Lão đổ tài thở dài nói:
- Ài, sư phụ của ngươi xem danh lợi như phù vân, hiển nhiên là sẽ không nói cho ngươi biết hắn là người trên Thiên Bảng rồi, lão đổ tài cũng không muốn nói!
Lúc này Phương Kiếm Minh chợt nhận ra có điều gì đó kỳ lạ nên hỏi:
- Ngộ Danh đại sư, ngài nói sư phụ của ngài từng giao thủ với Vô Quả đại sư của Thiếu Lâm Tự?
Ngộ Danh gật đầu, Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói:
- Chuyện lớn như vậy, sao ta lại không biết nhỉ, kỳ lạ!
Ngộ Danh chợt động, hỏi:
- Phương thí của có quan hệ gì với Thiếu Lâm Tự!
Phương Kiếm Minh cười nói:
- Tại hạ và Thiếu Lâm Tự có chút quan hệ sâu xa.
Ngộ Danh ồ lên một tiếng.
Phương Kiếm Minh bỏ qua nghi hoặc trong lòng, cười hỏi:
- Không biết đại sư đã có tính toán gì?
Ngộ Danh nói:
- Tiểu tăng muốn nhanh chóng trở về, không biết sư huynh thế nào rồi!
Phương Kiếm Minh nói:
- Cát nhân tự hữu thiên tướng, trường mi đại sư hẳn là không có việc gì đâu.
Dừng một chút, nói tiếp:
- Thương tích của đại sư sợ rằng vẫn chưa tốt lắm, tại hạ muốn dẫn đại sư đến gặp một vị thần y, không biết đại sư có đồng ý?
Ngộ Danh vui vẻ nói:
- Tiểu tăng đang lo là thương thế vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu có thần y tương trợ, tiểu tăng có thể sớm ngày lên đường, tiểu tăng xin đa tạ phương thí chủ!
Phương Kiếm Minh nói:
- Không nên khách khí!
Đứng dậy, hắn quay sang lão đổ tài, hỏi:
- Tiền bối không cùng đi sao?
Lão đổ tài lắc đầu nói:
- Lão đổ tài biết người tiểu hữu nói đến là ai, không đi tốt hơn, lão đổ tài là một người thích tự do, tiểu hữu có gặp bọn họ thì cũng đừng nhắc đến lão đổ tài. Được rồi, lão đổ tài rất có hứng thú đối với tiểu hữu, mau nói nơi ở cho lão biết, nhanh nhanh nào, đừng có dè dặt như đàn bà vậy chứ!
Phương Kiếm Minh dở khóc dở cười, nói cho lão biết nơi ở rồi lập tức cùng Ngộ Danh cáo từ.
Khi Phương Kiếm Minh đưa Ngộ Danh đến phong linh độ khẩu thì đúng lúc Khương Vô Nhai đang dạy võ công cho phong linh, Phương Kiếm Minh thấy phong linh thì thở hỗn hển còn Khương Vô Nhai thì lộ vẻ bất đắc dĩ, Khương Vô Nhai bảo phong linh đưa hai người bọn họ qua sông rồi dẫn vào nhà, trong nhà chỉ có một mình Thiên Đô Thánh Nhân, Bạch Mi Thần Quân và Dược Tiên thì không biết đã đi đâu.
Phương Kiếm Minh giới thiệu hai người với nhau xong rồi kể lại chuyện đêm qua sơ lược một lần, nhưng hắn không nói ra việc gặp lão đổ tài, mà chỉ nói là hắn đi xem hội thi hoa khôi rồi sau đó cứu Ngộ Danh.
Thiên Đô Thánh Nhân cau mày nói:
- Việc này quả thật không phải là chuyện đùa, ngươi chờ một chút, lão phu đi gọi Dược Tiên đến!
Một lúc sau Thiên Đô Thánh Nhân và Dược Tiên đi vào, Dược Tiên vừa vào cửa, thấy Ngộ Danh thì câu đầu tiên lão nói là 'ngươi đã trúng độc?'
Ngộ Danh kinh ngạc trong lòng, gật đầu, Dược Tiên nói:
- Chất độc trong cơ thể của ngươi đã được tiêu trừ, nhưng lão phu thấy khí sắc của ngươi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, để lão tìm cho ngươi một ít thuốc, cam đoan đến giờ ngọ là có thể sinh long hoạt hổ!
Nói xong thì xoay người đi ra ngoài. Bốn người ngồi trong phòng nhàn thoại, Thiên Đô Thánh Nhân đột nhiên nhắc đến hai đồ đệ của lão, cười nói:
- Phương tiểu hữu, ngươi đến đây đã hai lần, nhưng cũng không gặp hai đồ đệ của lão, thật là đáng tiếc, hiểu lầm năm đó, không biết phương tiểu hữu còn nhớ?
Phương Kiếm Minh vốn muốn né tránh vấn đề nên, giờ nghe lão hỏi nên đành phải cười nói:
- À, bọn họ cũng đến sao? Việc năm đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, nguyên nhân cũng là do tiểu tử gây ra, nên làm sao tiểu tử quên được, bọn họ đi đâu rồi, còn có cả Bạch thúc thúc nữa?
