Bất Hưu cười trộm trong lòng, nói:" Ý của vi sư là để cho bọn chúng tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, nếu con đã có nhiệt huyết với khảo nghiệm của vi sư như thế thì vi sư nhất định không làm cho con thất vọng, đứng dậy đi, vi sư còn một khảo nghiệm ..."
Lão còn chưa nói xong thì sắc mặt của Phương Kiếm Minh đã trở nên khó coi, trong lòng tức đến muốn khóc lên, thầm nghĩ:" Lão bất tử này không ngờ lại lừa ta vào tròng, không được, nếu tiếp tục như thế thì chắc sẽ bị giết mất, ta phải tỉnh lại, chỉ cần tỉnh lại là không bị khống chế nữa!"
Nghĩ vậy, hắn liền tát một cái thật mạnh vào mặt mình, một tiếng 'bốp' giòn vang, mặc dù là đang trong mộng nhưng Phương Kiếm Minh vẫn cảm nhận được đau đớn rất rõ ràng, không khỏi đưa tay lên mân mê, Bất Hưu thấy thế thì cười lớn:" Hảo đồ nhi, hảo đồ nhi, đây là công phu gì, lợi hại, lợi hại, bội phục, bội phục, vi sư sống mấy trăm năm mà chưa từng gặp qua môn thần công này, quả nhiên rất là khí thế!"
Phương Kiếm Minh nghe lão cười nhạo, không đáp lời mà liên tục vỗ lên mặt mình, hắn còn sợ rằng mình dùng lực không đủ, nên đưa tay véo đùi của mình một cái thật mạnh.
Không ngờ quả thật hắn đã bị côn bổng đánh thành 'người sắt' thật, mặc cho hắn phát lực thế nào thì cũng chỉ có cảm giác như là bị kiến cắn mà thôi, không hề đau đớn, Phương Kiếm Minh méo mặt:" Đây là sao, chẳng lẽ ta không thể tỉnh lại sao?"
Bất Hưu cười lên quái dị, tiến đến, vừa đi vừa nói:" Vi sư quên nói cho con biết, hiện tại đang là trong mộng, con đã được vi sư huấn luyện thành đầu đồng tay sắt, ngoại trừ gương mặt còn có chút yếu ra thì trong mộng, cho dù có bị đánh như thế nào cũng không bị thương tổn, còn không biết đa tạ sư phụ à?"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì dừng lại, nói:" Điều này thì có lợi ích gì, cho dù đệ tử có được đầu đồng tay sắt, cũng là đang ở trong mộng, ra đến bên ngoài, thì bị đánh trúng vẫn đau thôi, rõ ràng là sư phụ coi tiểu tử như là một vật thí nghiệm!"
Bất Hưu cười ha hả, vỗ vỗ vai hắn, nói:" Thật thế sao? Vậy vi sư hỏi, khi con đối chưởng với lục bào tiểu tử kia, ngoại trừ bị phun ra một ngụm máu tươi thì trên người có thương tích nào không?"
Phương Kiếm Minh lấy làm lạ hỏi:" Sư phụ không nói thì đệ tử cũng không nghĩ đến, đúng rồi, nếu như lục bào lão giả kia muốn cướp 'Thiên Hà Bảo Lục', với võ công của hắn, chỉ cần đệ tử bất ngờ không đề phòng, hắn ra tay ám sát thì cái mạng nhỏ của tiểu tử chỉ còn lại một nửa mà thôi, rốt cuộc là có gì xảy ra?"
