“Đúng vậy.” Thần Nam lúc nghe truyền thuyết cổ thần ở Tội Ác chi thành cũng đã biến sắc.
Lão nhân thở dài: “Trận thần chiến mấy nghìn năm trước, không tưởng được đã bị người khác ghi chép lại, bất quá so với sự thật cũng có khác biệt.”
“Sự thật rốt cuộc là thế nào?”
“Chủ nhân của toà đại điện này tài nghệ cực cao, khiến cho cổ thần kia trọng thương mà chết. Cổ thần đó lúc gần chết đột nhiên tự hủy thần thể, chủ nhân Ma điện mặc dù có bảo giáp hộ thân, nhưng vẫn bị trọng thương gần chết. Thần lực của ông ta suy nhược đến mức thấp nhất, cho dù làm thế nào cũng vô pháp cảm ứng được thần bảo thất lạc trong dãy núi, ông ta liền vội vã nhặt lấy xương cốt của vị cổ thần tự hủy thân kia, đem trở về nơi này tu dưỡng.”
“Sau đó làm sao nữa?”
“Chủ nhân Ma điện tu dưỡng ở đây một thời gian, phát hiện ra một điều kinh khủng là thần lực của ông ta lại khó có thể hồi tụ, chỉ có thể duy trì ở một mức độ tương đối thấp. Ông ta cũng đã vài lần quay lại nơi đại chiến để truy tìm thần bảo thất lạc, nhưng mỗi lần đều thất vọng trở về.”
Nghe đến đoạn nay, Thần Nam có chút khẩn trương, nói: “Cổ thần đó sau này đi đã về nơi đâu vậy?”
Lão nhân thở dài một tiếng nói: “Ông ta tu dưỡng ở đây vài trăm năm, nhưng thần lực thuỷ chung vẫn vô pháp khôi phục, có một lần ông ta ra đi cũng rồi không quay lại nữa.”
“A” Thần Nam đại kinh nói: “Nói vậy thì có một lần cổ thần ra đi không quay trở lại... ... đã biến mất như vậy ư?”
“Đúng vậy, thực không biết là trong tình trạng thần lực hữu hạn thì ông ta đã gặp may mắn hay hung hiểm gì đây.”
Thần Nam nghe xong, hơn nửa ngày sau mới định thần lại, lầm rầm nói: “Thật khó có thể khiến người ta tin được, một vị thần lưu lạc tại thế gian... ...” Sau đó hắn lại hỏi: “Cự nhân ở bên ngoài và toà Ma điện này có quan hệ gì, bọn họ vì sao lại quỳ lạy đối với toà đại điện này?”
“Tổ tiên của đám cự nhân kia từng bị cổ thần thu phục làm thần nô, lúc trước chính họ đã xuất đại lực để xây dựng nên toà đại điện này, những hắc thạch cần dùng cho đại điện đều là họ từ tít xa trong sơn mạch vận chuyển lại. Cổ thần trong lòng họ chính là thần minh, cho dù ông ta đã mất tích rất lâu rồi, nhưng thần uy của ông ta trong cự nhân vẫn lưu truyền từ đời này qua đời khác, bọn họ qua các đời đều cư ngụ ở đây, bảo hộ cho toà Ma điện này.”
“Nhưng... ...bọn họ vì sao lại chất đống xương trắng ở dưới Ma điện vậy?”
“Đó là một bí mật của Ma điện.” Lão nhân chỉ tay lên mặt đất, nói: “Dưới toà Ma điện này trấn giữ một man thú cường đại dị thường, cự nhân sở dĩ đem bạch cốt chất đống ở ngoài thạch sơn, hoàn toàn là chấp hành mệnh lệnh do cổ thần lưu lại. Tại đây cổ thần đã bố trí một Cửu U Bạch Cốt đại trận, ngưng thiên địa chi lực, tụ vạn linh chi hồn, trấn nhiếp man thú kia, khiến nó không thể trỗi dậy làm ác nữa.”
Thần Nam nghe xong ngây người ra mồm mắt trợn tròn, trong lòng kinh hãi vô bì, man thú bị thần trấn trụ chắc chắn phải khủng bố đến cực điểm, nghĩ đến việc nó đang ở dưới chân mình cách vài chục hay vài trăm trượng, hắn toàn thân lạnh toát.
“Rốt cuộc thì nó là ác thú gì vậy?”
“Không biết, trừ chủ nhân Ma điện ra chưa ai từng gặp nó, chỉ có thể đôi khi nghe được tiếng rống của nó thôi.”
Chính lúc đó từ dưới đất truyền lên một tiếng rống trầm muộn giận dữ, bất quá là cách một tầng đất dưới đại điện, thanh âm không quá rõ ràng, nhưng vẫn khiến người nghe lạnh toát tâm can, Tiểu Ngọc đã nhanh chóng thu nhỏ lại bằng kích cỡ tiểu miêu, sau đó trong chớp mắt nhảy lên vai Thần Nam, nó vừa kinh sợ nhìn lão nhân như can thi phía đối diện, vừa run lẩy bẩy lắng nghe cái tiếng kêu như ma âm kia.
Last edited by MacVanDanh; 15-11-2008 at 09:11 PM.
|