Một lão giả cao lớn kêu lên: "Còn có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên là theo sau, chuyện của Ma Giáo và Ma Môn chúng ta tạm thời bỏ qua một bên, tạm thời bọn họ sẽ không náo động lên, còn những người này, võ công cao cường, lai lịch bí ẩn, nếu không tra ra chi tiết thì võ lâm khó mà bình yên!"
Nghe xong lời này thì lão đạo chắp tay, nói: "Vô Lượng Thiên Tôn, lão Đường, lời này của lão nói rất đúng ý của lão đạo, Đại Phương, ý của lão thế nào?"
Lão tăng cũng gật đầu nói: "Nếu mọi người đã nhất trí như thế thì chúng ta đi thôi, hy vọng bốn thi thể này nhanh chóng được phát hiện, A Di Đà Phật!"
Sau một tiếng phật hiệu, cả ba thi triển khinh công, nhanh chóng biến mất ở phía xa.
Lão đổ tài và Hoa Thiên Vân cùng sử dụng bản lĩnh chân chính, quả nhiên là nhanh tựa lưu tinh, đảo mắt cái là đã hạ xuống trên đỉnh một mái nhà, chân giẫm lên mái, phi thân xuống, hai bóng người từ trong viện phi thân ra, hai chưởng lực hùng hậu được đánh về phía hai người, lão đổ tài cười ha hả, nói: "Nếu đến rồi thì cần gì phải vội vã như thế?"
Trong giọng nói, bốn bóng người phân ra làm hai phía đối chưởng, hai tiếng nổ lớn vang lên, trong viện nổi lên cuồng phong, gió thổi dữ dội, bốn người thì giống như cửu thiên thần long, bay lượn trong cuồng phong, hai người Hoa Thiên Vân và lão đổ tài, chân vừa chạm đất là lập tức phát ra khí thế cường đại, phủ kín cả viện tử, nếu người nào muốn ra ngoài thì phải phá tan kình khí của bọn họ.
Hai người đối chưởng với họ, chân vừa chạm đất là cả người liên lung lay, rõ ràng, chưởng lực của hai người này không bằng đối phương.
"Ke ke", một tiếng cười vang lên, sau đó một tử y nhân từ trong phòng đi ra, phía sau có bốn người, ba trung niên nhân có tướng mạo kỳ lạ, thân hình cao lớn, một người có tướng mạo anh tuấn nhưng ánh mắt dâm tà.
Nhãn châu của lão đổ tài khẽ chuyển, nhìn thanh niên, cười hà hà nói: "Cửu ca, ngươi khỏe chứ?"
Thanh niên đó sắc mặt đại biến, hỏi: "Lão là ai? Tại sao lại biết ta là Cửu ca?"
Lão đổ tài cười nói: "Lão đổ tài đã gặp qua ngươi, hiển nhiên là biết rồi, ngươi cứ thong thả, có người muốn tìm ngươi tính sổ, ngoan ngoãn ở đó mà chờ, các ngươi là ai, võ công xem ra cũng không tệ!"
Tử y trung nhiên nhìn thoáng qua Hoa Thiên Vân, không trả lời câu hỏi của lão đổ tài mà hỏi ngược lại: "Ngươi là ai?" Ngữ khí vô cùng cao ngạo.
Hoa Thiên Vân mỉm cười, nói: "Thế ngươi là ai?" Tử y nhân tức giận hừ một tiếng.
Lúc này, Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh chạy đến, từ trong không trung phóng xuống, Ngô Thế Minh đảo mắt nhìn quanh, gằn từng chữ một: "Kẻ nào là Cửu ca, đứng ra cho ta!"
Phương Kiếm Minh đảo mắt nhìn quanh, thấy thanh niên kia thì hơi ngẩn người, thầm nghĩ: "Sao hắn lại ở đây?" Thì ra thanh niên đó chính là người đã bị Phong Linh đánh cho cong đít lên mà chạy vào hôm đó ở 'Phong Linh Độ Khẩu'.
Thanh niên kia nghe Ngô Thế Minh nói xong thì nhíu mắt lại, thoáng nhìn qua tử y nhân, tử y nhân gật đầu, thanh niên bước từ trong đám người ra, cao giọng nói: "Ta chính là Cửu ca, ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?"
Ngô Thế Minh nhìn hắn một cái thật sâu, hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi biết Tôn Đại Ngũ?"
