Đầu đà tiến về trước từng bước, thành đại lễ với Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh vôi đỡ hắn, nói:
- Đại sư, sao lại làm thế?
Đầu đà nói:
- Thí chủ, tiểu tăng muốn đa tạ ân cứu mạng!
Phương Kiếm Minh nghiêm mặt nói:
- Chỉ là việc nhỏ, không đáng bận tâm, không cần phải đa lễ!
Đầu đà có ý muốn bái, Phương Kiếm Minh không cho, lão đổ tài cười ha hả, nói:
- Hai người các ngươi sao cứ như đàn bà thế, được rồi tiểu đầu đà, ngươi nhường một bước, ngươi là khách, đến Trung Nguyên, nhập gia tùy tục, Phương Tiểu Hữu không cho ngươi bái thì không không nên bái!
Sau đó hai người tách ra, ngồi xuống, đầu đánh hỏi tiếp:
- Xin hỏi đại danh của Phương Thí Chủ?
Phương Kiếm Minh nói:
- Tại hạ Phương Kiếm Minh, xin hỏi pháp danh của đại sư?
Đầu đà nói:
- Tiểu tăng Ngộ Danh, tối qua nhờ có Phương Thí Chủ và đổ lão viện thủ, nếu không thì tiểu tăng đã hồn về địa phủ, không thể gặp lại gia sư!
Phương Kiếm Minh cười nói:
- Thật ra Ngộ Danh đại sư phải cảm tạ lão đổ tài, tiền bối mới là người có công, không có dược hoàn giải độc của tiền bối, thì tại hạ cũng không giúp đại sư được!
Lão đổ tài nói:
- Không, không, Phương Tiểu Hữu, lời này của tiểu hữu khiến cho lão đổ tài phải thẹn!
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nsoi:
- Sao lại thế?
Lão đổ tài nói:
- Tiểu hữu không nhận ra sao? Dược hoàn của lão đổ tài quả thật có thể ngăn được độc dược, nhưng nếu muốn bức ra khỏi cơ thể của tiểu đầu đà thì không thể nhanh như thế, tối qua tiểu hữu vận công chữa thương xong rồi rời đi, không bao lâu sau tiểu đầu đà cũng thu công, lão phu thử dò xét qua cơ thể hắn, không biết tiểu hữu đã dùng thủ pháp gì, chỉ trong nửa canh giờ mà đã có thể hoàn toàn bức hết chất độc ra khỏi cơ thể hắn, nội thương của Ngộ Danh cũng phục hồi hơn phân nửa, ngay cả vết đao trên tay trái, đến bình mình là đã biến mất, tiểu hữu là thần tiên hay sao, cho dù lão đổ tài có dùng hết khả năng cuaur mình, cũng chỉ có thể cam đoan cứu sống hắn, nhưng muốn được diệu thủ hồi xuân như Phương Tiểu Hữu thì lão đổ tài không làm được!
Phương Kiếm Minh cũng bán tín bán nghi, hắn cũng không biết nguyên nhân trong đó, tối hôm qua hắn vận công trị thương cho Ngộ Danh, lúc đầu là dùng thiên thiền chân lực, sau đó thì tự chuyển sang 'Đại Thụy Thần Công', trong khi mơ mơ màng màng, hắn không cảm thấy có gì lạ, mới thu công, cho nên sự kỳ hoặc trong đó hắn chỉ có thể quy cho 'Đại Thụy Thần Công'.
Nhưng chuyện này làm sao hắn nói cho người ngoài nghe được, đành phải cười ha hả, nói:
- Vậy sao, thật là thần kỳ, lão đổ tài, tiền bối khiêm nhường rồi, đúng rồi, Ngộ Danh đại sư, sao bọn họ lại muốn đuổi giết đại sư? Trường mi đầu đà là gì của đại sư?
Ngộ Danh nghe hắn hỏi thế thì hỏi lại:
- Phương Thí Chủ biết sư huynh của tiểu tăng?
Phương Kiếm Minh gật đầu, nói:
- Giờ ngọ hôm qua, ta từng gặp hắn.
Ngộ Danh nói:
- Thì ra Phương Thí Chủ là bằng hữu của sư huynh.
Phương Kiếm Minh đang định nói là chỉ gặp gỡ mà thôi, thì Ngộ Danh đã thở dài, nói:
- Đám người tối qua nhất định là người của đại hoàng tử phái đến truy giết chúng ta, còn lý do tại sao bọn họ làm thế thì tiểu tăng cũng có chút mơ hồ, tiểu tăng đến Trung Nguyên cũng chỉ mới hơn một tháng.
Lão đổ tài hỏi:
- Không phải ngươi đến cùng lúc với sư huynh của ngươi à?
Ngộ Danh gật đầu, nói:
- Khi sư huynh đến Trung Nguyên thì tiểu tăng cũng chưa biết, khi sư huynh ở Trung Nguyên được một năm thì sư phụ mới phái tiểu tăng và năm cao thủ trong hoàng cung đại nội đến Trung Nguyên tìm kiếm sư huynh, chắc hai vị thắc mắc tại sao tiểu tăng có thể nói tiếng Hán, bởi vì trước kia tiểu tăng từng theo sư phụ học qua văn tự của Trung Nguyên, cho nên cũng biết được chút ít.
