Dương Thiên Sở còn chưa có cơ hội kịp bày tỏ thái độ gì, thì dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng thét chói lọi của nữ nhân. Miêu Nhu là người đứng dậy đầu tiên, lo lắng vừa sốt ruột nói:
- Lại chuyện gì nữa đây?
Lời vừa dứt, cả mấy người trong phòng cứ như có hẹn trước cùng lúc xông ra ngoài.
Đám người Dương Thiên Sở vừa chạy xuống dưới lầu thì khung cảnh hiện ra trước mắt làm người ta ngây ra như phỗng, nhị phu nhân chẳng ngờ thân thể trần truồng lăn lộn trên đất tuyết, bên cạnh còn đặt một cái thùng nước. Nước ở trong thùng chắc đã bị dùng dội hết lên người rồi, bời vì mặt đất xung quanh đã bị thấm ướt một mảng.
Miêu Nhu vội vàng cởi áo khoác trên người ra lao tới chùm lên người nhị phu nhân, không hiểu nhị phu nhân sức lực ở đâu ra, đẩy một cái làm Miêu Nhu ngã lộn nhào trên mặt đất. Miêu Nhu lại nhanh chóng bò dậy, lúc này tướng công của nàng đã chạy ra, thấy phu nhân và nhạc mẫu của mình ngã trên mặt đất, vội vàng chạy tới đỡ nàng.
Miêu Nhu cựa mình gạt ra:
- Đỡ người ta làm gì? Còn không mau tìm cái gì đó để thiếp giúp mẹ..
Dương Thiên Sở lúc này đã giật mình tỉnh lại, cởi ngay áo khoác ra đưa cho Tống Nhi, nói gấp:
- Vân Nhi mau lên.
Tống Vân Nhi mau chóng chạy tới khoác lên người cho nhị phu nhân. Nhị phu nhân ra sức vùng vẫy, nhưng sao chống lại được người có võ công cao cường như
Tống Vân Nhi. Miêu Nhu vội chạy tới ôm lấy mẹ mình, nhị phu nhân thì tru tréo:
- Mày là đứa con bất hiếu, buông ta ra, các ngươi muốn là ta chết vì nóng sao?
Miêu Triết nghe tiếng ồn đã chạy ra, thay Miêu Nhu ôm chặt lấy nhị phu nhân, tam phu nhân cũng cầm một chiếc áo đi tới, Miêu Triết giật lấy chùm lên người nhị phu nhân. Thấy có mấy hạ nhân đi tới, tam phu nhân liền đuổi tất cả trở về chỗ của mình.
Nhị phu nhân vẫn không ngừng chống cự:
- Buông ta ra! Buông ta ra! Nóng thế này, muốn giết chết người ta à?
Miêu Triết không kìm được lửa giận, xốc nhị phu nhân lên vai, vác như vác đồ đi về phía viện tử của nhị phu nhân. Miêu Nhu vội vàng theo ở đằng sau, nhưng Miêu Triết quay ngoắt người lại, hung tợn quát:
- Con không được theo ta, tất cả đều về chỗ của mình đi, không ai được phép đi theo ta.
Miêu Nhu thấy bộ dạng của Miêu Triết lúc này sao có thể yên tâm để mẹ mình trong tay y được, mặc dù rất sợ hãi nhưng vẫn cố lấy dũng khí hỏi:
- Cha, người định làm gì?
Miêu Triết mắt long lên:
- Ngươi không cần hỏi, cũng không được xen vào. Ta muốn xem xem cô ta hôm nay còn muốn gây ra trò gì nữa.
Miêu Nhu vừa nghe thế lệ hoa ào ào tuôn ra từ trong đôi mắt đẹp, khóc nói:
- Cha, cha cũng là lang trung mà, cha biết mẹ không thể vô duyên vô cớ mà như vậy, chắc chắc có kẻ hại mẹ rồi. Đâu phải lỗi của mẹ, lúc này mẹ đâu còn biết gì nữa.
Đột nhiên có người giọng nói âm lãnh thốt ra một câu, thì ra là đại phu nhân đến từ lúc nào mà không ai để ý:
- Lão gia cứ để mặc cô ta đi, sống cũng được, chết cũng xong. Tự mình làm mất hết thể diện của Miêu gia, còn nói cái gì người này hại người kia hại, hừm rõ rang là mùa đông động đực, phóng túng từ bản chất.
Miêu Nhu giận tới phát run, quanh sang đại phu nhân, giọng cũng trở nên run rẩy:
- Bồ tát dạy bà nói những lời như thế ư, dạy bà đối xử với người ta lúc khốn khó như thế ư? Mẹ ta chết rồi, chẳng lẽ bà được sủng ái ư? Cả ngày lần chàng hạt, nhưng trong miệng lẩm bẩm là kinh phật hay là nguyền rùa người ta?