Thanh niên đó kinh ngạc, nói: "Ngươi muốn sao?"
Ngô Thế Minh cười lạnh, nói: "Tôn đại thúc có phải do ngươi giết?"
Thanh niên đó thấy đối phương bất quá chỉ có vài ba người, mà bọn hắn thì lại có đến bảy người, mặc dù hắn đang bị trọng thương nhưng cho dù có động thủ thì cũng không sợ, nói: "Đúng thì sao, mà không đúng thì thế nào?"
Ngô Thế Minh lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Nếu như thật sự là ngươi giết chết, vậy thì giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, ta muốn lấy lại công đạo, còn nếu không phải là ngươi thì ta sẽ đích thân tạ lỗi!"
Thanh niên cúi đầu trầm tư, còn tử y nhân thì cười khằng khặc, nói: "Cửu ca, ngươi giết ai thế? Không phải chỉ có một người thôi sao, có gì mà kinh ngạc! Giết người thì nhận, có chúng ta ở đây, không ai có thể động đến ngươi!"
Thanh niên đó đột nhiên cười ha hả, nói: "Xem ra ngươi chính là 'khiếu hóa công tử' Ngô Thế Minh, ngươi muốn ra mặt cho tôn tử của tôn gia?"
Ngô Thế Minh lạnh lùng cười nói: "Có chuyện bất bình thì sẽ có người ra tay tương trợ, ngươi thật sự là người đã giết chết Tôn đại thúc?"
Thanh niên đó cảm thấy lạ, hỏi: "Ta và Tôn đại thúc năm xưa không thù không oán, tại sao lại muốn giết hắn?"
Lão đổ tài nghe xong thì mỉm cười, nói: "Cửu ca, ngươi biết Mị Nương phải không?"
Sắc mặt của thanh niên đại biến, quát: "Ngươi là ai? Tại sao lại biết Mị Nương?"
Lão đổ tài cười nói: "Lão đổ tài chính là lão đổ tài, ngươi còn không nhận sao, hay là lão đổ tài đi tìm Mị Nương để đối chất?"
Thanh niên cười lạnh, nói: "Mị Nương sẽ nói cho lão nghe sự thật sao, xem ra chính lão đang nói dối!"
Lão đổ tài nói: "Ngươi không tin sao, tốt, vậy ngươi chờ ở đây, lão đổ tài đưa Mị Nương đến đây đối chất với ngươi!"
Trên mặt thanh niên hiện ra vẻ hoảng sợ, nói: "Lão nói thật? Mị Nương đã nhận tất cả, vậy Hồ Bất Quy cũng đát biết chuyện?"
Lão đổ tài cười lạnh, nói: "Nếu Hồ Bất Quy biết được ngươi và Mị Nương lén lút qua lại thì hắn còn có thể không tìm đến ngươi sao, hắn chỉ cần ép hỏi Mị Nương thì sẽ biết ngay nơi ở của ngươi, chuyện này chỉ có vài người biết, ngươi cho rằng chỉ có trời biết đất biết, nhưng không ngờ rằng lão đổ tại lại biết bí mật của các ngươi phải không, cái này gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó thoát!"
Thanh niên đó nói: "Làm sao lão biết được?"
Lão đổ tài cười nói: "Đó cũng là tự trách cách ngươi không biết giữ kín miệng, khi hai người các ngươi nói đến chuyện này thì lão đổ tài ở một bên nghe được, hà hà, xem ra lần đó lão đổ tài thật sự là 'quân tử trên mái nhà'!"
Thanh niên đó vừa nghe xong thì hiểu rằng lão đổ tài đã biết rõ chuyện này, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận, không nên cùng với Mị Nương nhắc lại chuyện này, sự việc vốn đã như thuyền chìm đáy nước rồi, nhưng không ngờ hôm nay lại bị sóng nước đẩy lên, thầm trách mình không cẩn thận, đồng thời cũng trách Mị Nương lắm miệng, nếu như nàng ta không lo lắng chuyện này chuyện kia thì trên đời này làm sao có người biết được chuyện này chứ, và nỗi oan của Hồ Bất Quy sẽ không bao giờ được giải. Nhưng hôm nay, nỗi oan của Hồ Bất Quy không chỉ được khai giải mà chính bản thân mình lại gặp phiền toái.