Một thời gian sau, tiểu tăng cũng tìm được sư huynh, lúc này sư huynh mới nói cho tiểu tăng biết sư huynh đến Trung Nguyên là để tìm một người, còn về việc tìm ai thì sư huynh cũng không nói, tiểu tăng cũng không tiện hỏi, sau khi đến Hàng Châu, hôm qua một mình sư huynh ra ngoài, đến xế chiều là về đến, sau khi trở về thì bảo mọi người chuẩn bị ứng phó địch nhân, lúc này tiểu tăng mới nhớ là trước khi đi sư phụ có đưa cho một túi đồ, nên mở ra xem, thì thấy bên trong có một đôi mi dài, một cái bình sứ nhỏ, và còn có một túi gấm, bên trong có một tờ giấy, trên đó viết 'thật thật giả giả, giả giả thật thật, trường mi công lớn, Ngộ Danh cũng không hém, kinh trung hữu hiểm, hiểm trung hữu kinh, bình tĩnh ứng phó, tự có quý nhân!'
Tiểu tăng còn chưa hiểu rõ thì sư huynh đã chỉ ra thiên cơ của sư phụ, ý của sư phụ là bảo tiểu tăng giả trang làm sư huynh, dẫn dụ địch nhân để sư huynh thừa cơ rời đi, bên trong cái bình sứ nhỏ có chứa dược vật dịch dung, sau đó tiểu tăng và sư huynh lập tức giải trang, tiểu tăng trở thành sư huynh, bên trong bình sứ còn có một viên 'Long Hổ Đan', có thể tăng thêm công lực trong vòng nửa canh giờ.
Đến khuya, quả nhiên là có địch nhân tập kích, tiểu tăng ăn Long Hổ Đan, lao ra đầu tiên, trước đó sư huynh đã nói cho tiểu tăng biết Tam hoàng tử muốn giết chúng ta, cho nên khi tiểu tăng thấy Tam hoàng tử thì cũng không kinh ngạc, chỉ có điều là người bịt mặt kia là ngoài dự liệu, tiểu tăng phục dụng Long Hổ Đan, dược lực dần phát tác, đại triển thần uy, cố ý dẫn dụ Cổ Bách và người bịt mặt rời xa nơi đó, để cho sư huynh có nhiều thời gian để tránh.
Tam hoàng tử thấy tiểu tăng có võ công cường hãn, nên nghĩ rằng tiểu tăng chính là sư huynh, chi phái mười hai thị vệ vây quanh khách điếm, tiểu tăng nghe được tiếng đánh nhau bên kia nên biết su huynh đang cùng bọn họ giao thủ, sợ Tam hoàng tử nhận ra sơ hở, cho nên chạy ra khỏi khách điếm.
Cổ Bách và người bịt mặt kia có võ công cao cường, đuổi theo quấn đấu, muốn tiểu tăng giao ra đồ vật gì đó. Thật ra, nói về công phu chân thật thì tiểu tăng cũng chỉ ngang với họ, nhưng khi bọn họ liên thủ thì tiểu tăng chỉ chống đỡ được chừng mười chiêu, so với sư huynh thì tiểu tăng kém xa, tiểu tăng ỷ vào nội công tăng vọt, nên hung hăng đối chưởng với cổ bách, sau ba chưởng thì chấn thương hắn, sau đó lại đại chiến một hồi, giết chết bảy loan đao thị vệ, khiến cho người đầy máu tươi, người bịt mặt thừa cơ tiểu tăng sơ hở nên đánh lén tiểu tăng một chưởng, nhưng hắn cũng không chiếm được tiên nghi, nhưng cũng lúc đó tiểu tăng bị trúng một đao của thị vệ, trúng độc.
Lúc này, tiểu tăng cũng cảm thấy dược lực của 'Long Hổ Đan' dần dần yếu đi, ra sức giết chết thị vệ đó rồi chạy đi, Tam hoàng tử thấy tiểu tăng cường hãn như thế thì sợ hãi, không dám động thủ, trong lúc hoảng loạn tiểu tăng không suy nghĩ nên đi hướng nào, chỉ cần biết là dẫn dụ bọn họ càng đi xa càng tốt, cổ bách và người bịt mặt bị trúng chưởng của tiểu tăng nên vừa đuổi theo vừa âm thầm điều tức, còn tám thị vệ chì chạy phía trước họ, bọn họ thấy tiểu tăng đã trúng độc cho nên cũng không có ráo riết vây công, chỉ chờ tiểu tăng bị độc bộc phát, hoặc là khí cùng lực kiệt.
Trên đường chạy tiểu tăng thấy phía trước có một nơi đèn hoa rực rỡ, thấy có nhiều bóng người, tiểu tăng tưởng rằng chạy vào đó thì bọn họ sẽ không dám lafmbaajy, không ngờ ... Ài, tội lỗi, tội lỗi, tội nghiệt của tiểu tăng thật sâu nặng, đã hại chết không ít người, A Di Đà Phật!