Đại phu nhân người loạng choạng thiếu chút nữa thì ngã xuống, tam phu nhân vội đỡ lấy, Miêu Triết quát:
- Nhu Nhi, sao dám ăn nói như vậy với đại nương? Con cũng phát điên rồi sao?
Nhị phu nhân phu nhân thấy mấy người ồn ào tranh cái, tựa hồ hết sức hứng thú, không giãy dụa gì nữa chỉ cười ngây ngốc nhìn.
Đại phu nhân cố hết sức kìm chế cơn giận, quay sang nói với Miêu Triết:
- Lão gia mau đem cô ta nhốt vào phòng đi. Không được ta cho phép không ai được đến thăm nom gì hết, để cô ta tự sinh tự diệt là được rồi.
Miêu Nhu nghe vậy mặt tức thì trắng nhợt, muốn xông lên giành lấy mẹ của mình, nhưng bị Miêu Triết khẽ đẩy một cái, ngã lăn xuống đất, Dương Thiên Sở nhanh tay đỡ Miêu Nhu dậy, chắp tay nói:
- Vốn là chuyện riêng trong nhà của Miêu lão gia, Tống mỗ là người ngoài không nên lắm lời. Nhưng ta là người ngoài cuộc, nhìn sự việc có lẽ tỉnh táo hơn các vị nên cũng muốn nói mấy lời, qua biểu hiện của nhị phu nhân thì rõ ràng có thể thấy nhị phu nhân mắc chứng tật nào đó, thần trí không được bình thường, Miêu tiểu thư nói cũng phải, lỗi này không trách nhị phu nhân được.
Sư gia là chức danh không chính thức, nhưng dù sao cũng là người nhà quan, Miêu Triết phải nể mặt Dương Thiên Sở một chút, vì vậy lấy lại bình tĩnh gật đầu hỏi Miêu Nhu:
- Vậy nếu ta giao mẹ con cho con thì con định làm thế nào đây.
Miêu Nhu biết Dương Thiên Sở chịu đứng ra nói cho nàng là có ý giúp rồi, vì thế nhìn hắn một cái vừa biểu lộ cảm kích vừa có ý nhắc khéo chuyện ban nãy nàng nhờ vả.
Dương Thiên Sở thầm thở dài trong long, vụ án này xem ra phải để xuống hàng thứ yếu rồi, mạng người sống vẫn quan trọng hơn. Mà ông trời cũng thật oái oăm, một kẻ hay mềm long dễ bị tình cảm chi phối như hắn vậy mà ông ta cứ hết lần này tới lần khác đầy cho hắn công việc cần lạnh lùng tỉnh táo không thích hợp với hắn chút nào, kiếp trước thì làm bác sĩ pháp y, tới đây làm hình danh sư gia thì cũng coi như tàm tạm đi, xui xẻo thế nào mà trở thành đề đốc Cẩm Y vệ khét tiếng máu lạnh nữa.
Nhưng giờ không phải lúc để ca than, Dương Thiên Sở cẩn thận lựa chọn lời nói:
- Tống mỗ thấy Miêu gia gần đây xảy ra nhiều chuyện, nhị phu nhân do tâm thần mệt mọi bị đả kích liên tục nên mới thần trí thấ thường như vậy. Có lẽ nên để nhị phu nhân rời khỏi đây một thời gian để đổi không khí, thanh tỉnh lại một chút.
Nói tới đây kín đáo nháy mắt với Miêu Nhu rồi tiếp tục:
- Hơn nữa vừa rồi lời đại phu nhân cũng là do nóng giận nhất thời, phu nhân cũng toàn tâm toàn y vì Miêu gia mà mới vậy. Phu nhân long dạ từ bi, sao có thể đối xử với nhị phu nhân như vậy. Miêu tiểu thư đã nặng lời rồi.
Miêu Nhu sao chẳng hiểu ý, lúc này nàng không nên chuốc thêm kẻ thù làm gì mà hỏng chuyện, vội vàng tới trước mặt đại phu nhân khầu đầu:
- Vừa rồi là hài nhi không đúng, mong đại nương lượng thứ.
Đại phu nhân cơn giận chưa tiêu, chỉ hừ một tiếng không nói gì thêm.
Lúc này phu quân của Miêu Nhu như mới sực nhớ ra điều gì, vội vàng đi lên nói:
- Thái sơn đại nhân, ngày mai chúng con phải trở về rồi, nếu thái sơn tin chúng con, hay để bọn con đưa nhạc mẫu đi cùng, yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian.