Nghĩ thế, trong lòng nhất thời cảm thấy buồn bực, hét lớn: "Không sai, Tôn Đại Ngũ chính là do lão tử giết, chính tay lão tử giết hắn, thế thì sao? Các ngươi có thể làm được gì ta nào? Đừng nói là các ngươi, cho dù là Hồ Bất Quy, hôm nay hắn cũng không dám tìm ta gây sự, các ngươi thấy rõ không, sáu vị này đến đây là trợ giúp ta, các ngươi đến tốt lắm, sau khi giết các ngươi thì sự việc này sẽ không còn người nào biết đến nữa, đây gọi là 'thiên đường có lối không đi, địa ngục không lối lại đi chui vào'!" Sau khi thốt ra những lời này hắn đưa mắt nhìn về tử y nhân ra hiệu.
Mặc dù hắn và tử y nhân này chỉ mới quen biết, nhưng lúc tử y nhân tìm đến hắn, thái độ ôn hòa, và năm người đi theo tử y nhân thì đối với hắn vô cùng khách khí, xem hắn như là một đại nhân vật, tâm cơ của hắn vốn không nhỏ, nháy mắt với tử y nhân, một là xem những người này có chịu nghe hắn nói hay không, hai là nhân cơ hội này mà kiếm thêm chút can cảm.
Tử y nhân thấy hắn nháy mắt ra hiệu thì làm sao mà không hiểu được, lạnh lùng cười, trong tiếng cười, sáu người lập tức động thân, hai người lên trên mái nhà, bốn người khác tự phân ra, đứng trước người thanh niên, tử y nhân cũng đứng trong số đó, xem bộ dáng thì dường như hắn có cùng cấp bậc với năm người kia, bất quá có lẽ do hắn thường xuyên mở lời cho nên xem như là hắn cầm đầu.
Thanh niên kia thấy thì trong lòng mừng rỡ vô cùng, thầm nghĩ: "Quả nhiên là trời cũng giúp ta, sáu người này không biết là ai, lại nghe lời ta nói, ha ha, quản gì đến việc bọn họ là ai chứ, trước tiên giết chết bốn kẻ gây sự này trước, rồi chuyện khác tính sau!"
Nghĩ xong, hắn ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Minh, nói: "Ngô Thế Minh, nghe nói ngươi là một trong thập đại công tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi táng thân tại nơi này, tiếc hận cả đời, có tiền đồ tốt không đi, lại đi chui đầu chịu chết, ngươi và tổ tôn nhà họ tôn có quan hệ gì?"
Bốn người thấy bọn họ bố trận thì không hề bối rối tí nào, nhất là Ngô Thế Minh, nghe hắn nói xong thì ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: "Nói như vậy thì các ngươi định giết chúng ta, hừ, ta đã là nghĩa tôn của Tôn bà bà, ngươi giết chết Tôn đại thúc, đương nhiên là ta phải ra mặt tìm ngươi." Sau đó hắn lắc đầu, nói: "Đáng tiếc là bà bà và Khổ Nhi không có ở nơi này, nếu không thì ta sẽ cho nàng tự tay giết ngươi, báo thù cho Tôn đại thúc, cũng như là bồi thường cho đau Khổ nhiều năm của nàng!"
Thanh niên nghe xong thì phá lên cười ha hả, Ngô Thế Minh cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Thanh niên đó dừng cười, nói: "Ta cười ngươi là tên ngốc, năm xưa Tôn Đại Ngũ thật sự không hề chết oan!"
Ngô Thế Minh hỏi: "Tại sao?"
Thanh niên đó cười lạnh, nói: "Mặc dù quan hệ của ngươi và hai tử tôn nhà họ tôn cực tốt, nhưng có điều ngươi còn không biết, năm đó Tôn Đại Ngũ đã có thể tử, có nữ nhi, vậy mà lại còn đến kỹ viện tầm hoa vấn liễu, khiến cho thê tử của hắn mang bệnh mà chết, còn Tôn bà bà thì lại bao che cho nhi tử của mình, Tôn Đại Ngũ đi đến kỹ viện lão cũng không thèm quan tâm, đến chi chết ở kỹ viện thì mới bối rối, năm đó Tôn Đại Ngũ tội đáng phải chết, hắn đối đãi với thê tử như thế, ta giết hắn coi như là làm một việc tiện, tiểu tử nhà ngươi thì biết được gì, còn tưởng rằng mình là một hiệp khách, buồn cười, buồn cười!"