Tiểu tăng chạy vào đại sảnh, chất độc bắt đầu phát tác, nên không phải là đối thủ của tám thị vệ, may mắn là có người của Ma Giáo ra tay ngăn cản, cho tiểu tăng cơ hội thở một hơi, tiểu tăng còn tưởng người của Ma Giáo chính là quý nhân, trong lòng vui mừng lẫn sợ hãi, không ngờ họ lại ném tiểu tăng đi, nhưng dù sao tiểu tăng cũng phải cảm ơn họ.
Khi ra ngoài thì tiểu tăng dần dần bị đuổi kịp, tiểu tăng liều mạng dùng toàn bộ nội lực đối chưởng với cổ bách, hắn tưởng rằng tiểu tăng đang bị trọng thương, nên khinh địch, bị tiểu tăng làm bị thương, tiểu tăng xem như đã hoàn thành sư mệnh, cũng không có khát vọng gặp được quý nhân gì, trước khi chết cố ý lộ ra chân tướng, cười nhạo bọn họ, người bịt mặt muốn bắt tiểu tăng để truy hỏi tung tích của sư huynh tiểu tăng sao để cho hắn làm thế được, đang muốn cắn lưỡi tự vẫn thì hai vị thí chủ như thiên binh hàng lâm, cứu tiểu tăng một mạng, thì ra quý nhân mà sư phụ nói chính là hai vị thí chủ, xin nhận của tiểu tăng một xá!
Nói xong thì chắp tay thi đại lễ với hai người, lần này Phương Kiếm Minh cũng không cản hắn. Lão đổ tài nghe được thì mặt mày hớn hở, cười ha hả, nói:
- Sư phụ của ngươi thật là lợi hại, để lão đổ tài đoán xem, ngươi là người Thiên Trúc, hà hà, lão đổ tài biết rồi, sư phụ của người chính là Thiên Trúc Tăng?
Ngộ Danh cười nói:
- Đổ lão thí chủ nói không sai.
Lão đổ tài hỏi:
- Vậy ngươi biết lão đổ tài là ai rồi?
Ngộ Danh đỏ mặt, lắc đầu, nói:
- Xấu hổ, xấu hổ, tiểu tăng từng hỏi qua gia sư, cao thủ của võ lâm Trung Nguyên có những ai, gia sư nói:' Võ lâm trung truyên, ngọa hổ tàng lòng, cao thủ vô số, khó mà biết hết được, lệnh sư chỉ nói đến một người, đó chính là chủ trì của Thiếu Lâm Tự Vô Quả đại sư, thân mang thập đại tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, tu vi thâm hậu, là tri giao của lệnh sư. Khi gia sư nói cho tiểu tăng biết thì lúc đó tiểu tăng chỉ mới mười tuổi, mấy năm sau, có một ngày, gia sư đột nhiên tuyệt thực, đến tận ba ngày, sư huynh có hỏi, gia sư nói: một đời cao tăng, cuối cùng cũng khó thoát sinh tử, A Di Đà Phật!
Tiểu tăng biết, Vô Quả đại sư của Thiếu Lâm Tự đã viên tịch. Hơn một tháng trước khi tiểu tăng đến Trung Nguyên thì mới biết trụ trì của Thiếu Lâm Tự đã sớm đổi, một thiên sư có pháp danh là Đại Phương, tiểu tăng có hỏi qua về Vô Quả đại sư nhưng không ai biết, đau buồn thay! Cho nên tiểu tăng cũng chỉ biết Trung Nguyên có một Vô Quả đại sư, vì thế không biết đại danh của Đổ lão thí chủ!
Ngộ Danh đầu đà này thật là khéo nói chuyện, hắn vừa kể lại nguyên nhân bị đuổi giết của mình, lão đổ tài vừa hỏi có biết danh tính của lão không thì hắn lại kể đến một Vô Quả đại sư, hơn nữa tiếng Hán của hắn lại rất lưu loát, hắn nói chỉ biết được chút ít, chẳng qua cũng chỉ là khiêm tốn mà thôi.
Lão đổ tài cười nói:
- Vô Quả đại sư, lão đổ tài nghe danh đã lâu nhưng không có cơ hội gặp, lão đổ tài hỏi ngươi, hẳn là ngươi biết Thiên bảng, địa bảng?
Không ngờ Ngộ Danh ngẩn mặt ra, lắc đầu, hỏi:
- Thiên bảng, địa bảng là cái gì? Xin thứ cho tiểu tăng không biết?
Lão đổ tài thổi râu mép, kêu lên:
- Ngươi không biết? Vậy sao ngươi lại biết danh hào của sư phụ ngươi?
Ngộ Danh nói:
- Gia sư từng nói rằng khi người ở Trung Nguyên thì được gọi là 'Thiên Trúc tăng', đó là những gì tiểu tăng biết được, còn đối với thiên bảng, địa bảng thì tiểu tăng chưa từng nghe sư phụ nhắc đến.