Dương Thiên Sở thờ phào, vừa rồi hắn không thể nói thẳng thừng ra được là đưa nhị phu nhân cho Miêu Nhu, vì sợ Miêu Triết sinh nghi, may mà có anh chàng này phối hợp kịp thời, chắc là đã nhận được chỉ thị từ trước của Miêu Nhu rồi.
Miêu Triết còn đang do dự, tam phu nhân đã nói:
- Lão gia, hãy cứ đưa nhị phu nhân về phòng trước đã. Trời đổ tuyết thế này mà cứ đứng đây nói chuyện không tốt cho sức khỏe, lại thật thất lễ với khách.
Ở Miêu gia có lẽ chỉ mình tam phu nhân biết đã biết thân phận thật sự của Dương Thiên Sở, vì thế không dám có chút sơ xuất nào với hắn.
Tam phu nhân dìu đại phu nhân trở về phòng, lúc này Miêu Triết cũng vừa từ chỗ nhị phu nhân trở ra. Miêu Nhu vội đi tới nói:
- Cha, con xin cha. Hãy để con đưa mẹ tới chỗ chúng con đi.
Tam phu nhân mỉm cười nói:
- Nhu Nhi con cũng vất vả cả ngày rồi, hãy để nha hoàn tới chăm sóc cho nhị tỷ thì hơn.
Miêu Triết nghe tam phu nhân nói vậy thì bế nhị phu nhân lên đi thẳng về viện tử của nàng, hai nha hoàn thiếp thân của nhị phu nhân cũng vội vã theo sát.
Miêu Nhu nhìn Miêu Triết đưa mẹ của mình đi, xông tới trước mặt tam phu nhân, quát:
- Cô đã đã vừa lòng chưa? Mẹ ta như vậy rồi cô còn muốn thế nào nữa?
Dương Thiên Sở than thầm, đúng là bản tính khó sửa, đại phu nhân có vai trò lớn nhất Miêu gia thật đấy, có thể sai khiến cả Miêu Triết, thế nhưng tam phu nhân ở bên đá thúng đụng nia mới là nhân vật đáng gờm nhất, có thể tác động lên bất kỳ ai. Miêu Nhu bỏ qua tam phu nhân, sợ việc này không thành.
Tam phu nhân chẳng để ý thái độ của Miêu Nhu, cứ như giếng cổ ngàn năm bình lặng thâm trầm, không vui không giận nói:
- Nhu Nhi, con đừng giận, ta cũng chỉ muốn tốt cho nhị tỷ và con thôi, đợi lão gia trở về mọi người lại cùng bàn bạc.
Nói rồi đi tới bên cạnh đại phu nhân, nhũn nhặn nói:
- Đại phu nhân cũng về nghỉ thôi, gần đây sức khỏe phu nhân không được tốt, ngủ không yên, cứ dày vò thế này sao khỏe lên được chứ?
Nha hoàn vội đỡ đại phu nhân trở về phòng, lúc này Miêu Triết cũng vừa từ chỗ nhị phu nhân trở ra. Miêu Nhu vội đi tới nói:
- Cha, con xin cha. Hãy để con đưa mẹ tới chỗ chúng con đi.
Tam phu nhân lại nói:
- Xem ra hôm nay không ai ngủ được nữa rồi, mọi người tới đại sảnh nói chuyện đi, đừng đứng mãi giữa trời lạnh nữa. Thiếp đã sai hạ nhân đưa lò sưởi tới đó rồi, mọi người tới trước làm ấm người đi, để thiếp xuống bếp bảo đầu bếp nấu chút cháo gì đó cho mọi người.
Miêu Triết gật đầu hải long:
- Tiểu Tiểu nói phải lắm, có chuyện gì chúng ta tới đại sảnh cùng bàn bạc. Ta cũng mệt lắm rồi, nàng nói với nhà bếp nấu cho ta chén canh. Tiêu Tiểu nàng thật vất vả.
Tam phu nhân đáp lại bằng nụ cười quen thuộc, nói:
- Đó là phận sự của thiếp, mọi người đi trước đi, thiếp xuống nhà bếp.
Đại gia đi tới đại sảnh, còn chưa kịp ngồi xuống, Miêu Nhu đã tới trước mặt Miêu Triết, thiếu một nước quỳ xuống cầu xin nữa thôi:
- Cha, giao mẹ cho con, con xin cha đó.
