Ba người bước nhanh mà đi, Phương Kiếm Minh mua mấy cái bánh bao ở bên đường để giải quyết cơn đói, sau đó hỏi tình hình, quả nhiên Ngô Thế Minh và Hoa đại ca đến chỗ giao tiếp giữa đại minh và Ngõa Quốc, còn đánh bại mấy cao thủ của Ngõa Thứ, đánh tan hoàn toàn uy phong của Ngõa Thứ.
Phương Kiếm Minh không biết vì sao bọn họ lại đến Ngõa Quốc, Phương Kiếm Minh luôn có ý nghĩ là dĩ hòa vi quý, nghe được Ngô Thế Minh nói bọn họ muốn đánh tan sự kiêu ngạo của Ngõa Thứ, mặc dù chỉ có vài câu thôi nhưng cũng đủ khiến Phương Kiếm Minh kinh tâm động phách, nói: "Thế minh ca, Hoa đại ca, Ngõa Thứ và minh triều rốt cuộc có thù hận gì, sao hai người phải ra tay?"
Hoa đại ca mỉm cười, nói: "Kiếm Minh, đệ còn rất trẻ, có một số việc đệ vẫn chưa hiểu, bây giờ ta nói cho đệ nghe thì cũng chưa chắc hiểu, nhưng có một việc không biết đệ biết chưa?"
Phương Kiếm Minh hỏi: "Chuyện gì?"
Hoa đại ca nói: "Từ khi ta hiểu chuyện đến nay, chỉ biết một việc, đó chính là khi quốc gia bị ngọa tộc xâm lấn, nếu chúng ta không có hành động gì thì đó chính là chúng ta tự chịu diệt vong, Ngõa Thứ dã tâm bừng bừng, nhiều lần xâm phạm quốc thổ của đại minh ta, đương kim thánh thượng ngu ngốc vô năng, thái giám Vương Chấn chuyên chính, lộng quyền khiến cho thiên hạ không yên, một người trung nghĩa như Vu Khiêm đại nhân mà còn bị hại huống chí là lê dân bá tính. Ta thân là bang chủ một bang, dựa vào sức mạnh nhiều năm học võ, nếu không làm chút việc cho quốc gia, thì sống trên đời này còn có ý nghĩa gì. Một thân bản lãnh ta có được cũng cần phải được sử dụng đúng chỗ, Kiếm Minh, giang hồ hiện nay đã không còn là giang hồ, biên giới bị xâm phạm, giang hồ và lợi ích dân tộc đã hợp thành một, so với việc ở trong võ lâm tranh cường háo thắng, tốt hơn hết là nên làm vài chuyện có lợi cho dân chúng!"
Phương Kiếm Minh nghe Hoa đại ca khẳng khái một phen, nhịn không được nhiệt huyết sôi trào, hắn càng kính nể Hoa đại ca hơn, lớn tiếng nói: "Hoa đại ca, hôm nay đệ mới biết được huynh đúng là đại anh hùng chân chính, nghĩ đến chuyện mà mình đã làm được trước kia, trong lòng cảm thấy xấu hổ, nếu Hoa đại ca có gì sai phái, cho dù là dầu sôi lửa bỏng, quyết không từ nan!"
Hoa đại ca vui vẻ nói: "Kiếm Minh, đệ nghĩ như vậy là ta rất vui rồi, nhưng, hiện tại tuổi đệ còn quá nhỏ, cần phải lăn lộn trong giang hồ nhiều hơn, ra tay xử chuyện bất bình, đó là việc trước mắt đệ có thể làm, hiện giờ võ lâm đang cần những người như đệ, nghé con không sợ hổ, ta đây không còn cảm thấy buồn phiền!"
Ngô Thế Minh gật đầu nói: "Đúng, Kiếm Minh, những lời dạy bảo của Hoa đại ca đệ cần phải khắc ghi trong lòng, khi võ lâm có nạn, chỉ cần đệ cố hết khả năng là được, còn về phần quốc gia hưng vong, có Hoa đại ca ở đây thì bọn Ngõa Thứ đừng mong đạt được sở nguyện!"