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói:
- Hôm qua hai tiểu tử kia trở về, lão phu còn chưa kịp lên tiếng nhắc về ngươi thì chúng lại đòi đến nhà cô cô chơi, lão phu đành phải chịu, sáng sớm hôm nay chúng còn kéo theo cả bạch lão đệ đi cùng, e rằng đến hoàng hôn mới trở về!
Phương Kiếm Minh nghe xong thì nói:
- Thì ra thế, khó trách không thấy bạch thúc thúc.
Dược Tiên bưng một chén thuốc vào, Ngộ Danh đứng dậy tiếp nhận, miệng liên tục tạ ơn, Dược Tiên nói:
- Uống xong thì điều tức nửa canh giờ, lão phu còn phải đi nghiên cứu kỳ lân thử, không thể phụng bồi, lão thiên, giúp ta tiếp khách!
Nói xong liền quay đầu đi.
Thiên Đô Thánh Nhân đành lắc đầu, chờ sau khi Ngộ Danh điều tức xong thì Thiên Đô Thánh Nhân hỏi:
- Ngươi muốn lập tức trở về sao?
Ngộ Danh nói:
- Tiểu tăng đã khôi phục lại công lực, hiển nhiên là phải trở về Thiên Trúc.
Thiên Đô Thánh Nhân trầm ngâm một chút, rồi bỗng dưng tươi cười, hỏi:
- Ngươi đơn độc như thế, lỡ trên đường đi gặp phải địch nhân thì làm sao?
Ngộ Danh nói:
- Tiểu tăng sẽ dùng toàn lực chống lại!
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói:
- 'Song quyền nan địch tứ thủ', e rằng đám người Tam hoàng tử sẽ không bỏ qua cho ngươi, lão phu muốn mời một cao thủ đi cùng với ngươi, như thế thì tốt hơn là đi một mình!
Ngộ Danh vui vẻ nói:
- Không biết vị tiền bối mà tiền bối nói đến là ai?
Thiên Đô Thánh Nhân nói:
- Xa tận chân trời gần ngay trước mặt, chính là vị Khương Vô Nhai này!
Khương Vô Nhai sửng sốt:
- Ta!? Lão thiên, ngươi ...
Thiên Đô Thánh Nhân nói:
- Không phải lão rất muốn gặp Thiên Trúc tăng một lần sao?
Vừa nói vừa len lén nháy mắt ra hiệu, Khương Vô Nhai hiểu ý, cười ha hả nói:
- Không sai, lão phu ngưỡng mộ sư phụ của ngươi đã lâu, hôm nay có được cơ hội tốt như thế thì không thể nào bỏ qua được.
Một lúc sau, Thiên Đô Thánh Nhân kéo Khương Vô Nhai sang một bên thấp giọng nói:
- Lão hiểu ý của ta?
Khương Vô Nhai nói:
- Yên tâm đi, việc này cứ giao cho ta!
Sau đó Khương Vô Nhai và Ngộ Danh rời đi, thẳng hướng Thiên Trúc, Phương Kiếm Minh ngồi lại một chút rồi cũng cáo từ.
Khi Phương Kiếm Minh trở về, chưa đến đại viện thì đã 'đụng' lão đổ tài, lão đổ tài không nói một lời, kéo hắn đi, chuyển sang hướng tây, Phương Kiếm Minh kinh ngạc hỏi:
- Lão đổ tài, có chuyện gì thế?
Lão đổ tài cười nói:
- Dẫn ngươi đi xem một trò hay, đúng là đầu năm, trò hay có cả bàn!
Phương Kiếm Minh hỏi:
- Trò gì hay?
Lão đổ tài nói:
- Đừng hỏi, đi rồi biết!
Hai người đi được khoảng một lúc, bằng khoảng thời gian một chung trà, đến một nơi hẻo lánh, nơi này cũng chỉ có một hộ gia đình, lão đổ tài cười nói:
- Những người này đều là mộ danh mà đến, Lăng thị thảo yếm, chúng ta không nên trêu vào bọn họ!
Lão kéo Phương Kiếm Minh đến hậu viện, phi thân lên, len lén vào nhà, Phương Kiếm Minh truyền âm nói:
- Lão đổ tài, lão rất là giống phi tặc đó!
Lão đổ tài truyền âm nói:
- Không dám, không dám, muốn xem kịch vui thì đành phải làm thử phi tặc thôi!
Hai người có khinh công tuyệt đỉnh, cho dù là ban ngày thì người khác cũng chỉ cảm thấy như là một làn gió nhẹ thổi qua thôi. Lúc này hai người đang ẩn thân trên mái hiên, trên cao nhìn xuống, quan sát được tình hình bên dưới rõ ràng, trong đại sảnh có một lão nhân tóc bạc ngồi, Phương Kiếm Minh tập trung nhìn lão, thầm nghĩ:
- Thì ra là lão!
