Lai Tạp Nhĩ cùng nhau ly khai.
Giữa đám đông khi dễ người, Hoắc Khắc trải qua không ít, thế nhưng chưa từng bị người khi dễ trước mặt đám đông? Lúc này hắn nhìn về phía Lâm Tịch, hai mắt bắn ra khiếp người quang mang, hận không thể lập tức đem hắm băm thây vạn đoạn! Thế nhưng hắn cũng biết, hiện tại cùng đối phương xung đột đó là không có lý trí, nhìn ban nãy Lâm Tịch xuất thủ hắn chỉ biết, đối phương thực sự dám giết hắn! Cho nên hắn lúc này cũng chỉ là mắt mở trừng trừng nhìn ba người ly khai.
Ngay khi Lâm Tịch vừa đi qua ngã rẽ của khu phố, Hoắc Khắc lau máu ở khóe miệng hướng tùy tùng nói:
- “Đi, điều tra cho ta hắn ở nơi nào, ta muốn hắn sống không qua hôm nay!”
Hai người tùy tùng ngăn cản Băng Long Phá, nội phủ cũng là bị điểm tiểu thương, bất quá còn không trở ngại. Đối với Hoắc Khắc lý giải, đương nhiên họ biết việc này không dễ dàng, vì vậy liền liếc nhau, một người đi theo dõi Lâm Tịch, tên còn lại chiếu cố Hoắc Khắc.
Ngay khi người tùy tùng kia xoay người ly khai, trong đám người có một người đi tới, trang phục cực kỳ phổ thông, thuộc về dạng vứt đi trong đám người. Hắn bước đến trước mặt Hoắc Khắc, hơi hạ thấp người rồi nói:
- “Hoắc Khắc thiếu gia, có cần ta phái người hộ tống ngươi về nhà không?”
Hoắc Khắc trong lòng phiền muộn không ngớt, nghe có người gọi mình, hắn mới chú ý tới người đứng bên cạnh, sau khi thấy rõ tướng mạo của người đó, biểu tình trên mặt từ phẫn hận biến thành kinh hỉ:
-“Lạp Nhĩ Đức, ngươi ở chỗ này, thật sự là quá tốt, vừa rồi ma pháp sư trước mặt mọi người mưu sát quý tộc, ngươi nhanh bắt hắn!”
Lạp Nhĩ Đức chính là thủ hạ đắc lực của Mông Đặc Lôi Tác Công Tước, không chỉ có tu vi cao thâm mà còn là một người cẩn thận, cho nên được Mông Đặc Lôi Tác coi trọng, bởi vậy Hoắc Khắc cũng gặp qua hắn vài lần. Vốn Hoắc Khắc nhìn Lạp Nhĩ Đức không vừa mắt, thế nhưng lúc này so với cha hắn còn thân hơn vài phần, đi tới kéo tay Lạp Nhĩ Đức mà nói.
Lạp Nhĩ Đức nhẹ nhàng tránh khỏi cánh tay của Hoắc Khắc nhàn nhạt nói:
-“Chuyện vừa rồi ta đều thấy, ta cũng biết Ma Pháp Sư kia sống ở đâu, ngươi trước tiên gọi thủ hạ của ngươi trở về đi.”
Nghe nói Lạp Nhĩ Đức biết nơi ở của Ma Pháp Sư kia, Hoắc Khắc lập tức hưng phấn nói:
- “Hắn ở đâu, ta muốn cho hắn hối hận từ trong bụng mẹ đi ra!”
Lạp Nhĩ Đức cũng đối với tùy tùng hai bên trái phải nói:
-“Gọi người đi theo dõi kia trở về, không cần theo dõi nữa.”
Tùy tùng kia nhìn thoáng qua Hoắc Khắc, xong hắn liền ly khai. Lạp Nhĩ Đức lúc này mới nói:
- “Hoắc Khắc thiếu gia, chuyện vừa rồi quên đi, ngươi coi như là bước đi bị ngã vậy.”
-“Cái gì, ngươi kêu ta quên? Ngươi chẳng lẽ không biết nói hắn mưu sát quý tộc, là trọng tội sao?”
Hoắc Khắc lập tức như mèo bị giẫm lên đuôi liền quát.
Lạp Nhĩ Đức thanh âm bình tĩnh:
-“Chuyện vừa rồi ta đều thấy, bệ hạ mệnh lệnh cho ta bảo hộ hắn.”
-“Bảo hộ hắn? Bệ hạ?”
Hoắc Khắc trong lúc nhất thời có chút ngẩn ngơ, hắn không nhớ rõ lúc nào đế đô xuất hiện một người ngay cả Cách Tư Đằng bệ hạ đều coi trọng như vậy.
-“Cho nên, chuyện ngày hôm nay ngươi coi như không có phát sinh. Ta còn muốn đi hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ giao cho ta, Hoắc Khắc thiếu gia bảo trọng.”
Nói xong, Lạp Nhĩ Đức liền xoay người đi vào trong đoàn người, để lại Hoắc Khắc một mình ngẩn ngơ.
Khi hai tùy tùng trở về, chỉ thấy Hoắc Khắc một người đứng ở đó sắc mặt xanh đen, bọn họ hai người cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ là kính cẩn đi theo phía sau Hoắc Khắc.
Một lát sau nhi Hoắc Khắc chung quy nuốt không trôi cơn giận này, xoay người lại nói:
- “Đi, trở lại tìm cha ta, ta cũng không tin diệt không được hắn!”