Ba người vừa đi vừa nói, cước trình lại nhanh, chỉ một lúc là đến được khách điếm nơi lão đổ tài trọ, Phương Kiếm Minh hỏi tiểu nhị thì tiểu nhị cười nói: "À, ba vị đại gia đến không đúng lúc rồi, vị gia gia kia đã đi ra ngoài, nhưng có nhắn lại là nếu có người đến tìm thì đến hẻm Mạo Tử, 'Kim Thủ Đổ Phường' để tìm."
Sau đó hắn chỉ đường đi đến hẻm Mạo Tử cho ba người. Ba người theo chỉ dẫn của tiểu nhị thì đến được nơi đó, tiến vào 'Kim Thủ Đổ Phường', ba người tìm kiếm trong đổ phường, hai mắt của Phương Kiếm Minh quét quanh một lượt, nhanh chóng nhận ra được thân ảnh của lão đổ tài.
Phương Kiếm Minh tiến đến, vỗ lên vai lão, cười nói: "Lão đổ tài thì ra lão ở đây, lão xem, tiểu tử đã đưa người đến ..."
Lão đổ tài quay lại nhìn hắn, nhưng trên mặt hiện lên vẻ sửng sốt, hét lớn: "Ngươi là ai, sao lại biết lão là lão đổ tài, đừng quấy rầy lão đổ tài!"
Lời vừa nói ra, Phương Kiếm Minh choáng váng, lão đổ tài lại còn nói không nhận ra hắn, lão gia hỏa này đang làm trò gì đây, có phải là bị mất trí nhớ không?
"Lão đổ tài, lão ..." Phương Kiếm Minh chụp vai của lão, sốt ruột hỏi, nhưng hắn còn chưa nói hết lời thì đã bị Hoa đại ca kéo lại, lắc đầu, dùng mắt ra hiệu cho Phương Kiếm Minh không nên lỗ mãng.
Phương Kiếm Minh buông đầu vai của lão đổ tài ra, còn lão đổ tài thì cười 'ha ha' vài tiếng rồi quay đầu lại, nói: "Ngươi nói ngươi chính là Đổ Vương?"
Chỉ thấy một hán tử có tướng mạo xấu xí đang ngồi đối diện lão đổ tài, nghe lão nói xong thì nói: "Không sai, lão đã thắng được nhiều bạc ở nơi này, tục ngữ có câu 'Kiến Hảo Tựu Thu'. Lão có biết quy tắc không?"
Lão đổ tài cười nói: "Lão đổ tài nghe nói ngươi và lão bản của đổ phường này có giao tình rất tốt, khó trách ngươi lại xuất đầu, sao, chẳng lẽ nơi này chỉ cho pháp các ngươi thắng bạc, không cho chúng ta thắng sao, mọi người nói thử xem, thế này có đúng hay không?"
Hơn hai phần ba số người đứng xem náo nhiệt ồn ào hẳn lên: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đã thua không ít tiền, vậy mà đổ phường của các ngươi chỉ mới thua có mấy ngàn lượng đã không muốn cho người khác đi, đúng là khi dễ người khác!"
Hán tử có tướng mạo xấu xí lạnh lùng cười, nói: "Lão đầu, ta thấy rằng lão đang may mắn, còn về bản lãnh của lão thì ta không để trong mắt, vì thế cho nên lão mau mau tránh ra chỗ khác, tám ngàn lượng bạc kia là của lão, còn nếu lão muốn đánh tiếp thì, ta nhất định sẽ khiến cho lão thua đến tè ra quần!"
Lão đổ tài cười hì hì, nói: "Xem ra khẩu khí của ngươi cũng rất lớn, danh hiệu Đổ Vương của ngươi chắc cũng là do tự phong phải không?"
Hán tử xấu xí cười nói: "Lão đầu, lão cứ đi hỏi thăm, danh tiếng của Triệu Tam Thắng này không ai là không biết, không ai là không hiểu, nếu lão đã có ý như thế thì đừng trách ta không hạ thủ lưu tình!"
Lão đổ tài cười nói: "Thì ra ngươi chính là Triệu Tam Thắng, lần này lão đổ tài đến là để tìm ngươi, ngươi thì lại muốn đuổi lão đổ tài đi, vậy thì lão đổ tài sẽ không đi, nếu ngươi có khí phách thì chơi một ván với lão đổ tài, muốn dùng danh khí ép người à, không có tác dụng!"