Lão nhân tóc bạc này chính là Hổ Hải Tán Nhân - La Quán Trung. Lão ngồi trên ghế, thong thả uống trà, bên cạnh không một bóng người, trang viện to như thế, mà không có người hầu, ngay cả tằng tôn của lão cũng không thấy.
Phương Kiếm Minh truyền âm nói:
- Lão đổ tài, người đó chính là La Quán Trung tiên sinh à?
Lão đổ tài nói:
- Còn có giả được sao!
Phương Kiếm Minh nói:
- Không phải tiền bối và lão là bằng hữu à? Sao lại lén lút như thế này!
Lão đổ tài cười nói:
- Nếu lão đổ tài quang minh chính đại đến gặp hắn thì có được trò hay để xem không?
Phương Kiếm Minh nói:
- Tại sao?
Lão đổ tài nói:
- Có người đến, đừng nói chuyện, kịch vui bắt đầu rồi!
Tiếng truyền âm vẫn vừa dứt thì trên mái hiên đã truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, Phương Kiếm Minh ngưng thần lắng nghe, phát giác ra được có ba người, Phương Kiếm Minh thầm nghĩ:
- Chà, người thứ nhất có khinh công cao minh thật, không hề thua kém ta, hai người phía sau cũng không tệ! Bọn họ đến đây chẳng lẽ là muốn tìm La lão tiên sinh?
Trong đại sảnh vang lên tiếng của Hồ Hải Tán Nhân:
- Nếu đã đến rồi thì cần gì trốn trốn tránh tránh, trong nhà lão hủ không hề có gì quý giá, các người làm thế để làm gì?
Thanh âm còn chưa dứt thì đã có người cười lớn, một thanh âm già nua vang lên:
- La tiên sinh là danh sĩ đương thời, lôi mỗ làm sao dám!
Theo giọng nói, ba bóng người từ trên mái hiên phóng xuống, một trước hai sau, hình thành một tam giác, hai người phía sau thân hình cường tráng, bên hông mang bảo kiếm, tóc hoa râm, người đứng trước, một thân thanh bào, vóc người khôi ngô, khiến cho người khác có cảm giác như mãnh hổ hạ sơn.
Hồ hải hán nhân lạnh lùng cười, nói:
- Các hạ là ai?
Thanh bào lão giả nói:
- Lôi Mãnh của Lôi gia!
Hồ Hải Tán Nhân ồ một tiếng, nói:
- Thì ra là ngươi, lão phu đã nghe nói qua, ngươi đến đây là vì đêm qua lão phu đả thương lệnh lang?
Lôi Mãnh cười nói:
- Chuyện tối qua, quả thật là do tiểu nhi gieo gió gặt bảo, La tiên sinh giáo huấn hợp tình hợp lý, tiểu nhi có thể được La tiên sinh đích thân dạy bro, lôi mỗ còn phải tạ ơn!
Hồ Hải Tán Nhân nói:
- Những lời này của ngươi là có ý gì, định châm chọc lão phu sao?
Lôi Mãnh nghiêm mặt nói:
- Đại danh của La tiên sinh, thiên hạ kính ngưỡng, lôi mỗ không hề có một ý nghĩ khinh nhờn!
Hồ Hải Tán Nhân hừ một tiếng, không biết lão có tin lời của Lôi Mãnh hay không, Lôi Mãnh nói tiếp:
- Lôi mỗ thậ sự không ngờ, La tiên sinh không chỉ là một đại văn hào mà còn là một cao thủ võ lâm, lôi mỗ vô cùng kính nể!
Hồ Hải Tán Nhân dửng dưng nói:
- Lão phu chẳng qua biết được vài món công phu mèo ba cẳng, trong mắt các cao thủ võ lâm thì không đáng gì!
Lôi Mãnh cười ha hả, nói:
- La tiên sinh đã khiêm nhường nếu nói đến những anh hùng trong một trăm năm nay thì phải kể đến La tiên sinh!
Hồ Hải Tán Nhân nói:
- Ngươi dát vàng lên mặt lão phu rồi!
Lôi Mãnh nghiêm mặt nói:
- Đối với đương thời, không ai đáng để lão phu kinh nể, tối qua khi nghe được tiểu nhi báo lại, lôi mỗ mới phát hiện, La tiên sinh văn võ song toàn, quả thật xứng danh đại anh hùng!
Hồ Hải Tán Nhân nói:
- Đã như vậy, các ngươi đến đây làm gì?
Lôi Mãnh nói:
- Văn tài của La tiên sinh, thiên hạ đều biết, nhưng nói đến võ công, người ngoài chưa từng nghe đến, tối qua, sau khi tiểu nhi trở về, nhắc đến võ công của La tiên sinh thì luôn miệng khen không dứt, theo lão phu đoán thì nhất định võ công của La tiên sinh chính là 'Vô Tướng Thần Công' trong truyền thuyết, hai gia tướng của lôi mỗ muốn lĩnh giáo vài chiêu của La tiên sinh, mong rằng La tiên sinh vui lòng chỉ giáo!