Bất Hưu cười nói:" Con cho rằng vi sư cho con phá thập bát đồng nhân trận là hồ đồ sao? Đây là do vi sư có thể dự đoán trước, cho nên ở trong mộng huấn luyện con thành đầu đồng tay sắt, lục bào tiểu tử kia có một thân võ công không hề thua kém gì với cao thủ trên Thiên Bảng Địa Bảng, một chưởng toàn lực của hắn há có phải là trò đùa, sở dĩ con không bị trọng thương đó đều là do công lao bị đòn suốt thời gian qua, con không nên xem thường việc bị đánh, bị đánh cũng là một môn công phu, trong mộng mà bị đánh, thì thân thể cũng sẽ tự động được cường kiện, chờ sau khi con luyện 'Đại Thụy Thần Công' đến tầng thứ ba, bước vào hàng ngũ cao thủ, đến lúc đó có muốn không được đầu đồng tay sắt thì cũng không được, há há! Vi sư đối với con rất tốt đó!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì trợn mắt há mồm, cả nửa ngày không lên tiếng, Bất Hưu không biết hắn suy nghĩ gì (Phương Kiếm Minh đã ngây người ra, đầu óc cũng ngừng suy nghĩ, cho dù lão muốn biết thì cũng không được), đưa tay huơ trước mặt của Phương Kiếm Minh, nói:" Tiểu tử, làm sao thế, có phải cao hứng quá độ không!"
Phương Kiếm Minh đột nhiên cười lên ha hả, nói:" Bất Hưu sư phụ, sư phụ đối với tiểu tử thật là tốt, tiểu tử thật cảm động, người còn muốn khảo nghiệm sao, tốt, vậy tiến hành đi, tiểu tử tuyệt đối không nhíu mày!"
Bất Hưu nghe hắn nói xong thì hoàn toàn không lộ ra vẻ cao hứng, ngược lại còn tưởng rằng đầu óc của hắn có vấn đề, không khỏi lo lắng nói:" Xem ra tiểu tử nhà ngươi đã cao hứng đến mức đầu óc có vấn đề, với trạng thái hiện tại thì không thích hợp cho bất kỳ khảo nghiệm gì cả!"
Đột nhiên Phương Kiếm Minh hét lớn:" Bất Hưu sư phụ, tiểu tử rất cao hứng, nhưng mà không đến nỗi đầu óc có vấn đề, người cứ khảo nghiệm tiểu tử đi!"
Bất Hưu không hề nghi ngờ lời nói của hắn, gật đầu, nói:" Còn nói là không có vấn đề! Xem xem, ngay cả nói chuyện cũng không bình thường, xem ra khảo nghiệm của ta đã có chút vấn đề, đánh cho tiểu tử nhà ngươi bị chấn thương cả thần kinh rồi, tiểu tử nhà ngươi không được tẩu hỏa nhập ma, nếu không thì tội của vi sư quả thật là rất lớn, không thể khảo nghiệm tiểu tử nhà ngươi nữa, tiểu ..."
Đột nhiên Phương Kiếm Minh phóng người đến trước mặt lão, mở to hai mắt, nói:" Bất Hưu sư phụ, người nói thật sao? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, lời nói hôm nay của sư phụ, tiểu tử tuyệt đối không quên, người không khảo nghiệm tiểu tử, tiểu tử nghĩ lại thì thấy cũng đúng, tốt nhất là quyết định không khảo nghiệm đi, xem ra Bất Hưu sư phụ rất hiểu tâm tư của tiểu tử!"
Bất Hưu sửng sốt, sau đó nhận ra được điểm không đúng, đây rõ ràng là Phương Kiếm Minh sử dụng 'khổ nhục kế', bất tri bất giác, lão đã rơi vào bẫy của hắn, lời đã nói ra, cũng như bát nước đã đổ đi, không thể thu hồi lại được.
Bất Hưu cười khan, nói:" Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử, báo ứng đến thật là nhanh, vi sư nhất thời không nhận ra được, trúng kế của tiểu tử nhà ngươi, nếu vi sư đã nói không khảo nghiệm thì không khảo nghiệm, bất quá, vi sư cũng phải nói, vừa rồi chẳng qua là vi sư nói đùa thôi, không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại tưởng thật!" Nói xong thì cười gian.
Phương Kiếm Minh nghe xong, bụng đang tràn đầy sự đắc ý thì chỉ còn lại một nửa, không còn hăng hái nữa, nói:" Bất Hưu sư phụ, người tha cho tiểu tử đi, cho dù sư phụ không khảo nghiệm tiểu tử thì tiểu tử cũng sẽ cố gắng tập võ, đúng rồi, tiểu tử có một vấn đề muốn hỏi sư phụ!"