Miêu Triết mệt mỏi ngồi xuống ghế, hết nhìn qua nữ tế lại nhìn nhóm Dương Thiên Sở, suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Được rồi, con muốn dưa đi thì cứ dưa đi đi. Có lẽ hôm đó ta đánh nàng cũng quá tay mất rồi, trong lòng nàng đau khổ không chịu nổi nên mới.. được, con đưa đi cũng tốt.
Miêu Nhu mừng rỡ vô cùng, nước mắt lại chảy ra. Dương Thiên Sở nhìn cũng mừng thay cho nàng.
Lúc này tứ phu nhân mặc một chiếc áo choàng lông cừu đi đến, vẻ xanh xao yếu đuổi, hai cánh môi nhợt nhạt thế nhưng không làm giảm chút nào nhan sắc của nàng, ngược lại càng khơi dậy trong nam nhân bản tính bao bọc che chở. Miêu Triết thấy tứ phu nhân đi tới, vội hỏi:
- Nàng thức dậy làm gì? Ngoài trời tuyết lớn như thế, sức khỏe của nàng làm sao mà chịu được.
Tứ phu nhân nhoẻn miệng cười không đáp, khẽ thi lễ với mọi người xong mới nói:
- Vừa rồi thiếp thức dậy ra ngoài, vừa khéo nghe thấy tam tỷ nói mọi người tới đại sảnh bàn bạc chuyện của nhị tỷ, vì thế thiếp cũng muốn tới xem sao.
Miêu Triết lo lắng nhìn dáng vẻ yêu ớt Tuyết Nhi, nói:
- Nàng về nghỉ đi, chúng ta bàn bạc xong cả rồi. Ngày mai tới y quán cùng ta kiểm tra cẩn thận một chút, tinh thần của nàng sao ngày càng không tốt như vậy?
Tuyết Nhi gật đầu, nhưng chưa kịp đi thì tam phu nhân Tiểu Tiểu đã tới.
Tam phu nhân thấy không khí yên lặng kỳ quái trong phòng, liền lên tiếng trước:
- Mọi người có thấy lạ không? Đã qua canh ba rồi, sao hôm nay không có chuyện gì xuất hiện.
Tam phu nhân nói chuyện gì ở đây là là nói tới hai còn quỷ nhỏ, nhưng vì có Tuyết Nhi ở đây nên mới ý tứ nói vậy.
Nhưng Miêu Nhu chẳng khách khí gì hết:
- Chắc con quỷ đó bận trong bận ngoài, nên không có thời gian ra gây chuyện.
Dương Thiên Sở nghe ra ngay cô nàng Miêu Nhu này đang chỉ chó chửi gà, tam phu nhân thông minh như vậy sao chẳng biết, nhưng chỉ mỉm cười mà thôi. Nàng đi tới bên Tuyết Nhi ân cần nói:
- Nếu muội dậy rồi thì để ta bảo hạ nhân đun nóng thuốc cho muội uống, muội uống xong rồi nghỉ ngơi cho thật tốt, ngủ say một giấc thôi cũng tốt cho sức khỏe nhiều lắm đó.
Tứ phu nhân yếu ớt mìm cười, cảm kích nói:
- Mấy ngày qua đúng là làm phiền tam tỷ quá nhiều rồi, làm liên lụy tới cả mọi người, khiến chẳng ai được nghỉ ngơi cả.
Dương Thiên Sở thầm nghĩ, nhị phu nhân đúng là bị ghen tị che mất lý trí, Tuyết Nhi nhìn thế nào cũng chỉ thấy là nữ nhân đáng thương, không thấy có chút ngang ngược vô lý nào như nhị phu nhân nói.
Tam phu nhân đỡ tứ phu nhân dậy, nói:
- Muội cứ về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi, người trong nhà cả mà, muội đừng nghĩ ngợi gì không tốt cho sức khỏe. Đi nào, để ta dìu muội về.
Nói xong, tam phu nhân cẩn thận đỡ tứ phu nhân dậy, gật đầu thi lễ với mọi người rồi rời đi.
Miêu Nhu cũng đứng dậy nói:
- Cha, con đi thăm mẹ đây.
Miêu Triết chỉ uể oải gật đầu, Miêu Nhu rảo bước đi nhanh ra cửa, chàng nữ tế lật đật chạy theo đằng sau.
Mọi người đi hết cả rồi, Miêu Triết mới khách khí nói vài câu tạ lỗi với bốn người Dương Thiên Sở, hỏi qua loa về vụ án, rồi cáo từ đi nghỉ.
Dương Thiên Sở cũng trở về phòng, nhưng những chuyện la liên tiếp xảy ra làm đầu óc hắn bị kích thích cao độ chẳngg tài nào ngủ được..