Lập tức, người tên là Triệu Tam Thắng sai người đi lấy tám hạt xúc xắc và một cái bát lớn đến, nói: "Lão đầu, ta thấy lão chơi xúc sắc rất tốt, xem ra thứ mà lão am hiểu nhất chính là xúc sắc, vậy lão tử đây sẽ khiến cho lão thua tâm phục khẩu phục, sẽ thắng lão bằng chính xúc xắc."
Lão đổ tài cười nói: "Tốt, lão đổ tài vô cùng đồng ý việc chơi xúc xắc, như thế thì tiện lợi hơn nhiều!"
Triệu Tam Thắng cười lạnh: "Lão đừng xem thường những con xúc xắc này, lão tử cho rằng xúc xắc chính là thứ khó chơi nhất!"
Vừa nói vừa đem xúc xắc đặt vào trong một cái bát lớn màu tím, đưa tay ra mời, nói: "Lão là khách, nhường lão đổ trước."
Lão đổ tài lắc đầu nói: "Tám hạt xúc xắc, thật là quá nhiều!"
Triệu Tam Thắng đắc ý, cười lớn: "Giờ mới thấy khó à, thế nào, hay là lão sợ?"
Lão đổ tài cười nói: "Ngươi ném trước, lão đổ tài sẽ ném sau mà xem tình hình."
Lão vừa dứt lời thì những người có mặt ở đây đều nhìn lão với vẻ khinh bỉ, theo như lời của lão thì nếu Triệu Tam Thắng đổ được điểm cao, lão mà không có được khả năng thắng thì chỉ cần phủi mông mà đi. Triệu Tam Thắng được mệnh danh là đổ thần của đổ phường này, đã mười năm nay hắn chưa từng đổ thua ai lần nào, lần này hắn xuất hiện là vì đổ thuật của lão đổ tài rất tốt, đã kinh động đếnhắn, lúc trước hắn âm thầm quan sát, với đổ thuật của lão đổ tài thì chưa chắc thắng hắn nhưng nếu như hắn muốn thắng lão đổ tài thì cũng không phải là việc dễ dàng, cho nên tốt nhất là nên khuyên lão 'rời đi'.
Giờ nghe được lão đổ tài nói thế thì trong lòng vui vẻ, nghĩ: "Thì ra lão cũng chỉ có thế, chờ lão tử đổ cho mà xem, đổ ra một điểm số cao để cho lão biết khó mà lui, cho dù lão có lấy được tám ngàn lượng bạc thì bất quá cũng giống như là cửu ngưu nhất mao mà thôi, mấu chấu là xem lão có đi hay không!"
Nghĩ xong hắn vươn tay, bắt lấy tám hạt xúc xắc vào tay, nói: "Lão đầu, lão xem cho kỹ, đừng chớp mắt!" Năm ngón tay thả ra, tám hạt xúc xắc rơi xuống, xoay tròn trong cái bát màu tím, từng tiếng kêu 'đinh đinh đang đang' thanh thúy vang lên, sau khi cả tám hạt xúc xắc đồng thời dừng lại, thì xung quanh vang lên tiếng hoan hô, thì ra hắn đổ được bốn mươi bảy điểm, chỉ một chút nữa thôi là đại mãn quán. Trừ khi lão đổ tài đỏ được bốn mươi tám điểm, nếu không thì lão đổ tài nhất định là thua, cho dù lão có đổ được bốn mươi bảy điểm thì lão cũng sẽ là người thua, đây chính là quy định của đổ phường.
Lão đổ tài thấy thế thì kinh ngạc nói: "Không có khả năng, không có khả năng, tám hạt xúc xắc, ngươi có thể đổ được bốn mươi bảy điểm, đúng là có bản lĩnh, buộc lão đổ tài phải đổ được đại mãn quán, khó, khó, khó, xem ra lão đổ tài thua chắc rồi!"
Vừa nói vừa vươn tay bắt lấy xúc xắc, tay thì lắc lắc, miệng lão tuy nói là 'khó', nhưng lại bắt lấy xúc xắc, Triệu Tam Thắng nhướng mày, thầm nghĩ: "Đúng là một lão già không biết tốt xấu! Cho ngươi một con đường lui mà không đi, lại còn muốn thể hiện, để lão tử xem xem ngươi làm sao đổ được đại mãn quán!"