Bất Hưu nghe hắn cầu xin tha thứ thì đắc ý vuốt râu mép bên dưới hàm, râu mép của lão dài hơn nửa tấc, nhưng thưa thớt không nhiều, nói:" Nói đi!"
Phương Kiếm Minh nói:" 'Đại Thụy Thần Công' có tất cả mấy tầng?"
Bất Hưu nói:" Là vấn đề này sao? Ầy, khó mà nói, khó nói, được rồi, con đưa bí kíp 'Đại Thụy Thần Công' cho vi sư."
Phương Kiếm Minh ồ một tiếng, đưa tay vào ngực tìm một lúc, rồi lấy ra bí kiếp 'Đại Thụy Thần Công', đưa cho Bất Hưu, hỏi:" Bất Hưu Sư phụ, bí kíp này là do sư phụ đích thân viết ra, sư phụ muốn lấy nó để làm gì?"
Bất Hưu tiếp lấy, xem qua một chút, thổi một hơi vào lòng bàn tay, bí kíp 'Đại Thụy Thần Công' trong tay lão từ từ biến mất, thay vào đó là một đống tro tàn.
Phương Kiếm Minh cả kinh kêu lên:" Bất Hưu sư phụ, người ... người làm gì thế?"
Bất Hưu thở dài một tiếng, nói:" Sở ngộ của cả đời ta, đều là do trời cao trêu cợt, bí kíp 'Đại Thụy Thần Công' này là lúc ta vừa ngộ ra thần công, trong lúc mừng rỡ nên viết ra, vốn tưởng rằng trên đời này sẽ không có ai tin vào môn thần công này của ta, không ngờ trời cao còn thương tình, cho con xuất thế, thân thế lại kỳ lạ, có một mẫu thân thiện lương, một phụ thân võ công cao cường, cơ duyên lại trùng hợp, chỉ cần có bất cứ sai lệch nào thì trên đời này sẽ không có con. Không có con, thì ta sống trên đời này chắc chắn không có ai để trò chuyện, hôm nay, 'Đại Thụy Thần Công' đã in sâu trong đầu con, để nó lại ở trên đời này cũng không có ích gì, tốt hơn hết là nên đem nó tiêu hủy, để tránh một trường phong ba cho sau này, để hiểu ra môn thần công này, thì không phải ai cũng có khả năng, thậm chí có thể nói là ngoại trừ con ra, thì chưa người nào hiểu được ảo diệu bên trong nó, cho dù người khác có lấy được thì cũng giống như là phế vật, nhưng đạo lý này thì người khác làm sao hiểu được, cuối cùng nó lại trở thành tai họa ẩn tàng, tốt hơn là nên tiêu hủy!"
Phương Kiếm Minh nghe lão cảm khái một hơi, lại nghe nhắc đến phụ mẫu của mình thì hốc mắt nóng lên, không nhịn được nên hỏi:" Bất Hưu sư phụ, người nói cho tiểu tử biết, cha mẹ con là ai? Họ còn sống trên đời này sao?"
Bất Hưu nghe xong những lời này thì khôi phục tinh thần lại, nói:" Si nhi, si nhi, không phải vi sư đã nói qua rồi sao, thiên cơ bất khả lộ, con muốn biết về song thân, thân thế của mình và ân oánh tình thù năm đó, cảm giác này vi sư rất hiểu, nhưng con cần gì phải cố chấp như thế, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến."
Nói đến đây thì ngữ khí thay đổi, cười nói:" Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, con hỏi ta 'Đại Thụy Thần Công' có mấy tầng, ta cũng đã quên tính rồi, đến cảnh giới như ta hiện nay, xem ra có thể tính là tầng thứ bảy, còn tương lai sau này thì vi sư cũng không thể xác định được."
Phương Kiếm Minh le lưỡi, cả kinh nói:" Sư phụ đúng là sư phụ, uy lực của tầng thứ bảy đã đạt đến cảnh giới nào?"
Bất Hưu cười ha hả, nói:" Một khi đạt đến tầng thứ bảy thì sẽ xuất hiện 'Mộng Trung Giới Vực'!"
Phương Kiếm Minh ngẩn cả người, nói:" Mộng Trung Giới Vực!?"